Bí Mật Đồi Trà

chương 5: 5: diễn kịch kém cỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bữa tiệc chào đón hai mẹ con Tô Mộng Dao cũng đã đâu vào đấy.

Từng món ăn trên bàn đều là một tay Dì Hoa, người làm lâu năm ở Nhậm gia chuẩn bị.

Lúc này, Tô Mộng Dao mới biết được.

Hóa ra người đàn ông mà cô ta mê mẩn ở trường đua ngựa lại chính là anh rể của mình.

-"Tử Phàm, đây là lần đầu mẹ đến Giang Châu đấy.

Mọi thứ ở đây rộng lớn quá, ngôi biệt thự này cũng rất đẹp."

Bà Tô không ngừng buông lời nịnh bợ, khen ngợi người con rể tạo mạo vô song này.

Vẫn không quên nhìn sang Tô Tuệ Lâm, ánh mắt ra hiệu cho cô gấp thức ăn cho hắn.

-"Nếu mẹ thích, thì cứ việc ở đây đi ạ.

Cửa lớn Nhậm gia, lúc nào cũng chào đón."

Tuy trong lòng vô cùng không hài lòng, thậm chí là chán ghét loại người này.

Nhưng hắn cũng không thể làm ông Nhậm mất mặt, lập tức mỉm cười, đáp:

Tô Tuệ Lâm khác hẳn với mọi khi mà hắn trông thấy.

Thường ngày hắn đã quen với những chiếc váy cũ kỹ, gương mặt lấm lem.

Tuy là như thế, nhưng sự xinh đẹp vẫn luôn nổi bật.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy trắng đơn giản lại rất vừa vận với thân hình mảnh mai của cô, tóc cũng được cô đan xen thắt bím gọn gàng, kết thúc bằng một chiếc nơ trắng xinh xắn.

Bà Tô cũng chẳng có gì ngoài những bộ quần áo màu sắc, Tô Mộng Dao đã quá quen với phong cách ăn mặc hở hang, trang điểm sắc sảo.

-"Tuệ Lâm, còn không mau gấp thức ăn cho chồng con, ngay ra đó làm gì!"

Cô có chút ngập ngừng, rất nhanh sau đó Nhậm Tử Phàm cũng bày ra bộ dạng thân mật, chu đáo lột [email protected] vỏ tôm, đặt vào trong bát của cô.

Điều làm cô sợ nhất chính là ánh mắt dịu dàng biết cười kia mà hắn đang giành cho mình.

-"Ăn nhiều vào một chút, em ốm đi nhiều rồi."

Tô Tuệ Lâm không ngờ diễn xuất của hắn lại vượt xa ngoài sức mong đợi như thế.

Vậy mà khi nãy cô còn lo xa nghĩ rằng, hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm bỉ mặt cô trước mặt mọi người.

Nhưng xem ra, là cô đã hiểu lầm hắn, nghĩ xấu cho hắn.

Vẻ mặt Tô Mộng Dao có chút khó coi, tỉ rõ thái độ ganh tị nhìn vào Tô Tuệ Lâm.

-"Nhìn thấy anh rể đối xử tốt với chị như thế, xem ra em và mẹ cũng không cần phải bận tâm nữa!"

-"Phải đó, phải đó."

Bà Tô cũng được dịp nói thêm.

Bộ dạng hớt hải của ông Lý khiến hắn có chút tò mò.

Ông Lý xưa nay làm việc cẩn trọng, tỉ mỉ chu đáo.

Hôm nay lại phản ứng như thế chắc chắn xảy ra chuyện.

Ông liếc mắt nhìn xung quanh, không biết phải mở lời như thế nào.

Ngay sau đó, Nhậm Tử Phàm cũng đã hiểu được, lên tiếng hỏi.

-"Không sao đâu, bác cứ nói."

Thấy hắn đã cho phép, ông Lý cũng vội đáp.

-"Nhị thiếu gia, trên đường giao hàng xảy ra chút chuyện rồi ạ."

