Lý Thương, là tên của gã trung niên được gọi Lý tổng đó. Chẳng qua trong mắt của Tomoko lão ta vững vàng chiếm cứ hai từ cáo già, tất nhiên cũng thêm vào bốn chữ, đạo đức bại hoại.
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, trên mặt Lý Thương luôn luôn duy trì thâm thúy ý cười. Tomoko nhìn đến liền cảm thấy quá giả. Phần nhiều là người xung quanh đang nói, còn hắn chỉ việc yên lặng hưởng thụ. Toàn những lời hay ý đẹp, ngôn từ hoa mĩ dành để khen tặng hoặc nịnh hót chính hắn.
Chỉ bằng nét mặt hồng hào tỏa sáng hơn mức bình thường đó là có thể thấy Lý Thương nghe rất xuôi tai. Dĩ nhiên ngoài miệng dù thế nào cũng phải treo lên một hai câu từ chối khéo, làm bộ làm tịch. Trái lại càng khiến cho người xung quanh cảm thấy cao thâm khó đoán.
Thế nhưng dáng vẻ đắc ý đó của Lý Thương giữa chừng đột ngột chuyển biến cứng đờ lên. Có vẻ như chiếc mặt nạ mà hắn thiếp vàng thiếp bạc với bức cách cao thượng giả dối ấy cũng phải tới thời điểm kéo xuống dưới.
Đôi mắt dựng thẳng nhìn chằm chặp một chỗ, thần tình dần trở nên kinh hãi, không xác định. Màu nâu đen, có chút vẩn đục đồng tử hơi hơi dãn ra, đuôi mắt nhẹ giật, đầu óc chớp nhoáng mông lung.
Trời ạ! Hắn đang thấy cái gì? Thật đúng là hai người kia?!
Không ngờ hắn sẽ gặp lại bọn họ nhanh tới vậy, chẳng lẽ giao dịch xảy ra biến cố?
Đầu óc liên tục tự hỏi, nhưng nhân thắc mắc không người giải đáp khiến Lý Thương bỗng dưng nảy sinh căng thẳng. Dưới gầm bàn nắm tay thậm chí phát run, liên đới trái tim cũng đập nhanh bất thường. Hắn không tài nào phân biệt được là bởi vì hồi hộp hay bởi vì sợ hãi nữa. Kể từ lúc nhận thấy sự hiện diện của hai vị đại nhân kia tại đây, tâm trạng phập phồng của hắn vẫn luôn không thể khống chế, y như lần đầu mới gặp.
Cũng là nguyên nhân chân chính giúp hắn nắm giữ ở trong tay địa vị vi diệu như bây giờ trong số những người ngồi đây. Cảm giác này thật sự khiến hắn trầm mê, hưởng thụ, đồng thời cũng cảm thấy cực kì may mắn.
May mắn tin nhắn của người thần bí nọ tìm đến hắn đầu tiên.
Nguyên bản năm nhà công ty cùng một lúc có lô hàng cần xuất sang Nhật Bản. Thật sự không hẹn mà gặp! Còn đều là loại hàng hóa tương đối đặc thù.
Chưa hết, đương thời thế nhưng nảy sinh vô số vấn đề khiến việc vận chuyển chỗ hàng này vẫn luôn trì trệ. Biện pháp giải quyết khó tới mức gần như ai cũng đinh ninh nó đã hết cách cứu vãn, mọi ý tưởng đều lâm vào cảnh cạn tàu ráo máng, công ty có thể sẽ lỗ nặng.
Tuy nhiên sau đó Lý Thương bất ngờ dẫn đầu giải quyết ổn thỏa, thao tác nhanh chóng, gió cuốn mây tan khiến lô hàng này tiếp tục mục đích vốn có. Chuyện tiếp theo, lẽ dĩ nhiên mà gợi ra bốn nhà còn lại hiếu kì.
Lý Thương vẫn chưa giấu dốt, dứt khoát đưa ra hợp tác khiến bản thân nghiễm nhiên ở vào ví trí chủ đạo. Tuy rằng chính hắn còn có điều băn khoăn nhưng làm một người thông minh hắn biết thứ gì nên nói, thứ gì không.
