-"Cầm lấy."
Vừa từ phòng ông Nhậm trở về, thì ngay lập tức đã bị Tô Tuệ Lâm ném cho một cái gối nằm vào người.
Hành động này không cần phải hỏi cũng đã quá rõ ràng.
Thấy hắn vẫn đứng yên đó, không trả lời.
Tô Tuệ Lâm lại nói thêm.
-"Sao vậy? Không muốn sao? Nếu là như vậy thì mau trở về phòng của anh đi.
Ở đó giường rộng phòng lại lớn, thích hợp hơn với anh."
Nhìn thái độ ngạo mạn, mỉa mai của cô bây giờ, hắn lại bất giác nhớ đến mình của trước đây.
Nhậm Tử Phàm của khi đó cũng hay dùng điệu bộ giống y như cô bây giờ để bắt nạt cô.
Đúng là thời thế thay đổi, hắn lại có ngày hôm nay.
Nhậm Tử Phàm bật cười, ôm lấy gối nằm đi đến sofa.
-"Ngủ ở đây cũng rất tốt."
Hắn cứ như vậy mà nằm ở sofa, chẳng kêu ca than vãn.
Ngược lại còn ngủ rất thoải mái, mặc kệ người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Tô Tuệ Lâm ngay lập tức quay trở lại lại giường ngủ, cuộn người trong chăn, chẳng thèm để tâm đ ến hắn.
Càng về khuya, nhiệt độ trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
Bộ đồ ngủ trên người Nhậm Tử Phàm cũng chẳng hề hắn gì, cái lạnh cứ thế mà đâm xuyên vào quần áo, ăn sâu vào da thịt.
Hắn co ro người, mắt vẫn nhắm chặt, cơn mộng mị đã níu giữ chân hắn, không để hắn rời khỏi.
Tô Tuệ Lâm hài lòng nhìn chiếc remote trong tay với con số hiển thị là độ C.
Cô cố tình điều chỉnh thiết bị điều hòa, cố tình gây khó dễ cho hắn.
Xong việc, cô cũng nhanh chóng trở lại giường, vùi người trong chăn ấm, ngủ một giấc thật ngon.
Ánh sáng mạnh mẽ rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng rộng lớn vẫn còn yên tĩnh, ngoại trừ hơi thơ của người trên giường ra thì không còn tiếng gì khác.
Trên chiếc giường trắng rộng lớn, Tô Tuệ Lâm vẫn còn chìm vào giấc ngủ, dường như cô đang mơ thấy mình đang ở một nơi rất đẹp, giấc mơ khiến cô vui vẻ đến nổi trên môi khẽ mỉm cười.
Đến khi nghe thấy tiếng Tiểu Nhu bên ngoài truyền đến, cô mới khó chịu cau mày, thức giấc.
Điều làm cô bất ngờ hơn chính là Nhậm Tử Phàm không biết từ khi nào đã nằm bên cạnh, chẳng những thế cô còn gối đầu lên tay hắn, còn ôm ấp hắn...!Chuyện này, sao có thể như thế?
Nhậm Tử Phàm cũng bị âm thanh bên ngoài làm cho tỉnh giấc.
Còn chưa kịp mở miệng đã bị Tô Tuệ Lâm vun chân đạp cho một cái ngã lăn xuống sàn nhà.
A!
Hắn lồm cồm ngồi dậy, một tay đỡ lấy tấm lưng rộng lớn, cau mày đau đớn.
-"Tô Tuệ Lâm, em điên rồi hả?"
Cô thuận thế ném luôn gối vào người hắn, tức giận đáp.
-"Nhậm Tử Phàm, đồ bin thái! Anh lại dám bò lên giường tôi, anh đúng là bỉ ổi, vô sỉ."
Lúc này hắn mới nhớ đến chuyện lúc tối.
Tối đó hắn không chịu được cơn lạnh dai dẳng như thế, chỉ đành phá lệ chạy đến bên giường của Tô Tuệ Lâm.
Nhìn thấy cô ngủ rất say, hắn không nở đánh thức.
Sau đó lặng lẽ nằm một góc bên cạnh, tiện thể kéo chăn đắp một chút.
-"Những chuyện xa hơn cũng đã làm rồi, em còn ngại ngùng gì nữa hả?"
Tô Tuệ Lâm thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm hắn một cái.
Còn chưa mở miệng đã bị người bên ngoài lên tiếng thúc giục.
-"Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.
Lão gia đang chờ hai người dưới phòng ăn, hai người mau lên ạ."
Tạm thời tha cho hắn.
Nếu không có Tiểu Nhu, chắc chắn cô sẽ không để hắn yên ổn ngồi đó còn dám mở miệng trêu chọc cô.
A!
Tô Tuệ Lâm trèo xuống giường, lúc đi ngang qua hắn cô không quên dùng chân đá cho hắn một cái xả giận.
