EDITOR: SU
BETA: BI
Hoắc Thanh Châu tỉnh nhưng trước mặt vẫn một mảng mông lung, mờ mịt, không rõ.
Một lúc sau, hắn đã nhận biết được chính mình hiện đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện nào đó, tay chân thì không cử động được. Thong thả đưa mắt nhìn xung quanh, thì bỗng nghe tiếng của một nam nhân: “Đã tỉnh”
Hoắc Thanh Châu giật mình hướng về phía bên kia giường thì phát hiện một gương mặt nam nhân hoàn toàn xa lạ; ngẩn ra một chút liền mấp máy môi, hỏi: “Anh là ai?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nam nhân kia ngẩn cả người, hắn cũng bị chính mình dọa ngây ngẩn cả người như nam nhân kia.
Hoắc Thanh Châu vô cùng kinh ngạc, thử nghĩ xem nếu bản thân là một nam nhân; bỗng một ngày kia từ trong miệng mình lại phát ra thứ âm thanh mềm mỏng, nhu thuận của nữ nhân; chắc rằng nam nhân ai cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc vô cùng!
Nguyên nhân cũng là do tại nạn xe cộ liên hoàn kia….
Lúc ấy, Thanh Châu đang trên đường đi đến dự một hội nghị, do sắp trễ nên tốc độ có phần hơi nhanh nhưng vẫn chưa đến mức bị cảnh sát phạt tiền. Gần đến nơi, thì đèn đỏ ở xa lộ cũng vừa sáng lên, làm hắn thắng gấp, chưa kịp định thần lại thì bỗng bên tai truyền đến một tiếng nổ, hắn còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã mất hết ý thức.
Tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Đang còn chưa hết mơ hồ thì hắn đã bị nam nhân kia gắt gao nắm tay, vội vàng hỏi: “Tân Đình, em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?”
Hoắc Thanh Châu ngơ ngác nhìn nam nhân kia, rồi chậm rãi nói: “Không thể nhớ…..Phiền anh có thể cho tôi mượn một chiếc gương soi được không?”
Nam nhân kia cũng không hỏi nhiều nữa, liền chậm rãi tìm một chiếc gương đưa đến cho hắn. Hoắc Thanh Châu cầm chiếc gương trong tay, nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu qua gương, yên lặng hồi lâu không nói gì!
Nữ nhân trong gương đích thực trông thật thanh tú, nhã nhặn, phỏng đoán chỉ chừng hai mươi bốn tuổi; da thịt trắng nõn, mịn màng; ngoại trừ mớ tóc dài hơi rối kia, người khác nhìn vào đều nhận biết được đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.
Nếu lấy nữ nhân này mà nói thì dung mạo nàng thật làm động lòng người; còn đối Hoắc Thanh Châu mà nói thì đây là một cơn ác mộng.
Bởi vì thân xác này, gương mặt này không phải là của hắn.
“Người bị thương như vậy là do trong tai nạn xe cộ liên hoàn lúc ấy đã làm đầu bị va chạm mạnh khiến cho não bộ bị tổn thương, mất đi một phần ký ức; nhưng đối với việc sinh hoạt hằng ngày thì không có vấn đề gì cả. Nếu cố gắng điều dưỡng, thì có thể khôi phục lại phần ký ức đã mất. Còn về ngoại thương thì không có gì đáng ngại, chỉ là một vài nơi bị thương nhẹ, chỉ cần nhớ bôi thuốc thường xuyên thì được….”
Bác sĩ một bên chậm rãi nói, nam nhân xa lạ kia thì đang chuyên chú lắng nghe, đợi bác sĩ đi khỏi, mới đến lại ngồi bên hắn, thay hắn sửa sang lại chăn gối.
Hoắc Thanh Châu có chút cứng ngắt khi bị đụng tới, nam nhân kia hình như đã phát hiện ra nên cũng thu hồi hành động, trên mặt còn nở một nụ cười ôn nhu.
“Ngượng ngùng? À, anh cũng chưa nói với em anh là ai?! Anh tên Thẩm Duệ, là chồng của em, chúng ta đã cưới nhau cũng được một năm rồi”. Nam nhân nhíu nhíu mày nhưng rồi đột nhiên giãn ra, ôn nhu mà chậm rãi nói.