Tập đoàn của hắn dù ở Trung Quốc chiếm cứ một vị trí không nhỏ nhưng tới địa giới nước khác còn chưa phải vạn năng. Điều đáng nói hơn là để giải quyết được khó khăn trước mắt cần thiết phải thông qua người bên trên của cả hai nước. Bọn họ mới làm mua bán này lần đầu đều chưa có kinh nghiệm nhiều, cho nên mấy thứ kia liền trở thành đại nan đề, nhưng có những người tỷ như hai vị đại nhân nọ, có bẻ như đều chưa từng đặt nó xem ở trong mắt.
Không, nói chính xác hơn là đối với Tổ chức đứng sau họ, chuyện này hoàn toàn là nhỏ nhặt không đáng kể. Rốt cuộc quy mô của nó phải lớn tới cỡ nào mới có thể xem nhẹ đống phiền toái này?
Ý thức được điều ấy vả lại biết rõ tầm quan trọng của vấn đề này, Lý Thương quả quyết khiến nó dần dần mai một tại trong lòng.
Huống hồ hắn biết đến gần chỉ có tên của một trong hai người, còn khả năng là tên giả hoặc danh hiệu. Vodka, và một người còn lại vẫn luôn được hắn gọi là Đại ca. Trước mắt đến xem giống như tên của các loại rượu. Bởi vì tin nhắn trước đó cũng không nói cho hắn quá nhiều tin tức.
Giao dịch giữa hắn và tổ chức mới bàn xong cách đây chưa đầy hai tư giờ. Lúc này đột nhiên chứng kiến bọn họ cũng có mặt tại đây, đa nghi như Lý Thương liền bắt đầu nảy sinh lo âu, bồn chồn đến độ đứng ngồi không yên.
Thêm vào đó nghĩ tới ấn tượng mà hai người mang lại cho hắn, Lý Thương âm thầm đổ một vốc mồ hôi lạnh. Dù chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng bằng vào một đôi mắt tinh tế, mà chính hắn tự nhận chưa từng một lần đánh giá sai lầm bất kì kẻ nào trong ngần ấy năm quát tháo thương trường, Lý Thương dám chắc hai người kia tuyệt đối thuộc về cùng loại người, âm ngoan, tàn nhẫn, còn có khả năng đã từng làm mấy việc như... giết người!
Phong cách hành xử cẩn thận tới từng chi tiết và cực kì thần bí, chung quanh họ giống như phủ lên một tầng sương đen thiện biến, khó dò.
Tóm lại không có một thứ gì là không để lộ cho hắn biết, Tổ chức này có bao nhiêu nguy hiểm cùng khó chơi, chưa kể bàn tay của nó lại đã duỗi tới đâu.
Trừ bỏ điều này, chỉ duy nhất một cuộc giao dịch đã khiến công ty của hắn kiếm được lợi nhuận tăng mạnh gấp bội. Sau khi nếm đến trong đó ngon ngọt rồi, Lý Thương không định buông tha cơ hội hợp tác về sau.
Chính vì thế cảm quan của Lý Thương đối với Gin và Vodka hiện giờ là vừa yên vừa hận, tuy rằng cứ việc trong đó thành phần kinh sợ nhiều hơn, cần thiết phải đối đãi cẩn thận từng li từng tí.
Đang nghĩ ngợi, bên trái hắn có người vỗ nhẹ, là một trong những đối tác làm ăn hôm nay. Vẻ ngoài bình thường nhưng hai mắt ngẫu nhiên toát ra tinh quang, âu cũng là nhân vật ghê gớm.
- Lý tổng, Lý tổng! Ngài làm sao vậy, phải chăng thân thể không thoải mái?
Lý Thương hồi thần lại, ngắm người này một mắt, khóe môi hơi câu. Nhợt nhạt cười nhẹ đã ẩn hàm ý xin lỗi, bất đắc dĩ, xong mới ung dung quay ra.
- Thật xin lỗi các vị! Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi không sao. Các vị xem, đều do tôi vừa rồi thưởng thức tiếng ca của vị mỹ nữ trên kia đến nhập thần lúc nào cũng không biết. Aiz, thật là! Để các vị chê cười rồi. Tôi xin tự phạt một ly.
Hắn thất thường cũng biểu hiện không quá mức rõ ràng, về sau trên mặt tự giác mà điều chỉnh nhìn như bình yên vô sự trở lại, chỉ lưu một phần suy tính ở trong lòng.
Người khác thấy hắn hạ thấp tư thế như vậy nhưng không ai tưởng thật. Huống chi đây chỉ là chuyện nhỏ, ít nhất mặt ngoài là như vậy.
Lập tức liền có người chêm chọc, đoán ý nói hùa.