Trong thư phòng, ông Nhậm vẻ mặt đầy nghiêm túc đưa cho hắn một số tài liệu.
-"Đây là hợp đồng rất lớn, nếu cháu hoàn thành xong nó...!Thì ông có thể yên tâm giao lại quyền thừa kế cho cháu."
Nhậm Tử Phàm mở ra xem xét một lúc.
Quả thật đơn hàng lần này rất lớn, số lượng nhiều hơn rất nhiều lần so với những đơn hàng trước đây của hắn.
-"Ông nói thật chứ?"
Hắn nghi ngờ hỏi.
-"Thằng ranh này, chuyện này còn có thể đem ra đùa sao?"
Ông Nhậm trừng mắt, nghiêm khắc trả lời.
-"Không biết được.
Đây cũng đâu phải lần đầu cháu bị ông lừa."
Ông Nhậm lập tức giơ cao chiếc gậy trong tay, có ý định sẽ đánh cho hắn một trận.
Cũng may, Nhậm Tử Phàm đã nhanh chân rời khỏi chỗ ngồi.
Có lẻ, hắn đã quá quen với hành động này, nên bây giờ chân cũng đã thích ứng rất nhanh nhẹn.
-"Ơ hay, còn dám chạy à!"
-"Ông à, hay là buông gậy xuống chúng ta từ từ thương lượng đi.
Cháu đã lớn đến từng này tuổi rồi, còn bị ông đánh thì lấy đâu ra mặt mũi nhìn người khác đây!"
Nhậm Tử Phàm tỏ ra oan uổng, lên tiếng giải thích.
-"Còn dám đòi mặt mũi.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc rồi lại thấy tức.
Tại sao cháu còn dám qua lại với Hồ Khả? Cháu muốn làm ông tức chết mời vừa lòng đúng không?"
Nhậm Tử Phàm thở dài ngao ngán.
Hắn không hiểu tại sao mọi người lại không tin hắn, cứ nghĩ hắn cố tình qua lại với Hồ Khả chỉ để nối lại đoạn tình cảm trước kia.
Hắn là người vậy sao? Chuyện nào ra chuyện đó! Làm gì có chuyện hoang đường như thế!
Thấy ông Nhậm vẻ mặt hậm hực, hắn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, không quên rót cho ông tách trà để hạ hỏa.
-"Cháu và cô ấy là công việc nên bất đắc dĩ phải làm vậy thôi.
Ông đừng nghe anh của cháu nói đấy nhé!"
-"Nhậm gia chúng ta không thiếu tiền, bỏ đi một hợp đồng cũng không sao.
Ngày mai đến gặp cô ta, hủy hợp đồng đi!"
Ông Nhậm uống một ngụm trà, vẫn không bị hắn thuyết phục.
-"Tiền bồi thường hợp đồng rất lớn, hơn nữa làm ăn cũng cần có uy tín, trách nhiệm.
Chẳng phải ông vẫn hay nói hay sao?"
Một người kiên quyết không đồng ý, một kẻ ra sức nài nỉ thuyết phục.
Chẳng ai chịu nghe ai.
-"Để ông nghĩ lại đã."
Suy cho cùng cũng là vì ông không muốn để Tô Tuệ Lâm hiểu lầm, rồi lại sinh ra buồn bã.
Nói là cháu dâu, nhưng thật chất ông vẫn luôn xem cô như cháu gái ruột của mình, luôn dành tình thương cho cô.
-"Còn chuyện kho trà bị cháy rốt cuộc là sao?"
Chuyện kho bị cháy là chuyện lớn, không thể không để ông ấy biết.
Hơn nữa, chuyện này cho dù có giấu nhẹm đi cũng không dễ.
Nhậm Tử Phàm nhanh chóng đáp.
-"Là sơ xuất thôi ạ.
Ông đừng lo!"
-"Ai là người trông coi phụ trách, Dĩ An làm việc sai sót đến vậy à?"
Ông Nhậm bực bội hỏi.
-"Không ạ, cháu đã cho Hứa Dĩ An sang làm việc khác rồi ạ!"
Cạch!
Ông Nhậm không hài lòng, lập tức dập thẳng cây gậy gỗ lên sàn nhà.
-"Cháu đang làm gì vậy hả? Tại sao lại không hỏi ý kiến của ông?"
-"Chuyện đó cũng không có gì nghiêm trọng, cũng đâu phải tống cổ anh ta ra đầu đường xó chợ.
Chẳng qua chỉ là đôi công việc mà thôi."
-"Cháu còn dám cãi cố!"
Biết được mình đã quá lời, Nhậm Tử Phàm cũng đành im lặng ngồi đó.
Mặc dù trong lòng không mấy hài lòng khi thấy ông đặc biệt quan tâm anh ta như vậy.
-"Ngày mai sắp xếp cho Dĩ An trở lại kho đi.