Hoắc Thanh Châu vô tình nhìn thấy đôi mắt đen láy của nam nhân kia đang ôn nhu nhìn mình, bất giác không biết vì sao chính mình lại có chút phản ứng?! Nam nhân trước mắt là một mỹ nam, nếu trước đây gặp người này, Hoắc Thanh Châu vô luận thế nào cũng sẽ cùng người kia nhất nhất phát sinh quan hệ mới được! Nhưng tới giờ, hắn cũng mơ hồ biết được chuyện gì đang xảy ra với chính mình.
“ Em tên Hàn Tân Đình, tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu thì được gả cho anh…”. Thẩm Duệ một bên đem hết thẩy mọi thứ ngắn ngọn nói lại cho vợ mình biết.
Thẩm Duệ cũng không phải là không nhận thấy được, từ khi vợ mình tỉnh cho tới giờ, vẫn luôn luôn đề phòng mình. Đối với việc vợ bị mất trí nhớ, Thẩm Duệ không biết phải làm sao chung sống như cũ.
Bọn họ trước giờ đều tương kính như tân cũng không phải yêu là kết hôn ngay. Bất quá, ở chung riết rồi cũng tự nhiên cả.
“Tôi….. Chúng ta… đã có đứa nhỏ nào chưa?” Hoắc Thanh Châu ý thức được hai chữ vợ-chồng kia liền không khỏi thấp giọng hỏi.
Thẩm Duệ lắc lắc đầu, cười nói: “ Em còn trẻ, cả hai chúng ta đối với việc này đều tự cho rằng hãy để nó thuận theo tự nhiên.”
Hoắc Thanh Châu liếm nhẹ môi, trầm tư suy nghĩ.
Thẩm Duệ trước mắt thấy vẻ mặt mờ mịt cùng tiều tụy của vợ mình, lòng không khỏi xót xa.
Tại tai nạn xe cộ liên hoàn kia, tính cả người gây nên tai nạn đó thì tổng cộng có mười người đã bị thương hay đã tử nạn.
Cơ hồ đều do ý thức, Thẩm Duệ ngồi bên giường bệnh nhẹ nhàng khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của vợ mình, lần này đến lần khác để cho những lọn tóc luồn vào kẽ tay mình.
Hoắc Thanh Châu cũng không để ý hành động của nam nhân kia đối với mình, vẫn đang chuyên chú tự hỏi: Rốt cuộc tại sao mình lại trở thành nữ nhân? Có lẽ nào là do chính hồn phách mình chiếm được? Nếu là như vậy, thì thân thể của mình đang ở nơi nào?
Mọi suy nghĩ cứ thế loạn hết trong đầu, Hoắc Thanh Châu vô thức dùng sức nắm chặt lấy chăn bông, đến nỗi sắc mặt trắng bệch ra mà cũng không hay biết.
Ban ngày là thời điểm Thẩm Duệ phải đi làm, Hoắc Thanh Châu sẽ ở một mình trong bệnh viện để dưỡng thương.
Thương tích trên người Hoắc Thanh Châu cũng không đáng lo ngại, hắn biết nguyên do Tân Đình nằm viện cũng chính là vì tại nạn xe cộ kia, mà lúc ấy toàn bộ những người bị thương đều được đưa đến bệnh viện này, vì thế hắn liền bắt đầu hỏi thăm xem “Hoắc Thanh Châu” đang ở nào!?
Đúng là không noài dự kiến của hắn, “Hoắc Thanh Châu” vẫn chưa chết mà vẫn đang nằm viện an dưỡng, Hoắc Thanh Châu nôn nóng muốn biết được “chính mình” đang nằm trong tình huống ra sao, vì vậy khi tìm được phòng bệnh liền tiếng đến xem tình hình. Nhưng mà người nam nhân nằm trên giường bệnh kia, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ, đối với ngoại cảnh xung quanh đều không có phản ứng gì!
Sau một lúc hỏi thăm, Hoắc Thanh Châu mới biết được não bộ của “chính mình” cũng bị va chạm, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đời này ước chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nói cách khác, “Hoắc Thanh Châu” đã thành một người sống đời thực vật. Cứ việc sống, nhưng không cách nào tỉnh lại được.
Nhưng mà lo lắng của hắn cũng không phải dừng lại chỉ ở vấn đề này.
