Theo như địa chỉ mà Hứa Dĩ An gửi trước đó, Nhậm Tử Phàm cũng đã tìm đến.
Hắn đảo mắt nhìn tổng thể xung quanh một lượt, hít một hơi thật sâu điều tiết tâm trạng.
Không biết bản thân hắn có thể may mắn đến đâu, nhưng nếu như có thể dùng mạng của mình đổi lấy những người thân yêu.
Hắn cam tâm tình nguyện đổi.
Đi theo lối mòn dẫn đến căn nhà hoang bạc màu cũ kỹ.
Địa hình quanh đây cho dù muốn chạy thoát cũng rất khó khăn.
Điều mà hắn bận tâm nhất chính là ông Nhậm, sức khỏe của ông còn chưa bình phục đã phải chịu cảnh này.
Nghĩ đến đây, Nhậm Tử Phàm lập tức nhanh chóng bước vào trong.
-"Tuệ Lâm!"
Âm giọng hắn mang theo sự hối hả, mừng gỡ khi nhìn thấy cô.
Tô Tuệ Lâm toàn thân bị trói chặt, mảnh vải bịt kín miệng khiến cô không thể nói thành lời.
-"Mày cũng rất bản lĩnh đấy! Còn một mình dẫn xác đến đây."
Hắn liếc mắt nhìn về phía Hứa Dĩ An đang dần dần tiến đến chỗ mình, lên giọng nói với hàm ý mỉa mai.
-"Tao không hèn hạ đến mức giở trò bắt cóc, uy hiếp.
Mau thả cô ấy ra đi, chúng ta từ từ thương lượng."
Hứa Dĩ An bật cười lớn, đến giờ phút này còn dám mở lời thương lượng sao? Hắn đúng là điên rồi!
-"Thương lượng? Tao cần mày đến đây để thương lượng sao? Đâu có, tao muốn cho mày xem tuồng đấy!."
Quan sát từ nãy đến giờ ngoại trừ Tô Tuệ Lâm ra thì chẳng thấy bóng dáng ông Nhậm đâu.
Hắn hơi sốt ruột lên tiếng hỏi.
-"Ông tao đâu?"
Hứa Dĩ An cũng không thèm trả lời, anh ta lau đến định cho hắn thêm một đòn thì Nhậm Tử Phàm cũng lập tức chống trả.
Nhưng so với Hứa Dĩ An thì hắn chung quy vẫn là kém cỏi hơn rất nhiều, rất nhanh đã bị Hứa Dĩ An đánh cho ngả lăn ra đất.
-"Tiểu Phàm, đừng lo cho ông.
Mau đi đi!"
Nghe được giọng ông Nhậm, lúc này hắn mới hướng mắt về nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy ông vẫn bình an ngồi trên chiếc xe lăn, gương mặt lo lắng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì ông bây giờ vẫn không sao, hắn mỉm cười lắc đầu.
-"Cháu làm sao bỏ lại ông được."
Ông Nhậm không khỏi đau lòng nhìn đứa cháu trai hiếu thuận trước mắt.
Nhậm Tử Phàm có tính cách rất giống với Nhậm Quốc Ân, bố con họ đều là những kẻ cố chấp.
-"Cảm động quá đi mất!"
Hứa Dĩ An đứng gần đó nhìn được cảnh tượng này cũng chỉ biết lên giọng khinh bỉ.
-"Nói đi, rốt cuộc mày muốn như thế nào?"
Nhậm Tử Phàm hỏi.
-"Không có gì.
Tao chỉ muốn xem xem, giữa người ông nuôi nấng, yêu thương, che chở cho mày từ lúc nhỏ.
Cùng với một người phụ nữ mà mày yêu thương, làm tất cả cho cô ấy, nhưng đối với mày thì cô ấy chỉ còn câm hận.
Nhậm Tử Phàm, theo mày thì mày sẽ giữ lại bên nào nhỉ?"
Hứa Dĩ An cũng rất biết cách chọn trò chơi.
Anh ta thừa biết hai người trước mắt đối với hắn vô cùng quan trọng, chẳng thể chọn lựa.