Còn nữa, dù sao đi nữa cũng là anh em.
Dĩ An đã phải chịu thiệt thòi lâu rồi, cũng đến lúc bù đắp cho nó."
Giọng ông Nhậm cũng đã dịu đi vài phần.
Nhắc đến Hứa Dĩ An, ông lại nhớ đến sự ích kỉ của mình năm xưa.
-"Thiệt thòi? Thiệt thòi của anh ta là ăn sung mặc sướng, sống chẳng khác gì chúng ta sao? Những thứ cháu và anh có, có cái nào anh không nhận được kia chứ!"
Nhậm Tử Phàm phẫn nộ lên tiếng.
-"Cháu còn có tình thương yêu của gia đình, nhưng Dĩ An thì không!"
Ông Nhậm nhỏ giọng đáp.
Nhậm Tử Phàm chỉ biết cười trừ.
-"Được, ông muốn như vậy thì cứ việc làm như vậy đi.
Cháu cũng sẽ làm mọi cách đuổi cổ đứa con hoang đó ra khỏi đây, không một xu dính túi."
Nói xong, Nhậm Tử Phàm cũng mang theo tài liệu rời đi.
Bước ra khỏi phòng lại đụng phải Hứa Dĩ An đang đi hướng ngược lại.
Có lẻ là do ông Nhậm gọi đến, hắn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nhanh chân bước đi.
-"Nhậm Tử Phàm!"
Nghe anh ta gọi, Nhậm Tử Phàm cũng dừng hẳn bước chân, vẫn đúng yên đó, không một cái quay đầu.
-"Những gì cậu đã lấy của tôi, tôi sẽ đòi lại từng cái một.
Chờ xem!"
Nhậm Tử Phàm hoàn toàn không để những vời vừa nãy vào tai.
Hắn vẫn thản nhiên đáp trả bằng một giọng châm biếm.
-"Đừng đến khi đó, lại quỳ dưới chân tôi, thảm hại van xin.
Con hoang thì chẳng thay đổi được, cá chép hóa rồng là chuyện chỉ nên nghe, không nên mơ mộng."
Sau khi Nhậm Tử Phàm đi khỏi, Hứa Dĩ An mới trở ngược vào trọng.
Nhìn thấy ông Nhậm, anh ta lập tức phô trương ra vẻ vui mừng đi đến.
-"Ông, hôm qua cháu có chút việc mãi đến sáng hôm nay mới về đến.
Cháu nghe bác Lý nói ông đã về, còn gọi cháu đến.
Ông khỏe chứ ạ!"
Ông Nhậm niềm nở vẫy tay có ý bảo Hứa Dĩ An đến ngồi cạnh mình.
Hứa Dĩ An cũng nhanh chân đi đến.
-"Thằng bé này lâu rồi không gặp đã lớn ra nhiều ấy chứ! Nhưng cũng gầy đi so với trước rồi!"
Ông Nhậm hài lòng nhìn anh ta một lượt.
-"Cháu vẫn vậy thôi ạ."
Hứa Dĩ An mỉm cười đáp.
-"Dĩ An, ông xin lỗi! Bởi vì sự ích kỷ của ông nên mới khiến cháu sống thiếu thốn như hôm nay."
Ông Nhậm lòng đầy ân hận nắm lấy bả vai của anh ta, đáp:
-"Không đâu ạ, cháu là người nên nói lời cảm ơn ông.
Cảm ơn ông từ nhỏ đến lớn đã luôn quan tâm, yêu thương, chăm sóc cho cháu."
Hứa Dĩ An so với Nhậm Tử Phàm thì chính là đứa trẻ hiểu chuyện lại rất nghe lời.
Khi đó Nhậm Tử Phàm đang phải điều trị căn bệnh trầm cảm, Nhậm Chí Tinh lại không muốn đi cùng, một mực ở lại chăm sóc em trai.
Cho nên, ngay từ khi còn nhỏ mỗi lần đến Tô gia để thăm cô thì ông luôn đưa theo anh ta đi cùng.
Suốt chặng đường đi, có anh ta bên cạnh thỏ thẻ kể chuyện cũng rất vui...
-"Cháu không trách ông chứ?"
Ông Nhậm hỏi.
Hứa Dĩ An trầm mặc một lúc, trong vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Lát sau, cũng nhanh chóng trả lời.
-"Không đâu ạ, cháu không trách ông.
Ông về đây, cháu đã rất vui rồi ạ."
Tuy nói là như thế, nhưng sâu tận trong lòng anh ta lại là một suy nghĩ khác.
Nếu như ông nhận anh ta sớm hơn, cho anh ta tận hưởng được hơi ấm gia đình.
Thì có lẻ, Hứa Dĩ An của bây giờ đã có một cuộc sống tốt đẹp.
Ơn sao? Những gì bao năm qua đều là những thứ mà ông ta buộc phải làm mà thôi!