Nếu nói “Hoắc Thanh Châu” còn sống, vậy thân xác nữ nhân này thì sao? Hắn thật là “Hoắc Thanh Châu” sao? Thế chủ nhân thật sự của thân xác này nguyên lai đã đi nơi đâu? Đã không phải chết rồi chứ? Chính mình thật sự đang “chiếm” thân thể của nữ nhân này, vậy nửa đời về sau thì như thế nào?
Hắn đứng ở giường bệnh chăm chú nhìn “Hoắc Thanh Châu”, nước mắt lặng lẽ lăn dài hai bên má.
Sau ngày ấy, Hoắc Thanh Châu lâu lâu sẽ đi thăm “chính mình”, nhưng mà hắn vô cùng cẩn thận tránh gặp phải người thân của mình. Hắn từng nghe hộ sĩ nói qua, Hoắc gia cùng bạn bè của nam nhân kia thường xuyên đến thăm, còn hướng bệnh viện phải dốc toàn lực tìm cách nghiên cứu, điều trị giúp nam nhân kia thức tỉnh.
Hoắc Thanh Châu rất sợ phải gặp mặt người nhà, nên phần lớn đều ở trong phòng bệnh dưỡng thương. Thẩm Duệ tan tầm, sẽ đến thăm hắn, còn đem cho hắn một ít trái cây rất ngon, đến chiều tối còn cùng hắn ăn tối, nói chuyện; cho đến tận khuya mới rời đi.
Đối với hắn, Thẩm Duệ – nam nhân này làm hắn không biết nên đáp ứng lại như thế nào mới phải?
Thẩm Duệ trên danh nghĩa mà nói thì chính là chồng của Hàn Tân Đình. Mà Hoắc Thanh Châu lại đang ở trong thân thể nữ nhân đó. Do vậy mà hiện thời Hoắc Thanh Châu vẫn không biết phải làm sao, đành phải đối với nam nhân đó duy trì sự trầm mặc.
Nhưng mà Thẩm Duệ lại rất kiên nhẫn, rất tốt; thường xuyên bồi hắn nói chuyện phiếm, có khi thì nói một chút đến chuyện quốc gia đại sự, lúc thì lại nói một chút đến vấn đề điện ảnh hoặc ca kịch; Hoắc Thanh Châu cũng dần hiểu được Thẩm Duệ cũng không bắt hắn phải trả lời lại, chính là mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện, dù chỉ là vài lần nhưng mỗi lần ấy Thẩm Duệ luôn cười rất tươi, mắt cũng vô cùng ôn nhu nhìn hắn hỏi chuyện.
Hoắc Thanh Châu không cảm thấy được tình yêu Thẩm Duệ dành cho Hàn Tân Đình, nhưng mà hắn cũng phải thừa nhận là Thẩm Duệ đã làm hết phận sự mà một người chồng nên làm.
Không lâu sau, Hàn Tân Đình xuất viện.
Đối với Thẩm Duệ mà nói, từ sau vụ tai nạn kia, có lẽ vì bị mất trí nhớ nên Tân Đình đã có sự thay đổi lớn về tính cách. Thẩm Duệ không nghĩ gì nhiều, lại cảm thấy sự việc xảy ra thế này cũng có thể là do vận mệnh đã an bài.
Bọn họ hai người là do mai mối mà kết hôn, Thẩm Duệ nghe theo lời cha mẹ chiếu cố Hàn Tân Đình, đáy lòng kông thể nói hoàn toàn không có oán hận. Vợ mình từ trước đến nay luôn lạnh lùng ít nói, đối với y không có tính toán gì, càng đối với y cũng không có chút tình cảm gì.
Nàng lúc trước, sẽ thay y quán xuyến mọi thứ trong nhà, chuẩn bị hết thảy mọi thứ y cần, cũng vĩnh viễn không tính toán cùng y nhiều lời dù chỉ là một câu.
Hiện tại, Thẩm Duệ biết vợ hắn đối với hắn thập phần xa lạ, nhưng cũng không miễn cưỡng, chính vì thế mà hắn phải đối đãi với đối phương hết sức ôn nhu.
“Nơi này là phòng của chúng ta, phía bên trái là tủ quần áo của em, còn bên kia là nhà tắm.”.