Vậy mà bây giờ lại bắt hắn phải chọn đổi một trong hai người.
Hắn hoàn toàn không thể làm được.
-"Mày là súc sinh!"
Ông Nhậm đối với những việc làm này của Hứa Dĩ An hoàn toàn tức giận.
Nhưng ông cũng sẽ không hối hận vì những năm qua đã chăm sóc anh ta.
Đó là trách nhiệm, là bổn phận mà ông phải làm.
Điều làm ông hối hận, chính là đã không cho Hứa Dĩ An một thân phận, bởi vì những thứ hư ảo mà đã đối xử với anh ta như thế.
-"Ông không có tư cách mắng tôi.
Nhậm Quốc Lương, ông là người xem trọng thể diện gia tộc lắm kìa mà! Thể diện khiến ông vứt bỏ luôn cả đứa cháu đầu tiên của mình, chỉ vì là con của một người làm công.
Ngay từ đầu ông nên bỏ mặc tôi, nên để tôi tự sinh tự diệt.
Gì chứ? Đem về nuôi nấng xem như cháu trai ruột thịt , thật chất chính là tìm một con chó trung thành, để cho đứa cháu trai yêu dấu của ông lặng mạ mà thôi!"
Hứa Dĩ An lòng đầy oán hận lớn tiếng trách vấn.
-"Nghe cho rõ đây, cho dù tao có chết ở đây, mày cũng sẽ không thoát được.
Chúng ta thương lượng đi, nếu mày thả ông và Tuệ Lâm ra.
Tao sẽ để mày đi, đương nhiên cũng sẽ không truy cứu gì cả.
Và chắc chắn một điều, một nửa số gia sản của Nhậm gia, tao cũng sẽ làm thủ tục cho mày!."
-"Một nửa? Sao lại là một nửa.
Một đứa bệnh tật, tâm lý bất thường như mày xứng đáng làm người thừa kế sao? Đừng nhiều lời nữa, chọn đi!"
Bây giờ có khuyên nhủ anh ta như thế nào đi nữa cũng chỉ là những lời thừa thãi.
Hứa Dĩ An của bây giờ đã bị danh vọng, thù hận che mờ mắt.
Chẳng còn thay đổi được nữa rồi!
-"Người mà mày muốn nhắm đến là tao không phải họ.
Hứa Dĩ An, tao dùng mạng này của tao để đổi cho hai người họ."
-"Haha, mày nghĩ mạng mày đáng giá cỡ nào vậy?"
Phải, mạng của hắn chẳng đáng giá.
Nhưng giờ phút này ngoài việc lấy nó ra làm điều kiện trao đổi thì hắn chẳng còn cách khác.
Nhậm Tử Phàm đã thật sự bị anh ta ép đến mức cùng cực.
Cả hai người trước mắt đều rất quan trọng, hắn không thể đưa ra sự lựa chọn.
-"Hay là vậy đi, mày cầu xin tao.
Nếu như tao thấy vui, biết đâu tao sẽ suy nghĩ lại."
Mục đích của anh ta chính là muốn xem xem người từ nhỏ đến lớn luôn sống ngạo mạn như Nhậm Tử Phàm có thể còn hiên ngang ngông cuồng nữa hay không.
Anh ta rất ghét cái bộ dạng tự cho mình là cao quý này của hắn.
Hôm nay, nhất định phải để Nhậm Tử Phàm nếu trải qua mọi thứ, kể cả những lời nhục mạ, xem thường, ngày trước mà hắn đã đối với mình, nhất định phải trả đủ.
Thấy hắn vẫn chần chừ không đáp, Hứa Dĩ An bắt đầu nỗi giận.
-"Nhậm Tử Phàm, mày chính là minh chứng cho câu được voi đòi tiên đấy! Lòng tự trọng của mày quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả mạng sống của ông mày luôn à?"
Nhậm Tử Phàm hít một hơi thật sâu, nâng mắt nhìn về phía ông Nhậm.