Sắc mặt Nhậm Tử Phàm cũng trở nên sa sầm.

Hôm nay là đến hạng trong hợp đồng.

Trời còn chưa sụp tối hắn đã tất bật chuẩn bị đâu vào đấy, sắp xếp số trà lên xe, chuẩn bị vận chuyển ra cảng để giao cho ông Mạc.

Vậy mà cuối cùng lại xảy ra sai sót.

-"Chuyện như thế nào? A Hào đâu?"

-"Trên đường lái xe ra cảng, xe của Lâm Hào gặp tai nạn.

Cũng may chỉ là va chạm không nghiêm trọng.

Cậu ta bị trầy xước nhẹ, bây giờ đang ở nhà gỗ trên đồi ạ!"

Ông Lý đáp.

Nghe đến đây, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, ông lại nhìn hắn với nét mặt do dự.

Xong, cũng lên tiếng nói thêm.

-"Nhị thiếu gia, Cậu Dĩ An cũng có mặt trên xe, cậu ấy bị thương nặng hơn cả Lâm Hào.

Bác sĩ Trần đang băng bó cho cậu ấy."

-"Có Thái Thông ở đó, anh ta chắc chắn sẽ không sao."

Bây giờ đang có mặt nhiều người, hắn cũng không tiện giải quyết.

Lại nói, nếu hắn có đến đó cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ tạm thời để bác sĩ Trần lo liệu.

Hắn chỉ có thể gật đầu, bảo ông Lý đi giàn xếp mọi việc.

Vốn dĩ nhiệm vụ của Hứa Dĩ An chỉ là kiểm kê từng thùng trà, còn những chuyện khác Lâm Hào sẽ thay hắn xử trí.

Vậy mà hôm nay không hiểu sao lại xuất hiện cùng trên xe với Lâm Hào, kết quả cả hai đều không trách khỏi rủi ro.

Nhìn sang chiếc ghế bên cạnh từ lâu đã trống rỗng, Nhậm Tử Phàm cơn giận lập tức bùng phát, mặc kệ mẹ con Tô Mộng Dao vẫn còn ngây người ra đó, chưa kịp hiểu chuyện gì.

Hắn đã tức tối trở lên đồi.

Khi nãy trong lúc hắn còn tập trung nghe ông Lý trình bày sự việc, thì Tô Tuệ Lâm cũng đã mau chóng bỏ đi sau khi nghe được Hứa Dĩ An gặp chuyện chẳng lành.

Trong căn nhà gỗ phía trên đồi trà ngập tràn mùi thuốc sát trùng, Hứa Dĩ An đau đớn nằm trên giường, cố gắng chịu đựng cơn đau để Trần Thái Thông chuyên tâm băng bó lại vết thương ở chân.

Nhìn thấy cô đến, bác sĩ Trần cũng gật đầu thay cho câu chào hỏi.

Xong, lại tập trung vào công việc.

-"Dĩ An, anh không sao chứ?"

Hứa Dĩ An còn chưa kịp trả lời, thì sự xuất hiện của một người khác lại khiến anh ta im bật.

-"Nhị thiếu gia."

Nghe Lâm Hào gọi, cô theo phản xạ quay người nhìn lại, thì đã bị Nhậm Tử Phàm tóm lấy cổ tay cô, kéo ra ngoài.

Đi được một khoảng đủ xa, hắn vung tay đẩy cô ngã xuống nền đất, gằn giọng.

-"Tô Tuệ Lâm, tôi đã không truy cứu chuyện hai người gặp gỡ ôm ấp hôm đó, cô lại được nước lấn tới có đúng vậy không? Tôi cho cô thể diện, vậy còn thể diện của tôi, cô vứt ở đâu hả? Ngang nhiên chạy đến gặp gỡ nhân tình, cô đến để xem anh ta đã chết chưa có đúng vậy không?"