Nghe nam nhân kia nói xong, Hoắc Thanh Châu nhìn căn phòng xa lạ, hiện tại cũng chưa nói gì. Phòng ngủ được trang hoàng một cách thật lịch sự, tao nhã; nhưng Hoắc Thanh Châu không phải là Hàn Tân Đình, nên chỉ có thể nhìn xung quanh với vẻ mặt mù mịt.
Thẩm Duệ thấy hắn như thế, liền ôn nhu cười cười: “Không cần phải gấp, nghĩ không ra cũng không sao, thời gian còn dài mà! Em muốn ăn gì không? Anh sẽ làm.”.
Hoắc Thanh Châu quá khứ chưa từng xuống bếp, nghe được Thẩm Duệ nói như thế, liền gật gật đầu, theo đối phương rời phòng ngủ di chuyển xuống nhà bếp, nhìn nam nhân tiêu sái cởi cà-vạt tùy tay bỏ qua một bên, tiếp theo tìm ra một cái tạp dề rất là nữ tính mặc vào.
Hắn do dự một hồi, chỉ vào tạp dề hỏi: “Tôi trước kia có nấu ăn sao?”.
“Có”. Thẩm Duệ một bên đang rửa hoa quả, một bên trả lời, “Nhà chúng ta từ trước đến giờ đều là em nấu ăn, bất quá hiện tại em cũng không nhớ rõ?”.
Hoắc Thanh Châu hơi nhíu mày, gật gật đầu.
Thẩm Duệ lại nhìn hắn liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Không cần để ý, anh nấu cũng được. Tuy rằng không bằng em nhưng kì thật anh cũng hay xuống bếp”.
Hoắc Thanh Châu chăm chú nhìn bóng dáng nam nhân kia, nhẹ giọng hỏi: “Tôi trước kia vì sao mà lấy anh vậy?”.
“Lần đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy em rất được. Chúng ta là do mai mối mà kết hôn, ngay từ đầu anh cũng không phải tự nguyện cưới em, nhưng chính là nếu cưới em rồi, ít nhất cũng muốn ở chung với em. Bất quá tính tình của em lại rất lãnh đạm, cũng không thích đi ra ngoài, nếu không có việc gì thì em chỉ ở thư phòng đọc sách.” Thẩm Duệ cười khổ: “Em trước kia, đại khái là không thích anh”.
Hoắc Thanh Châu có chút ngoài ý muốn: “Tại sao vậy? Tôi nói là không thích sao?”.
Có thể nào hai vợ chồng nào lại không đối với nhau ân ái hài hòa như hắn nghĩ.
“Loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra như vậy. Bất quá, khi anh muốn đưa em đi mua sắm hay cùng em đi coi phim, em bình thường đều cự tuyệt.” Thẩm Duệ thở dài.
Hoắc Thanh Châu trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “ Anh chán ghét tôi sao?”
“Không chán ghét. Chính là…..lấy vợ chồng mà nói, chúng ta lúc trước vẫn chưa thích ứng được. Cho dù em hiện tại em quên đi chuyện kia cũng không quan trọng, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.” Thẩm Duệ nói đến cuối cùng, môi liền nở một nụ cười tươi như một đóa hoa mềm mại vậy.
Hoắc Thanh Châu kinh ngạc nhìn nam nhân kia mỉm cười, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút giật mình.
Có lẽ chính mình tiến sâu vào thân thể này, chiếm hết sinh mệnh cùng tương lai của nữ nhân này, hết thảy đều chiếm hết, đều chỉ là vì cùng nam nhân ôn nhu này gặp nhau.
Theo lý, thì tay nghề nấu ăn của Thẩm Duệ không tồi, đều do bốn năm học đại học một mình mà luyện thành.
Hoắc Thanh Châu vừa ăn vừa tán dương đối phương vài câu. Hồi ở bệnh viện, do phải dưỡng thương nên chỉ được ăn những món ăn nhẹ không chút ngon miệng, giờ được nếm những món ăn đầy gia vị thơm ngon do Thẩm Duệ nấu, dù là món mình trước nay kén đến đâu cũng gắp ăn hết, nhưng dù có mừng rỡ cũng không lộ ra ngoài, nhất nhất giữ nguyên trạng thái.
Thẩm Duệ được vợ khen ngợi, trên mặt cũng không tự giác nở ra một nụ cười ấm áp.
Khi còn trẻ, Thẩm Duệ cũng đã trải qua nhiều mối tình, không phải loại người hay đùa bỡn cũng như không phải là hoa hoa công tử nhưng cũng đã gặp qua không ít nữ nhân, kết giao không ít người, cho đến khi một Hàn Tân Đình xuất hiện như vậy liền khiến y để ý.
Cũng không biết là bởi vì tính tình lãnh đạm hoặc thuần túy nên không vui vẻ gì khi bên y, Hàn Tân Đình đối với y trước giờ rất lạnh nhạt, cho dù bởi vì cha mẹ chi mệnh kết giao thậm chí kết hôn, cũng không thấy đối phương đối với việc này có ý kiến gì. Thẩm Duệ còn nhớ rõ ngày ấy chính mình cầu hôn Hàn Tân Đình khuôn mặt thanh tú của nữ nhân ấy mảy may cũng không bộc lộ chút biểu cảm gì, không vui không buồn, chỉ thản nhiên gật đầu đáp ứng y.
Cha mẹ hai bên là đôi bạn tri kỉ, Thẩm Duệ y theo lời cha mẹ chi mệnh mà cưới đối phương, song vì lúc ấy cũng có ý định muốn biết rằng nữ nhân lãnh đạm này sau khi kết hôn có thay đổi hay không nhưng sự thật lại làm y thất vọng, Hàn Tân Đình – nữ nhân này không vì một người mà thay đổi.
Chuyện tới giờ, nàng bị mất trí nhớ, cũng không phải nên thay đổi!
Thẩm Duệ một bên thu thập chén bát, một bên kêu Hoắc Thanh Châu đi nghỉ ngơi.
Hoắc Thanh Châu do dự sau một lúc lâu, vẫn là đi vào bếp, nhẹ giọng nói: “Để tôi giúp!”
Hiện giờ hắn coi như đang ăn nhờ ở đậu, cho dù bị mất trí nhớ nhưng vẫn rất khó coi khi để nam nhân kia một mình bận rộn dọn dẹp.
Nhưng Thẩm Duệ lại cười cười nói: “Không sao cả, em nên nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Thanh Châu như không nghe thấy lời nam nhân kia nói, thản nhiên nói: “Tôi bị mất trí nhớ, chứ không phải bị biến thành đứa nhóc ba tuổi”.
Nằm viện mấy ngày cho tới nay, Thẩm Duệ vẫn đến bệnh viện thăm hắn mỗi ngày, thậm chí còn bồi hắn nói chuyện, gọt trái cây cho hắn ăn. Ý chí của Hoắc Thanh Châu cũng không phải là sắt đá, nhưng Thẩm Duệ quan tâm cùng sủng nịch như thế vốn là không dành cho hắn, người mà Thẩm Duệ một lòng chiếu cố đến như vậy chính là Hàn Tân Đình chứ không phải hắn – Hoắc Thanh Châu.
Hắn thân là nam nhân, lại đang ở trong thân thể một nữ nhân, mặc dù có thể nói là vận mệnh trêu cợt, nhưng cũng tâm sinh may mắn. May mà Thẩm Duệ dốc lòng chăm sóc, Hoắc Thanh Châu mới có thể buông hết thảy mọi lo lắng, bình tình hiểu rõ sự tình.
Theo tình huống hiện tại trước mắt, Thẩm Duệ đại khái sẽ không phát hiện ra sự thật, tuy rằng Hoắc Thanh Châu thực sự không biết Hàn Tân Đình là người như thế nào, nhưng việc mất trí nhớ này lại là một lý do danh chính ngôn thuận, hơn nữa Thẩm Duệ cũng sẽ không tin có chuyện “chuyển hồn”, ma quái này được, Hoắc Thanh Châu tự nhiên hiểu được chính mình sẽ không làm lộ chuyện này.
Nhưng vấn đề này cũng không hệ trọng lắm.
Hoắc Thanh Châu hiện nay hai mươi tám tuổi, lần đầu nghi ngờ chính tương lai của mình.
Có thể nào hắn phải lấy một nam nhân, thậm chí phải sống với thân phận là vợ chồng?
Hoắc Thanh Châu không phải chán ghét nữ nhân. Cho dù thân thể thành nữ nhân, thì tính cách tư tưởng của một người cũng sẽ như cũ không thay đổi, bởi vì điểm ấy mà hắn không hề lo lắng; cái hắn lo lắng chính là bản thân mình đang là vợ của Thẩm Duệ, chuyện ấy không thể chối được.
Từ lúc hơn mười tuổi đến nay, liền phát giác chính mình là song tính luyến, những năm gần đây cũng cùng vô số nam nữ từng có quan hệ, nhưng chưa bao giờ gặp ai yêu đó.
Nếu Thẩm Duệ nằm trong phương diện này, Hoắc Thanh Châu nguyện làm vợ, không hề có ý cự tuyệt. Nhưng mà tưởng tượng hình ảnh chính mình bị nam nhân-vô cùng-tuấn mỹ-ôn nhu là Thẩm Duệ đặt ở dưới thân, làm Hoắc Thanh Châu cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Cho dù Thẩm Duệ có loại hình sở thích như thế, hắn như trước xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Lấy chuyện mất trí nhớ mà nói, vợ của chính mình có vẻ hơi ngốc a.
Thẩm Duệ một bên suy nghĩ, rồi tự giác phì cười.
Hàn Tân Đình kiên trì giúp y rửa chén, nhưng bị chính mình cự tuyệt mấy lần, liền đến tủ lạnh lấy ra hai quả táo, hỏi: “Có muốn ăn không?”.
Y cũng không phát hiện có gì không đúng, chính là vẫn gật gật đầu, liền nhìn thấy vợ mình tay cầm con dao gọt quả táo, cẩn thận lượt bỏ vỏ táo.
Thẩm Duệ tẩy xong chén bát, đem tất cả bỏ vào tủ, nhìn kỹ mới phát hiện đối phương cứ việc gọt táo, nhưng cũng gọt đi không ít thịt táo, đợi cho gọt xong hết vỏ, nhìn lại thì quả táo cũng đã nhỏ đi hơn ban đầu một vòng.
Hàn Tân Đình chính mình cũng phát hiện ra việc này, thấy quả táo bị mình gọt ra nông nỗi này liền có chút xấu hổ, không biết phải làm sao.
“Vẫn là đưa anh gọt cho”. Thẩm Duệ cố nhịn cười, đưa tay tiếp nhận con dao vợ đưa cho, lấy một quả táo khác gọt, không đến một phút sau, thì đã gọt vỏ sạch sẽ, mà thịt táo cũng vẫn đầy đủ y như trước lúc gọt.
Đối phương nhìn quả táo Thẩm Duệ cầm trong tay khác hẳn quả táo nhỏ xíu của mình, liền thấy xấu hổ, răng cắn chặt môi dưới, bên tai thoáng đỏ.
Thẩm Duệ vội vàng nói: “Em là do bị thương, ngón tay không linh hoạt được như trước cũng là điều đương nhiên….”
“Không cần an ủi tôi”. Ngữ khí Hàn Tân Đình có chút cứng nhắc.
“Không phải an ủi”. Hắn nghĩ nghĩ một chút, lại nói: “Lời nói ban nãy không phải là an ủi”
Đang nói thì lại nhìn thấy khóe miệng Tân Đình hơi cong lên, rồi lại phát ra tiếng cười vô cùng sung sướng: “Thẩm Duệ, thì ra anh là người thích trêu chọc kẻ khác.”
Thẩm Duệ thấy là lạ, từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn xe cộ kia thì đây là lần đầu tiên Tân Đình gọi tên y, nhưng đối phương lúc này hình như đang có ý…..giễu cợt y?
Thẩm Duệ cũng mím môi cười: “Vậy em không thích người như thế sao?”
“Anh nói đi đâu thế?” Hàn Tân Đình hỏi lại, vẻ mặt có chút ý cười.
Thẩm Duệ nhìn vẻ mặt của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn lại ngây ngẩn cả người ra.
Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu hai người cùng nhau đối thoại một đoạn ngắn, Thẩm Duệ mới xác định được, kì thực chính mình lần đầu tiên cảm thấy cùng đối phương ở chung thật thoải mái.
Tân Đình xuất viện không bao lâu, Thẩm Duệ mới phát hiện kỳ thật là nàng ấy không quá ỷ lại vào người khác. Trừ bỏ những lúc không xuống bếp, thì mọi việc vặt vãnh bên ngoài đều tự tay mình làm.