Vấn đề không nằm ở lòng tự trọng, chỉ là hắn biết Hứa Dĩ An sẽ không đơn giản là muốn nghe mỗi câu này, càng không ngu ngốc đến mức độ như vậy.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn mở miệng làm theo yêu cầu của anh ta.
-"Hứa Dĩ An, tôi cầu xin anh thả họ ra."
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Hứa Dĩ An cũng đâu đến mức ngu ngốc chỉ cần một câu nói đơn giản này mà buông tha cho hắn.
-"Nhậm Tử Phàm, mày phải có thành ý một chút.
Lời mày nói đến một đứa con nít còn nhìn không ra sự thành khẩn của mày ở đâu đó!"
-"Mày muốn như thế nào?"
Hắn hỏi.
-"Quỳ xuống, quỳ xuống dập đầu van xin tao đi."
Nhậm Tử Phàm bất giác nắm chặt tay.
Theo ánh mắt của Hứa Dĩ An, Giang Niệm dùng một con dao sắt nhỏ, cắt lên tay ông Nhậm một vết, cũng không quá sâu, nhưng máu thì đã tươm ra thấm ướt cả một cánh tay áo.
Nhậm Tử Phàm kích động gằng giọng.
-"Hứa Dĩ An! "
Anh ta vẫn thản nhiên làm như không có chuyện gì, miệng cũng bắt đầu đếm số.
-""
-""
Tô Tuệ Lâm không kiềm nổi cảm xúc của chính mình, cô bật khóc nhưng chẳng thế phát ra thành tiếng, chỉ biết cắn chặt vào mảnh vải nghẹn ngào nhìn hắn.
Nhậm Tử Phàm rất nhanh đã quỳ xuống nền đất.
-"Tiểu Phàm! Đừng lo cho ông, ông không sao.
Cháu mau đi đi, mau đi đi!"
Ông Nhậm nhất thời kích động, cố gắng dùng sức nhướng người bật dậy, ngay sau đó cũng ngả nhàu ra đất.
Dù là vậy, ông vẫn muốn bò đến chỗ hắn, nhưng không sao làm được.
-"Nhậm Tử Phàm, mày còn chần chừ ra đó à?"
A!
Tất cả mọi người đều bị âm thanh này làm cho kinh ngạc, đều cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giang Niệm rất nhanh đã nằm lăn ra đất bất tỉnh, cạnh đó là Hồ Khả trên tay cầm theo một thanh gỗ lớn, vẻ mặt tái nhợt.
Cạch!
Hồ Khả sợ hãi ném luôn cây gậy gỗ xuống đất.
Giữa lúc này, Nhậm Tử Phàm lập tức đứng dậy hất tung khẩu súng trên tay, nhanh chóng tóm lấy Hứa Dĩ An, cố gắng siết chặt cổ anh ta.
Bất ngờ bị đánh úp khiến Hứa Dĩ An không kịp chuẩn bị.
Anh ta đưa tay cố gỡ cánh tay Nhậm Tử Phàm ra khỏi người mình, nhưng càng gỡ lại càng siết chặt.
-"Còn không mau đi!"
Hắn gằn giọng đáp.
Hồ Khả nhanh chóng chạy đến đến cởi trói cho Tô Tuệ Lâm.
Hứa Dĩ An lùi về vài bước chân, ép Nhậm Tử Phàm vào bờ tường, anh ta lợi dụng nó để có thể khiến Nhậm Tử Phàm vì đau mà buông tay ra khỏi cổ mình.
Nhưng Nhậm Tử Phàm thà chịu đau đớn, nhíu chặt mày kiếm chịu đựng cơn đau từ bức tường cứng cỏi mang đến, nhất quyết giữ chặt tay, siết chặt cổ anh ta.
Trong khi hắn còn đang giữ chân Hứa Dĩ An, thì Tô Tuệ Lâm cùng Hồ Khả nhanh chóng đưa ông Nhậm rời khỏi.
Đi được giữa đường thì Tô Tuệ Lâm đột nhiên dừng lại, Hồ Khả lúc này cũng lên tiếng hỏi.
-"Cô định làm gì?"
-"Tôi sẽ vào trong, cô giúp tôi đưa ông rời khỏi chỗ này..."
Hồ Khả trừng mắt lớn tiếng quát.
-"Cô điên rồi đúng không? Tôi khó khăn lắm mới cứu được cô ra ngoài.
Bây giờ cô còn muốn trở ngược vào trong đó! Cô nghĩ mình là ai vậy hả? Cô nghĩ mình vào trong đó thì Nhậm Tử Phàm sẽ cảm động đúng không? Đúng là điên khùng!"
Không chỉ Hồ Khả, ngay cả ông Nhậm cũng ngăn cản.
-"Cháu không được đi!"
Sự xuất hiện đột ngột này của Hồ Khả làm người ta không khỏi kinh ngạc.
Nhưng cũng rất hữu dụng, ít ra cô ta đến cuối cùng đã thay đổi tâm tính.
-"Cháu không thể bỏ mặc anh ấy ở trong đó.
Ông yên tâm đi nhé!"
Nói rồi Tô Tuệ Lâm cũng nhanh chóng chạy vào trong.
Vài phút sau đó thì Tiêu Doãn cùng Nhậm Chí Tinh cũng đã chạy đến.
Căn cứ theo địa chỉ trước đó mà Nhậm Tử Phàm để lại thì bọn họ cũng đã dẫn theo cảnh sát cùng đến.
-"Ông, ông sao rồi? Không sao chứ?"
Nhậm Chí Tinh lo lắng chạy ngay đến chỗ ông Nhậm hỏi.
-"Ông không sao.
Chí Tinh à, Tiểu Phàm, nó vẫn còn ở bên trong."
Nhậm Quốc Lương nắm chặt tay anh ta, giọng gấp rút.
Khung cảnh bên trong vô cùng hỗn loạn.
Với một chút sức lực của Nhậm Tử Phàm thì làm sao có thể chống lại Hứa Dĩ An.
Rất nhanh anh ta đã có thể trở mình.
Nhậm Tử Phàm nằm lăn trên đất, toàn thân đầy bụi bặm, còn có những vết máu.
Hứa Dĩ An trên tay cầm theo thanh gậy gỗ vừa nãy mà Hồ Khả sử dụng đập thật mạnh vào đầu hắn.
-"Chết đi!"
Nhậm Tử Phàm đầu óc choáng váng, máu rất nhanh đã chảy dài trên gương mặt, cả thân thể chẳng còn chút sức lực.
Dường như khi nãy đã làm hắn cạn kiệt.
Có tiếng người đến, Hứa Dĩ An co chân bỏ chạy thì ngay lập tức đã bị Nhậm Tử Phàm giữ lấy chân.
Hắn quyết dùng một chút sức lực còn sót lại để giữ chân anh ta một lần nữa.
Hứa Dĩ An tức tối, chẳng thể chờ được nữa.
Anh ta đá liên tục vào người hắn, vùng vẫy thoát khỏi.
-"Anh Dĩ An, bắt lấy!"
Giang Niệm sau một khoảng thời gian bất tỉnh cũng lồm cồm ngồi dây.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ném luôn khẩu súng trên người mình cho Hứa Dĩ An.
Đùng!
Theo âm thanh của tiếng súng nổ, Hứa Dĩ An nâng mắt nhìn về phía trước.
Tô Tuệ Lâm ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía anh ta, tay nắm chặt khẩu súng.
Phát súng này của Tô Tuệ Lâm, căn bản không trúng được anh ta.
Lúc này bọn người Tiêu Doãn cũng đã đến.
Hứa Dĩ An cũng đã sớm chuẩn bị cho mình một lá bùa hộ mệnh.
-"Nhị thiếu gia!"
Tiêu Doãn lớn tiếng gọi.
Nhìn thấy Nhậm Tử Phàm bộ dạng nhếch nhác, toàn thân nhuốm máu.
Bản thân không khỏi áy náy, tất cả là do cậu ta đến muộn.
Nếu không, Nhậm Tử Phàm cũng sẽ không thê thảm như bây giờ.