Tô Tuệ Lâm lồm cồm ngồi dậy, nhìn hắn với đôi mắt đầy câm phẫn.

-"Anh rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào vậy? Những người bọn họ, bởi vì anh nên mới xảy ra tai nạn, anh lại thờ ơ vô cảm đến thế!"

Nhậm Tử Phàm bật cười ngạo nghễ.

Hắn thừa biết, cô là đang mắng hắn cố tình làm ngơ đi chuyện của Hứa Dĩ An.

-"Tôi tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn thì Hứa Dĩ An của cô đã không yên ổn nằm trên giường để bác sĩ băng bó rồi!."

Tô Tuệ Lâm cũng không thèm đoái hoài đến hắn nữa, lập tức xoay người định trở ngược vào trong thì một giọng nói đầy lạnh lẽo vang lên bên tai làm cô chẳng dám tiến thêm bước nào nữa.

-"Nếu cô dám bước vào trong đó, tôi sẽ cho cô biết, thế nào là mất đi thứ mình yêu thương nhất.

Không tin thì cứ việc thử!"

Sau khi nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đã đi khỏi, chỉ còn lại một mình Tô Tuệ Lâm đứng yên bất động ở đó.

Tô Mộng Dao lúc này mới từ phía sau gốc lê gần đó đi đến.

Chứng kiến và nghe thấy toàn bộ những gì mà hai người bọn họ đã nói.

Lúc này Tô Mộng Dao mới lên tiếng chỉ trích cô.

-"Tôi không ngờ chị lại là loại người không biết giữ phụ đạo.

Tô gia đúng là bất hạnh mới sinh ra người như chị."

Tô Tuệ Lâm nâng mắt nhìn sang người em gái cùng cha, cùng mẹ lại ăn nói với mình bằng giọng điệu như thế.

Từ nhỏ, Tô Mộng Dao đã may mắn hơn cô rất nhiều lần, được cả sự thương yêu cưng chiều từ ba mẹ.

Không những thế, sau khi học xong lại được đưa đến Pháp du học.

Còn cô thì sao? Ngoại trừ người ba đã mất ra thì cô chẳng còn gì nữa, mẹ thì lúc nào cũng cờ bạc, thiên vị Tô Mộng Dao hơn hẳn, bởi vì bà cho rằng sự xuất hiện của Tô Mộng Dao chính là điềm lành, là may mắn.

Được Nhậm gia chiếu cố, bà cũng không ngần ngại mà lên tiếng xin xỏ, để Nhậm lão gia có thể lo cho Tô Mộng Dao đến Pháp du học.

-"Từ khi nào mà em lại nói năn như thế với chị vậy hả?"

Tô Mộng Dao nở nụ cười xem thường.

Người chị này quá là ngây thơ, khờ khạo.

Ngay từ nhỏ, cô ta đã không xem cô là chị.

Bây giờ lớn lên lại càng không.

-"Nếu như gả chị đến Nhậm gia, mà chị vẫn vô dụng như trước...!Thì thôi, vị trí thiếu phu nhân cứ để tôi làm thay chị vậy."

Tô Mộng Dao không một chút liêm sỉ mà ngang nhiên công khai giành chồng của chị mình.

-"Em đang nói gì vậy?"

Cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ngờ nghệch hỏi lại.

-"Chị nghe không hiểu sao? tôi sẽ làm nhị thiếu phu nhân.

Tôi sẽ khiến anh Tử Phàm yêu tôi.

Chị, chính là đồ vô dụng!"

-"Tô Mộng Dao, người mà em đang nói là anh rể của em đấy.

Em lại không biết xấu hổ, còn nói ra những lời nhục nhã như thế!"

Tô Tuệ Lâm tức giận, lớn tiếng mắng cô ta một trận.

Chỉ mong những lời này có thể cảnh tỉnh Tô Mộng Dao, dẹp bỏ những suy nghĩ vớ vẩn vừa nãy.