Thẩm Duệ còn nhớ rõ ngày đầu tiên về nhà, khi tỉnh dậy vào buổi sáng đã không thấy vợ mình đâu, liền kích động một trận. Nhưng mà khi y đang bận suy tư thì Tân Đình về đến nhà, trên tay còn xách nhiều đồ ăn sang, bình tĩnh hỏi: “Không biết anh ăn gì nên mỗi thứ tôi đều mua một chút” sớm cho y câu trả lời.
Thẩm Duệ âm thầm ghi nhớ chính mình nên giúp Tân Đình mua bữa sáng, ôn nhu hỏi: “Sao không gọi anh dậy? Quanh đây đường xá em không quen, đi như vậy không sợ lạc đường sao?”
Chỉ thấy sắc mặt Hàn Tân Đình hơi quẫn (“quẫn” ở đây là quẫn bách) một chút, rồi lại lạnh nhạt như bình thường: “Chỉ đi loanh quanh gần đây nên sẽ không bị lạc”.
Thẩm Duệ nào biết Tân Đình đã dậy từ sớm, thậm chí ra ngoài mua bữa sáng, nguyên nhân thật ra chính là xấu hổ với y.
Chuyện cũng là do đêm trước.
Đêm đó sau khi cùng nhau vừa ăn bữa tối vừa hàn huyên một trận thì hai người đều tự mình tắm rửa. Hàn Tân Đình quên lấy quần áo mà đã tiến về nhà tắm, Thẩm Duệ liền ý thức cầm áo ngủ đem đến cho vợ thay.
Hoắc Thanh Châu từ khi nhập hồn vào thân xác nữ nhân này, mỗi lần tắm rửa đều cố gắng làm thật nhanh, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào thân thể lả lướt đầy tinh tế kia.
Mà áo ngủ Thẩm Duệ đưa cho thập phần làm hắn kinh hách.
Áo ngủ của Hàn Tân Đình mặc vô cùng mỏng, lại quá gợi cảm, bên trái bên phải đều hở. Hoắc Thanh Châu lưỡng lự không muốn mặc, vì như thế sẽ làm hắn trông rất nữ tính. Trong khoảng thời gian nằm viện chính là chỉ mặc quần áo dành cho bệnh nhân, xuất viện thì chỉ đơn giản áo T-shirt với quần bò, đây chính là lần đầu tiên hắn mặc trang phục của nữ nhân, lại còn là một bộ đồ ngủ gợi cảm. Khiến hắn mất cả một lúc mới mặc vào.
Thân thể nữ tính đã là chuyện thật không thể nào cãi cọ nhưng mặc nữ phục lại là một chuyện khác.
Hoắc Thanh Châu lặng lẽ ra khỏi nhà tắm, phát giác không thấy Thẩm Duệ liền cúi đầu thật thấp, chạy một mạch về phòng ngủ, vùi mình vào chăn. Hắn đương nhiên biết trong mắt Thẩm Duệ chính mình mặc như vậy là không có gì nhưng căn bản hắn là nam nhân đối với việc là nữ nhân đã khó chấp nhân huống hồ chi giờ lại còn mặc đồ của nữ nhân lên người, chính là quá thẹn đi, đành phải tận dụng mọi khả năng để có thể tránh mặt đối phương.
Trên người một tầng phủ bộ áo ngủ không che được bao nhiêu da thịt, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, Hoắc Thanh Châu trở mình tới lui vài lần, chợt nghe thấy tiếng mở cửa liền nhắm mắt làm bộ như mình đang ngủ.
Thẩm Duệ vừa vào phòng, thấy vợ mình đang ngủ, cũng không suy nghĩ nhiều liền tắt đèn. Leo lên giường nằm xuống, chú ý thấy đối phương bởi vì rét lạnh mà cuộn người lại một chỗ, do dự một hồi liền vươn tay đem thân thể tương đối mảnh khảnh kia ôm vào lòng ngực.
Dù sao cũng là vợ chồng, nên chuyện như thế cũng không có gì là không đúng.
Hoắc Thanh Châu bị nam nhân ôm chặt vào người, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Bình thường cũng là nam nhân nên khi bị ôm như thế cảm thấy không thích ứng được cũng là chuyện đương nhiên.
Mà Thẩm Duệ cứ thế ôm đối phương ngủ cả một đêm, Hoắc Thanh Châu cả đêm đều ngủ không ngon nên quyết chí thức dậy sớm, thay quần áo ra ngoài mua bữa sáng.