- Ai, ai, Lý tổng nói đùa. Tôi cũng xin mời ngài, xin mời!
- Đúng đúng, thì ra là vậy. Hóa ra vị mĩ nữ kia may mắn lọt vào mắt xanh của ngài. Đến tôi cũng cảm thấy tiếng ca của cô ả đó rất gợi cảm, thần thái chuyên nghiệp lại mang sắc thái rõ rệt giống như cao ngạo thần nữ. Cộng thêm dáng người quyến rũ kia, thật sự có tư bản khiến người nghe thần hồn điên đảo.
Vị trung niên đại thúc này vừa nói vừa khoa trương biểu hiện ra một bộ bị sắc đẹp mê hoặc mà nhìn bọn họ, dẫn đến ha hả cười.
Bỗng nhiên bên cạnh Lý Thương, một người khuôn mặt bóng loáng, béo ục, nhìn không tới cằm cũng chen vào nói. Hắn cười rộ lên có vẻ bỉ ổi, mắt híp thành cái khe nhỏ.
- Haha, vừa rồi mấy vị nói tôi đều đồng ý. Có điều... không biết Lý tổng đây là thưởng thức nữ ca sĩ nóng bỏng trên sân khấu kia?... Hay là càng có khuynh hướng nhân viên phục vụ xinh xắn vừa rồi? Tôi xem nếu là người sau cũng rất thú vị, mới lạ.
Nghe vậy người cùng bàn trải qua ngắn ngủi ngạc nhiên liền lập tức lộ vẻ mặt hiểu rõ.
Đáng tiếc Lý Thương lại chỉ cười nhạt một tiếng, tay nâng ly rượu lên uống, che dấu khẽ nhíu sắc bén mày rậm.
Hắn hiện tại không nghĩ trả lời vấn đề này, giả ý mà lộ ra cười khổ.
- Các vị không khỏi quá để mắt đến Lý mỗ. Đừng quên còn một thứ khác cũng nổi tiếng song song tại nhà hàng đỉnh cấp của NewYork này. Không chỉ âm nhạc, tôi thấy rượu ở đây cũng là tuyệt hảo bậc nhất.
Người xung quanh nháy mắt ngầm hiểu ý tứ của hắn, rốt cuộc bọn họ đều đã đứng vào một hàng. Huống chi tiệc rượu vẫn lấy Lý Thương làm chủ.
- Haha, thật sự là như vậy! Hoàn cảnh ở đây không những tốt đẹp, ngay cả rượu lẫn âm nhạc đều khiến người ta thư thái, thích thú quên về.
- Vậy chúng ta còn chờ gì nữa chứ!
- Lý tổng, mời!
Mấy người này lẫn nhau mời qua mời lại, việc Lý Thương khác thường coi như lấp liếm xong. Cũng may bọn họ từ đầu tới đuôi chỉ quan trọng việc tâng bốc hắn, nên chưa một ai phản biện lời hắn nói.
Lý Thương cũng am hiểu sâu đạo lí trong đó, liền không phát biểu cái nhìn trái chiều. Ai chẳng có lúc này lúc khác. Nói đâu xa, đối với hai người kia hắn cũng phải giữ thái độ cung kính, cẩn thận, hoàn toàn không dám vượt rào mạo phạm.
Dư quang liếc nhìn đến khả ái phục vụ viên hiện tại đã ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực gã đàn ông khác, còn là người làm hắn vô cùng kiêng kị, trong lòng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Bởi vì hắn cảm thấy người thanh niên với mái tóc dài màu bạc mà hắn không biết tên kia càng thêm nguy hiểm hơn rất nhiều. Từ hơi thở cho tới giơ tay nhấc chân đều thản nhiên lộ ra một tia khí vị chết chóc. Nhớ người này suốt quá trình giao dịch đều không nói mấy câu, nhưng chỉ cần hắn còn ở một bên đứng, cũng đủ khiến hắn cả người tức khắc như lọt vào động băng, sát khí thẳng đến trái tim, kinh hoàng thất thố, đến giờ nghĩ lại còn sợ.
Có việc hắn không biết nhóc con có quan hệ gì với người kia, trông hành động vừa rồi chỉ sợ là sớm đã thuộc sở hữu của vị đó. Hắn đang lo nếu cô ta nói lung tung về việc vừa rồi vậy chẳng phải hỏng chuyện. Xem ra nên lựa thời điểm qua đó hiểu biết một chút, thuận tiện lôi kéo làm quen sao?!