-"Chị không tự hỏi lại bản thân mình xem, chị và anh ấy có thật sự là vợ chồng hay không.

Theo như tôi biết, thì Nhậm Tử Phàm cưới chị về đây chính là làm người ở kia mà! Hơn nữa, thân là phụ nữ đã có chồng, lại chạy đến tìm nhân tình.

Tô Tuệ Lâm, chị đúng là không biết xấu hổ."

Bốp!

Cô không nhịn được thái độ hỗn hào, không xem người khác ra gì này của Tô Mộng Dao mà vun tay tát cho cô ta một cái.

-"Đã tỉnh táo chưa vậy hả?"

Tô Mộng Dao hai mắt đầy câm phẫn, nhìn cô gằn giọng.

-"Tô Tuệ Lâm, chị dám đánh tôi hả!"

-"Với loại người không biết xấu hổ, lại dám nghĩ đến việc cướp chồng của chị mình, thì đáng đánh."

Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu được hết mục đích hôm nay mẹ và em gái đến thăm mình là gì rồi!

Một người thì đến chỉ vì tiền, kẻ còn lại âm mưu muốn giành chồng của chị mình.

Chẳng một ai đến thật lòng vì cô cả!

-"Nếu như em muốn thì cứ việc.

Nói không chừng, em và Nhậm Tử Phàm chính là cùng một loại người.

Đều là những kẻ mất hết nhân tính, đến với nhau lại càng thích hợp."

Tô Mộng Dao bởi vì những lời mắng chửi này của cô mà cơn giận không sao xoa dịu.

Xử trí mọi chuyện ổn thỏa, nhưng trong lòng hắn vẫn không sao yên ổn, ngược lại càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Khoảnh khắc Tô Tuệ Lâm vội vã chạy đi mất chính là lúc hắn cảm thấy khó chịu nhất, bức bối nhất.

Dường như mình đã đánh mất thứ gì đó, mà bản thân hắn cũng không rõ.

-"Nhị thiếu gia."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố thoát ra khỏi đoạn cảm xúc mù mờ đó, gọi người bên ngoài vào.

-"Cậu không nghỉ ngơi, còn đến đây làm gì?"

Lâm Hào có chút áy náy, chỉ sợ nếu cậu ta không nói rõ, với bản tính nóng nảy của Nhậm Tử Phàm, chắc chắn Hứa Dĩ An sẽ bị mắng một trận.

Vậy nên, giữa đêm khuya, mặc kệ bản thân vừa trải qua cửa tử, đã lật đật chạy đến tìm hắn giải thích.

-"Nhị thiếu gia, chuyện này không phải lỗi của anh Hứa đâu.

Tất cả là tại tôi, khi đó tôi có chút không khỏe nên anh ấy mới giúp tôi lái xe...!Sau đó thì, như những gì cậu thấy đó."

Ngay từ nhỏ, sự xuất hiện của Hứa Dĩ An luôn là cái gai trong mắt hắn.

Chỉ là lúc nào anh ta cũng được ông Nhậm mang ra so sánh với hắn, luôn miệng khen ngợi, còn bảo hắn phải nhìn theo Hứa Dĩ An mà học hỏi.

Khi lớn lên, anh ta lúc nào tỏ vẻ cao ngạo, thỉnh thoảng lại đưa ra những lý lẻ trái ngược với hắn, nói thẳng ra chính là chống đối.

Có lẻ bởi vì những chuyện đó ác cảm của hắn cứ mãi theo thời gian, chẳng vơi đi được.

-"Anh ta cho cậu tiền sao? Hay hứa hẹn cho cậu thứ gì à?"

Lâm Hào hoảng hốt xua tay bày trừ.

-"Không không, nhị thiếu gia, không phải như cậu nghĩ đâu."

Nhậm Tử Phàm bật cười.

Chỉ thuận miệng trêu một chút, tên nhát gan này đã phản ứng thoái hóa như thế.

-"Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi.

Khi nào hồi phục hãy đi làm.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio