Dù sao ngày đầu tiên đến nhà trẻ, như vậy phát hiện cũng coi như rất có ý tứ, thật sự giảm bớt nhàm chán cho cô thời gian sau đó. Chỉ cần đi theo Shin-kun là đến nơi, thỉnh thoảng đè nhuệ khí của nhân vật chính, dựa quang hoàn nhân vật chính của Conan-kun chắc ổn chứ nhỉ, đùa giỡn một chút người, đi theo lật đổ tổ chức nữa,... Tomoko tự kỉ nghĩ đến. Như vậy xa vời tương lai cô đều dám nghĩ.
Mà thôi, vầng sáng nhân vật chính bác Ao chỉ cho Conan thôi thì sao, mình vẫn là tự túc thì hơn. Cái tên thần chết này không lúc nào không là báo hiệu một số người chuẩn bị xui xẻo, còn thường xuyên nhìn đến người chết cũng quá khiến người ta bị ám ảnh, chỉ sợ cũng chẳng còn khẩu vị gì, dù cho Tomoko cũng không là người sợ ma. Bởi cô nghĩ rằng đôi khi, con người so với ma quỷ càng đáng sợ.
Giọng nói tức giận, nghiêm túc của Ran cất lên tạm cắt đứt suy nghĩ càng lúc càng xa của cô.
-...Kudo Shinichi,tớ không phải đồ mít ướt.Cậu cũng không được gọi tớ là đồ mít ướt nữa.
-Shinichi xem mặt có vẻ thực bất ngờ. Tomoko thực sự không chịu nổi cười, hành động là muốn an ủi Ran,nhưng cái vẻ mặt còn có lời nói đáng ăn đòn như vậy, bị Ran mắng cũng thật xứng đáng. Ai bảo thích tỏ ra hơn người nha. Cô cũng tưởng đến may mà hiện tại Ran chỉ mới tuổi, sau này cậu ta còn giảm phát ngôn như vậy trước mặt Ran đảm bảo nằm viện đi thôi. “Hì..hì...”
Nghe tiếng cười cả Ran và Shinichi cùng qua ra nhìn về hướng Tomoko.
“có gì buồn cười đâu nhỉ?Hay là thán phục trước suy luận của mình chứ gì. “ Tiểu shota Shinichi không được tự nhiên nghĩ. Ran đôi mắt vẫn hơi ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất khó hiểu nhìn qua. Tomoko vội vàng điều chỉnh khuôn mặt thân thiện nhất của mình,lại gần cười nhẹ.
-Mình là Odagiri Tomoko, cũng là thành viên mới lớp Hoa Anh Đào, Chúng ta làm quen được không?Cậu thật đáng yêu? Cậu tên Ran phải không? Còn Shinichi, suy luận của cậu thật sự rất thú vị. ^_^
Ran thực ngạc nhiên mà hỏi, “ sao cậu biết tên mình?”.
“ Là mình xem trên huy hiệu của cậu và lúc nãy mẹ của Shinichi cũng gọi cậu là Ran đó thôi” Tomoko lại gần Ran rút ra chiếc khăn tay, lau nhẹ khóe mắt của Ran, “ Nếu như vậy, lời nó của cậu càng có thuyết phục hơn đấy Ran-chan“.
Xem Ran đỏ mặt thực sự quá đáng yêu, không nhịn được đưa tay lên cầm nhẹ má của Ran. “Tomoko, đừng chọc mình,mình là Mori Ran, rất vui được biết cậu“. Ran cười thực vui vẻ, vì có người chơi với mình, bởi chiếc huy hiệu hoa anh đào bằng giấy của cô khác với những bạn khác mà hồi sáng bị mọi người chán ghét, từ giờ Ran lại có thêm một người bạn nữa chơi cùng cô bé.
Còn Shinichi có vẻ hưng phấn, chắc lại nghĩ “Holme thật tuyệt vời, hay đại loại như thế gì đó đi”, - Mình cũng là thành viên mới lớp Hoa Anh Đào, rất vui được biết cậu.
-Nè nè, mình là Suzuki Sonoko, cậu là thành viên mới á?yên tâm đi, sau này ai dám bắt nạt cậu cứ nói với mình, mình sẽ cho người đó một trận. Tóc của cậu thật đáng yêu quá Tomoko.
Thì ra là có cả Sonoko ở bên cạnh nữa, hôm nay anh Toshiya thế nhưng buộc tóc cho Tomoko. búi tóc buộc thấp thả ở bên vai trông thực đơn giản mà khả ái.
-Ưm, cảm ơn Sonoko, là anh trai sáng nay buộc tóc cho mình. ヾ(≧▽≦)o Sau này chúng ta chính là bạn nha.
Bữa tối của nhà Odagiri.
-baba, anh hai, sánh nay em quen được mấy người bạn mới rồi đó, thật sự rất vui vẻ.