Nói tới đương sự, Tomoko vừa rồi đã cật lực khắc chế không làm ra phản ứng quá khích. Mặt khác vị ca sĩ trên sân khấu kia đã thay cô thu hút phần lớn chú ý, nên là dù cho một vài vị khách khác thấy được việc của cô và Gin cũng đều không quá bận tâm. Đơn giản thân phận hiện giờ của Tomoko vẫn luôn bày ra tại đó. Trong khi chưa rõ đầu rõ đuôi, đắc tội bất cứ vị khách nào tại đây hiển nhiên là bất lịch sự, ngu xuẩn.
Còn về phía nhân viên khác nhất là nữ phục vụ giống như Tomoko, từng người trong mắt có vẻ toát lên tia sáng kì dị liên tục, hâm mộ hoặc ghen tị, túm tụm vài cá nhân ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là chuyện gì. Tất cả đều tưởng cô đang ve vãn Gin, hơn nữa thái độ kì quặc mà tỏ ra bội phục.
Nguyên nhân là Gin và Vodka thành khách quen ở đây từ trước cả khi Tomoko tới. Một người đàn ông cho người ta cảm giác vừa thấy liền biết là chất lượng tốt như Gin, chẳng có gì khó hiểu khi có rất nhiều nữ nhân mong muốn cùng hắn xảy ra vài chuyện thú vị,... tỉ như tình một đêm. Nhưng kết quả đồng dạng khiến người sôi nổi từ bỏ, cố gắng chỉ là công cốc.
Không đúng, chính xác là không ai dám ve vãn hắn một cách lộ liễu như thế. Gin căn bản chỉ cần lộ ra một ánh mắt lạnh đã đủ làm chùn bước hơn phân nửa nữ nhân có ý đồ. Số còn lại dù có nỗ lực bám riết vẫn không cách nào kiên trì được lâu. Khắp cả người hắn vây quanh khí thế lãnh liệt cùng ẩn giấu nguy hiểm trí mạng.
Chỉ tiếc mặc kệ người xung quanh suy diễn quá đà tới mức nào đi chăng nữa, sự thật cố tình khác biệt một trời một vực.
Không khí giữa Tomoko và Gin lúc này hết sức đông cứng, căng thẳng như học sinh đứng trước giám thị, chứ không nhấc lên nổi tí tẹo gì gọi là ái muội. Tomoko thập phần xác định, Gin so với Shuichi thường ngày còn giống tủ lạnh di động hơn.
Tất cả phải quy công bởi tầng uy áp sắp hóa thành thực chất phát tán từ con người tính khí thất thường này, mỗi lúc một làm trầm trọng thêm, nặng như trì, cũng bao lấy kín mít chung quanh thân thể hơi hiện gầy yếu của Tomoko trước gã người khổng lồ.
Cho nên Tomoko càng dám chắc Gin tuyệt đối không có khả năng để mắt cô hay dở trò đồi bại. Chê cười, cách đây mấy ngày, cô vẫn nhớ như in con ngươi ác liệt này đã miệt thị và ghét bỏ dáng người của mình như thế nào.
Mới vừa rồi bị Gin bất thình lình túm chặt một cánh tay rồi kéo lấy cô xoay lưng về phía hắn, Tomoko cũng đã đủ sửng sốt, không cách nào dự đoán được. Bên phải đầu vai mẽ mạnh va vào lồng ngực cứng rắn tựa như thành đồng vách sắt đó, hiện tại còn nhức nhối đau. Vài giây ngắn ngủi mắt hoa, đầu cũng choáng váng. Chẳng cần nghĩ cũng biết thể trạng của Gin tốt đến cỡ nào. Chưa kể bên dưới lớp áo măng tô màu đen dày nặng có thể sẽ đột nhiên xuất hiện một đống thứ linh tinh gì đó, tỷ như áo chống đạn, súng hay thuốc trị thương,...
Không quan tâm nhưng Tomoko lập tức tăng thêm cho hắn ngoại hiệu kẻ bá đạo. Trong lòng nhen nhóm nổi lên lửa giận đang cháy âm ỉ.
Xem như cô lần đầu tiên gặp được một kẻ bá đạo đến mức này. Đúng rồi, tính cả đêm đó hắn không hề báo trước mà lôi cô vào mớ rắc rối kia nữa.
Gin rõ ràng là tên khốn! Hắn nhất định không hiểu được hai từ nhân quyền!
Cái mà Tomoko sợ hãi, kiêng kị ở hắn là thái độ thờ ơ giết người. Nhưng dù thế nào kiếp trước cô đã từng từ một cô nhi phấn đấu trở thành tinh anh xã hội, hay nói cách khác người chưa từng cúi đầu trước vận mệnh đã an bài như Tomoko cố nhiên là một đứa ẩn sâu trong xương cốt cao ngạo cùng cứng đầu. Lặp lại nhiều lần chịu khi dễ cùng xem nhẹ, cô sớm đã cảm thấy ấm ức, căm giận, phẫn nộ! Chỉ chờ đến thời điểm thích hợp tất cả rồi sẽ bộc lộ ra ngoài.
Hiện giờ trong đầu Tomoko không ngừng lặp đi lặp lại một chữ.
Nhịn!
Diễn trò mà thôi! Đúng là thứ cô cực kì am hiểu, khống chế cảm xúc trên mặt biểu đạt đúng chỗ đều không nói chơi.
"Hừ! Ta liền chờ xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì, Gin!"
Tự nhắc nhở chính bản thân mình, Tomoko đầu óc thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt ban đầu từ giật mình cho tới hoảng loạn, hồ nghi, từng chi tiết biểu cảm đều gãi đúng chỗ ngứa. Thêm vào cơ thể sớm đã làm ra phản ứng phối hợp trước một bước, toàn quá trình căng chặt, cứng đơ.
Gin quả nhiên không hề phát hiện điểm bất thường. Bằng vào hắn bản tính, lại dựa trên tuổi tác hiện tại của Tomoko kiểu gì cũng có điều xem nhẹ, dù xác suất chỉ là một phần vạn. Ở trong mắt hắn Tomoko dù cho có chút to gan lớn mật thì vẫn là đứa nhãi con vắt mũi chưa sạch.
Cố tình Tomoko liền thích lợi dụng ưu thế sẵn có này, mặt của cô trang nộn, giả ngây thơ chẳng phải thực thích hợp sao?
Ai, quên mất, là không cần. Bởi vì sự thật đã như thế rồi.
Sau khi bị Gin cố định trước người, Tomoko vẫn ở vào trạng thái sững sờ, sau một lát mới hồi phục tinh thần lại. Ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai mắt trong suốt nhìn hắn một thoáng, hàng mi dài cong vút hơi hơi run rẩy. Tuy biểu hiện coi như trấn định nhưng cố tính ai nhìn đến cũng cảm nhận được nỗi lòng bất an của cô.
Con ngươi đen láy, sáng ngời như lộng lẫy nhất đá quý, gần như chỉ vừa phát hiện ra những đường nét lãnh khốc, cứng rắn quen thuộc trên khuôn mặt của hắn, khóe mắt lướt qua một tia cực nhỏ rùng mình, giữa chừng liền lập tức rũ xuống mi.
Ướt át môi đỏ khẽ mím, tựa như hai cánh hồng mềm mại mỏng manh e ấp. Có chút sợ lại tưởng kiên trì không sợ, tuy nhiên giọng nói đã thản nhiên lộ ra âm rung.
- Ngươi?!... Ngươi buông ta ra.
Vừa nói Tomoko vừa thử giãy dụa đứng lên, nhưng có thể vì vẻ mặt không hề cảm xúc cùng khí tràng nghiêm nghị của Gin mà cô chỉ dám vận dụng biên độ nhỏ. Trước tiên hơi xê dịch mông, tiếp đến do tay phải ôm khay tròn trong ngực cho nên cũng chỉ còn tay trái phủ lên một bàn tay to khác đang kiềm giữ ở bên hông của cô, với ý đồ thật cẩn thận bóc ra từng ngón tay. Nhưng hiển nhiên tốn công vô ích. Bởi vậy, thanh tú mày đẹp liền bất giác nhăn lại.
Tomoko âm thầm có chút ghét bỏ chính mình. Cô thế mới biết chiều cao của bản thân có bao nhiêu đáng thương, mới mét sáu, căn bản không thể so với Gin. Giống như cái chú lùn trước mặt hắn, chân cô ngắn tới nỗi không cách nào chạm tới mặt đất nếu không dịch được nửa người trên ra.
Gin bề ngoài nhìn như không chút để ý, tầm mắt lại vẫn luôn hạ xuống theo dõi không hề bỏ sót tất cả những động tác nhỏ của Tomoko. Thấy vậy hắn chỉ khẽ nhướng mày, tay trái tùy theo cảm nhận được lực đạo không khác mấy bị con mèo nhỏ cào ngứa bất ngờ làm hắn cảm giác có chút kì lạ.
Chỉ là sau đó hắn vẫn chưa tiếp tục để mặc Tomoko muốn làm gì thì làm. Trong tay bỗng nhiên tăng thêm vài phần lực, thấy người trước đau thắt lại, sắc mặt hơi hơi nhăn nhó mới thả lỏng một chút, trong đầu hắn thình lình hiện lên vài ý tưởng.
Đầu tiên, nhãi con quả nhiên đều là gầy yếu, chẳng khác nào một con thỏ nhỏ khó mà tạo thành uy hiếp đối với hắn. Thấp hơn hắn không ngừng một cái đầu, nói chuyện với cô ta mệt hắn còn phải nhìn xuống. Eo cũng rất nhỏ nhưng càng có vẻ hết sức yếu ớt, cảm tưởng hắn chỉ cần dùng một tay là có thể tùy thời bẻ gẫy. Tối thiểu mông cũng coi như không hẳn không đúng tí nào, ít nhất co dãn khá tốt.
Hắn đối với mấy thứ này không có cảm xúc gì, là do thói quen tự động phân tích con mồi mà thôi. Tuy rằng nhãi con thật sự hoàn toàn khác với những kẻ mà hắn đã từng gặp, đến người có thực lực yếu nhất cũng ngang hàng với nhân viên vòng ngoài của tổ chức.
Nhưng mấy lần trước hắn chưa từng thấy cô ta sợ hãi hắn hay Vodka chút nào, phải đến tối hôm kia... Đây là có hiệu quả phải không? Đáng tiếc không biết vì sao hắn càng lúc càng không thấy hài lòng dáng vẻ hiện giờ của cô ta.
Tomoko cũng cảm nhận được từ phần hông đau đớn đến khó thở, phản xạ tính kêu thành tiếng. Nhưng vừa ngẩng đầu lập tức chạm vào một đôi con ngươi lạnh nhạt, xem kĩ đổi lại cố sức chịu đựng, quật cường mím chặt môi.
Gin vẻ mặt vẫn không có biến hóa, thả ra lời nói cố tình làm cho người nghe lạnh đến trong xương.
- Đừng trách ta không nhắc nhở. Cô lại động thử xem.
- Ngươi??? Ngươi sao có thể không nói lí như vậy chứ! Ta còn đang làm việc.
Tomoko lập tức phản bác, nhưng do chưa dám quá mức thành ra nói đến một nửa, càng về sau giọng càng nhỏ dần. Cô cũng từ từ nhận ra bản thân rất không có cốt khí mà nghe theo nên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại dù vẫn viết đầy hai chữ không phục.
Tomoko trên mặt ngũ quan đều chưa nảy nở hết, hai má mềm mại giống như bánh bao nhỏ, làm ra biểu cảm như vậy thật sự có nghi vấn giả vờ đáng yêu.
Nhưng đối với Gin có tác dụng hay không liền khó mà biết được. Hắn nói dứt lời, nhìn cô chăm chú khiến Tomoko khắc sâu cảm nhận được thế nào là không tiếng động uy hiếp.
Gin trong lòng cuối cùng nổi lên chút hứng thú. Đặc biệt là đôi mắt sạch sẽ kia khiến hắn có dục vọng đi nghiên cứu. Từ không thể tin tưởng cho đến sợ hãi, mờ mịt, trở nên không cam lòng yếu thế. Còn có đè nén một tia uấn giận, đột nhiên làm hắn nảy sinh hiếu kì. Trái tim tựa hồ có nhỏ bé khác thường.
Hắn không biết vì sao có thể nhìn ra được nhiều tâm tình đến như vậy chỉ bằng đôi mắt kia. Nó giống như luôn luôn sáng lên, luôn luôn sinh động.
Hắn phát hiện điều thứ hai ở nhãi con không giống với những kẻ khác, cảm xúc của cô ta thường thường trực tiếp viết ở trên mặt, phong phú vô cùng. Còn những kẻ mà hắn đã gặp nếu không phải mang vài chiếc mặt nạ, thì cũng là loại dù đã ngầm hiểu ý lẫn nhau lại cố tình trang làm như không biết. Thật sự tốn thời gian của hắn.
Hiện tại không nên quên việc chính, một tia cảm xúc cuối cùng mà hắn bắt giữ đến trên mặt cô ta đúng là đáng giá tìm tòi nghiên cứu.
Tức khắc Gin tròng mắt lặng lẽ trở nên thâm vài phần.
Giận giữ ư? Không cam lòng ư?!
Hắn thấp giọng cười lạnh, hắn sẽ chờ xem nhãi con này có thể làm hắn thấy hứng thú tới đâu?
Tomoko ngẩng lên nhìn hắn, lần này duy trì lâu hơn. Hai mắt mang thăm dò nhưng lại không nghe hắn nói thêm gì, trong khi chung quanh không khí càng lúc càng đọng lại khiến cô tâm tình có chút bị đè nén.
Giống như bị bắt bất đắc dĩ phải suy xét, sau một lát Tomoko bình phục chút ít cảm xúc. Sống lưng chậm dãi thẳng thắn nhưng nửa người trên thì cố mà cách xa Gin nhất có thể, ít nhiều cách đến một bàn tay. Tựa hồ như thế có vẻ an toàn cho cô hơn chút. Cánh môi mở lại đóng, do do dự dụ, cuối cùng dứt khoát quay mặt nhìn đi nơi khác, không nói thêm gì.
Trong đầu thì nghĩ một đằng, thật là thích lấy thế đè người. Rốt cuộc cái tên tính khí thất thường này muốn làm gì?
Quả nhiên Gin đối với thái độ này của cô liền không vui. Màu lục nhạt ánh mắt biến trở nên nguy hiểm.
Tại sao con nhóc này nói chuyện với Vodka thì không sợ, còn niềm nở mời hắn thứ rượu đặc biệt gì đó? Đổi làm hắn liền hiện ra hai chữ bất mãn trên mặt, tránh như tránh tà? Hừ, hai tuần trước hắn cũng không nhìn ra cô ta còn sẽ có thời điểm ngoan ngoãn, nghe lời đến thế.
Tên ngốc kia có gì để cô ta xum xoe như vậy chứ?! Thật sự ngu xuẩn.
"Ực!..."
Đang cảnh giác cao độ, Vodka ở một bên bỗng nhiên không rét mà run. Hắn nuốt nước miếng đến cục một cái nghĩ thầm.
"Không xong, hình như hơi lạnh! Chẳng lẽ là do điều hòa mở quá lớn?"
Hỏi một chút đại ca hắn xem.
Nhưng Vodka lại lén lút nhìn một góc trong nhà hàng giống như làm trộm. Tuy rằng chiếc kính đen của hắn không dễ để người khác nhận ra phương hướng hắn đang nhìn. Tiếp tục thân hình lù khù hơi nghiêng sang chỗ đại ca hắn, giơ tay chắn mặt. Dù biết không khí bên này có vẻ càng lạnh nhưng hắn vẫn căng da đầu, thấp giọng xuống, khàn khàn nói.
- Đại ca, ngươi kiềm chế chút. Hình như chúng ta bị đám chuột nhắt nào đó the dõi?
Vừa báo cáo Vodka vừa cẩn thận nhìn Gin. Toàn quá trình mới rồi hắn nhất thanh nhị sở, nhưng làm người thân cận nhất bên đại ca nhà mình hắn lại cảm thấy đầu óc hiện tại không đủ dùng. Bằng tính tình đa nghi, cẩn thận, không ưa phiền toái của đại ca, hắn từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc quá mức gần gũi với bất kì nữ nhân nào. Trừ Vermouth tương đối đặc thù ra, huống hồ vừa rồi còn chủ động lôi kéo người ôm ở trong ngực. Ai, cũng không đúng, cô ta vẫn chỉ là cái con nhóc mà thôi đâu tính được phụ nữ.
Khoan đã, chẳng lẽ lí do khiến đại ca hắn chưa bao giờ để ý đến Vermouth là vì thiên vị cái dạng thanh đạm này sao?
Càng nghĩ Vodka càng không thể tưởng tượng.
Nhưng mà đó cũng là chuyện của đại ca, hắn thật sự không dám tự cho là đúng mà đi hỏi vấn đề ngu xuẩn này. Hơn nữa nhìn mặt đại ca hắn lúc này tuy vẫn là dáng vẻ không biểu tình, hắn lại có thể hiểu được nó tuyệt đối không quá đẹp.
Gin miễn cưỡng cho hắn một cái liếc mắt, tiện đà đạm nhiên nói.
- Vài con chuột nhỏ, không cần để ý.
Mục đích chủ yếu còn không phải ở trên người hắn cùng Vodka. Đúng hơn là con nhóc trước mặt hắn.
Gin lại không biết đám người đầu voi đuôi chuột mà hắn khinh thường tuy chưa nhằm vào hắn, cũng nhân hắn có mặt mà càng thêm cảnh giác với Tomoko. Từ góc độ mà bóng người kia nhìn đến, cảm thấy Gin giống như đang ôm Tomoko, dứt khoát từ trước ngực rút di động ra gọi điện.
Vodka nghe xong, mười phần mười mà tin tưởng Gin.
Đại ca hắn nhạy bén cỡ nào, sớm đã phát hiện ra đều chẳng có gì lạ. Nghĩ vậy, hắn hoàn toàn có thể yên tâm thưởng thức rượu của mình.
Gin ngẫu nhiên liếc thấy biểu cảm thỏa mãn của Vodka, lập tức khinh bỉ, nhưng nhìn lại nhãi con chỉ thấy cái đỉnh đầu liền mạc danh không vui, trầm trầm nói.
- Ngẩng mặt lên.
Tomoko cố tình lờ đi, tay thoáng siết chặt, đột nhiên cảm giác như cầm phải thứ gì. Vừa cúi đầu xuống mới sửng sốt nhớ tới thì ra tay cô vẫn còn đè ở trên tay của Gin, ngay lập tức hoảng sợ rút ra. Sau đó lực chú ý bị điếu thuốc hắn kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay còn lại hấp dẫn. Một chút đỏ hồng liền dễ dàng làm cô nhớ tới ánh lửa ngùn ngùn táo bạo đêm đó, bất giác thẫn thờ nhìn.
Gin cảm thấy nhãi con đã vậy còn rất không thức thời, quanh người càng thêm áp suất thấp. Hắn lập tức dùng bàn tay ấy cứng rắn nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào chính mình.
Điếu thuốc gần sát mặt, sợi khói mờ nhạt lượn lờ, hương vị nhanh chóng xộc vào mũi, Tomoko trong lòng ngăn không được chán ghét.
Nhưng bề ngoài vẫn cứ một bộ bị hoảng sợ, giật mình trước hành động thô lỗ của hắn. Tomoko bất đắc dĩ nhìn thẳng vào hắn, dần dần cởi đi rụt rè.
Ngay lập tức khiến người ta không tài nào bỏ qua được là đôi con ngươi xanh thẳm sâu như giếng cổ kia, cũng đồng thời hung ác như hùng ưng, tựa hồ cao ngạo, duy ngã độc tôn. Tuy nó thời thờ khắc khắc phóng xuất lạnh lẽo thẳng tới bao phủ linh hồn người đối diện, nhưng Tomoko thần kì lau sạch những sợ hãi vốn có. Chủ nhân của đôi mắt này tối thiểu không phải kẻ tiểu nhân.
Gin cũng lần nữa lại quan sát đến biểu cảm trên mặt cô được rõ ràng hơn. Dĩ nhiên còn có vết thương dán băng keo trên má bên phải.
Lúc này hắn không có khả năng sẽ bỏ sót một phần một hào bất cứ tình tự bên trong đôi mắt thông thấu kia. Hiện tại bất an đã toàn bộ rút đi, bắt đầu tăng thêm mấy phần giận. Phát hiện này tóm lại là khiến cho hắn tâm tình chuyển biến tốt.
Hắn càng lúc càng muốn biết cô ta sẽ có biểu cảm gì khi nghe đến bất ngờ tiếp sau đây? Còn sẽ nhẫn nhịn hay là vẻ mặt mà hắn quen thuộc. Rốt cuộc dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đó thật sự quá chướng mắt.
Càng nghĩ trong lòng giống như xuất hiện một tia bức thiết, Gin đột nhiên đến một câu mà hắn nghĩ thông tin này đối với Tomoko chắc chắn là trọng đại ngòi nổ. Hắn cười mỉa.
- Ngươi sao vậy? Ít nhiều gì cũng thân là con gái của tổng giám sở cảnh sát thanh danh vang dội ở Nhật Bản kia mà, lá gan lại chỉ bằng từng ấy thôi sao?
- ----- Rất tiếc chương này phải dừng ở đây rồi. Mọi người có cảm tưởng gì ko? ヘ( ̄▽ ̄)ノ