- Tomoko nhà chúng ta là người gặp người thích mà.
Anh Toshiya nghiêm trọng thiên vị em gái không thuốc chữa lâu rồi. Baba Toshiro khuôn mặt đều dễ dàng lên giống như nhận đồng lời Toshiya,nhưng vẫn là nghiêm túc nói
-Tomoko đi học không nên quá làm phiền thầy giáo, phải nghe lời thầy đấy.
Mẹ Matsume thì vui vẻ nhìn cả nhà.
Ăn cơm xong, Tomoko đến thư phòng của ba, cô quyết định nói với baba một vài yêu cầu của mình.
Hai chân ngồi quỳ gối, tay đưa chén trà sữa mà không phải trà xanh lên uống, tuy cô uống được trà xanh nhưng cũng có vẻ quá không bình thường ở một đứa trẻ con. Động tác uống trà hoàn chỉnh quy củ nhưng không mất lễ nghi,thoải mái nhưng không cứng nhắc. Đối diện là baba Toshiro. Tomoko nghiêm túc nói suy nghĩ của mình:
-Baba, con muốn học võ, kiếm đạo con cũng vẫn sẽ học, con muốn được đặc huấn dù là phá án và cả... súng.
Toshiro đang uống trà cũng không thể không dừng lại, nhíu mày. Tuy ông thật muốn đứa con kế thừa mình nhưng Tomoko còn quá nhỏ,mặc dù ông cũng biết Tomoko cũng rất có chủ kiến, cứng đầu, còn thật khó mà khiến con bé thay đổi những gì đã quyết định.
-Lý do của con?
Tomoko đặt chén trà xuống nhìn thẳng ông.
-Chỉ là con thích mấy thứ đó, và con muốn được giống ba thôi.
“tha thứ cô đó thực không phải lí do thực sự, nhưng cô cần phải học và càng phải học thật tốt, cô cũng không thể nói là đi theo Nan thần chết thực nguy hiểm, còn có một tổ chức Áo đen bí ẩn nguy hiểm cấp S nữa chứ,... Aiz.. Quá khó khăn thôi, mà có lẽ ba cô cũng khó tin, nếu không càng có thêm phiền phức với cô, bởi cô không thể giải thích vì sao mà có suy nghĩ đó đi”
Toshiro mày hơi nhíu lại, liếc xem Tomoko, làm cô có chút yếu yếu.
-không phải lí do thực đi Tomoko...Nhưng mà ta sẽ đáp ứng con.
Tomoko thật sự thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng qua,tuy là quen với áp lực ông tạo ra nhưng thực khó mà đối diện, những lúc vậy càng bội phục anh mình. Cười toe toét lấy lòng nói.
-Cảm ơn baba.
-Tuy nhiên với điều kiện, sau đó luôn phải cẩn thận, an toàn của mình mới là trên hết,nhớ rõ chưa.
Ông đồng ý quyết định của cô, nhưng cũng bất đắc dĩ lo lắng. Tomoko cảm thấy sống mũi cay cay, cô thực sự vui vì người thân ủng hộ mình, còn luôn quan tâm đến an toàn của cô đầu tiên. Phải là tất cả mọi người trong nhà đều như thế, yêu chiều, bảo vệ cho cô mới đúng. Tomoko cả người đều tinh thần lên, đôi mắt sáng ngời tràn đầy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch.
-Vâng thưa ba.
Trước khi đi ngủ,cô nghĩ đến,tan học sẽ cùng anh Toshiya đi mua sách, Vật lí, lịch sử, hóa học,... mọi thứ. Để đứng cùng những người kia,nào là thành viên của tổ chức, nguyên một đám thiên tài nhưng “có bệnh”, còn có cả FBI, CIA, thám tử, còn cả vài tên trộm nữa chứ, không thể để họ thất vọng không phải sao?! Thực chờ mong sau này gặp mặt họ.
Khụ... bây giờ vẫn là rèn luyện cho tốt đi thôi, tuy cô như vậy hiền lành, dễ thương, ôn nhu, người gặp người thích nhưng với cánh tay cánh chân ngắn vậy còn chưa thể làm được gì nha.Nghĩ đến nhiều như vậy mĩ nam, mĩ thiếu niên, hiện tại cô nhưng cũng chỉ có thể bất lực thôi đi.
Được rồi lại nghĩ quá xa, mai đi học ngày đầu tiên cần đi ngủ sớm đó. Nghĩ mới nhớ đến, Shinichi kun nhìn thầy giáo chủ nhiệm lớp mẫu giáo có vẻ cảnh giác thì phải, đúng rồi, hình như hắn có âm mưu gì với bé Ran,cô không quá nhớ rõ. Tomoko cũng không quá lo lắng, vì trong truyện Shin sẽ bảo vệ được Ran thôi.
Nhưng mà hiển nhiên Tomoko nhà ta an tâm quá sớm.