EDITOR: SU
BETA: BI
Nam nhân sắc mặt đỏ ửng, vẫn nằm đó thở hổn hển.
Thẩm Duệ đang do dự bước tiếp theo nên làm gì thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hoắc Thanh Châu.
“…………..Đã nói là không nên……………Anh vì sao còn……” Trên mặt hắn có một chút thẹn thùng cùng oán hận phức tạp đan xen, nhưng cũng không phải là giận dỗi.
Thẩm Duệ hỏi lại: “Cậu không vui sao?”
“Tôi không thích miễn cưỡng anh.” Hoắc Thanh Châu lắc đầu. Có chút khó khăn mà nói: “Loại chuyện này…….Cho dù là đồng tính luyến ái, không phải ai cũng đều nguyện ý làm…..”
“Không có miễn cưỡng…………Tôi là tự nguyện.” Thẩm Duệ liếc mắt nhìn đối phương dò xét, cẩn thận nói: “Không cần phải đối với tôi khách sáo như vậy, dù sao hiện tại chúng ta là……tình nhân.”
Hoắc Thanh Châu im lặng một lúc lâu mới lại nói: “Anh là……..nói thật?”
Thẩm Duệ gật đầu.
“Như vậy…………Anh có thể nhắm mắt lại không?” Hoắc Thanh Châu chậm rãi nói.
Thẩm Duệ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì mà nhắm mắt lại. Mặc dù không biết Hoắc Thanh Châu định làm gì nhưng y vẫn tin tưởng, không cảm thấy có chút bất an nào. Có lẽ bởi vì y đã thật sự có thể toàn tâm yêu thương Hoắc Thanh Châu.
Trong bóng tối, các giác quan trở nên cực kì nhạy cảm. Thẩm Duệ cảm nhận được Hoắc Thanh Châu đang di chuyển dần xuống dưới, nhẹ nhàng cầm lấy bộ vị đã mềm kia mà xoa nắn, ngậm vào miệng, khiêu khích đến khi đã ngạnh hết cỡ thì lại dừng.
Thẩm Duệ hơi hơi thở dốc, nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Châu bước xuống giường, tự hỏi không biết hắn đang làm gì.
Không phải đợi lâu, Hoắc Thanh Châu một lần nữa trở lại trên giường, nghe một tiếng động nhỏ vang lên, mơ hồ ngửi được một mùi hương. Đó là gì vậy…..đang suy nghĩ định hỏi thì hành động tiếp theo của Hoắc Thanh Châu đã cho y biết đó là cái gì.
Một chất lỏng lành lạnh phủ lên dục vọng đang đứng thẳng kia, bàn tay nam nhân một bên bộ lộng, làm Thẩm Duệ kinh hô một tiếng, khoái cảm dâng trào. Thẳng đến khi cảm giác được tính khí của mình đang tiếp xúc với một thứ mềm mại nóng ấm rất khó tả, cảm nhận có chút khác với đang được khẩu giao, làm cho Thẩm Duệ tò mò mở mắt.
“……………Không phải đã kêu nhắm chặt lại rồi sao……” Hoắc Thanh Châu nói có chút trách móc nỉ non.
Thẩm Duệ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là Hoắc Thanh Châu đang nửa quỳ trên bụng mình, tính khí cứng rắn kia đang tiến vào nội bích nóng ấm kia của Hoắc Thanh Châu.
“Cậu ———“
Thẩm Duệ nghĩ muốn hỏi đối phương, cậu rốt cuộc đang làm cái gì, liền bị tình cảnh trước mắt làm cho á khẩu. Y không nghĩ rằng đã tới phương diện này, cho dù có cũng đã chuẩn bị tâm lý để cho người tiến vào, cư nhiên không nghĩ tới Hoắc Thanh Châu lại làm như vậy, chủ động tiếp nhận dục vọng của y.
Hoắc Thanh Châu như bỏ qua vẻ kinh ngạc của Thẩm Duệ, tiếp tục hít sâu vào lần, bất đầu ngồi xuống để toàn bộ vật vừa cứng vừa nóng kia vào cơ thể mình.
“Thanh Châu………Cậu, cậu trước hết nên ngừng lại một chút.” Thẩm Duệ có nén dục vọng, nắm lấy cổ tay đối phương.
“Sao vậy, anh không thoải mái sao?” Hoắc Thanh Châu liếc mắt nhìn y mang theo ý cười trêu tức.
“Thực thoải mái, chính là không thể làm như vậy.” Thẩm Duệ thở hổn hển, cố gắng kiềm hãm dục vọng xuống dưới. “Cậu đổ mồ hôi lạnh rồi, rất đau đi……”
Nam nhân sắc mặt dù vẫn là ửng đỏ, trên trán lại đầy mồ hôi lạnh, Thẩm Duệ không phải là không thấy. Huống hồ là Hoắc Thanh Châu chưa có khuếch trương gì cả, mà chỉ vội vã thoa gel bôi trơn cho Thẩm Duệ.
“Tôi không sao, thật sự không sao.” Hoắc Thanh Châu lẩm bẩm nói, “Bằng không thì đổi tư thế tốt hơn nha.”
“Đừng nói sang chuyện khác!” Thẩm Duệ có chút nóng giận, thở dài nói: “Nghe lời, trước đứng lên đi.”
Hoắc Thanh Châu chần chờ hồi lâu cũng nâng phần eo mình lên rời đi, tiếp theo cũng không nói gì nữa, thậm chí cũng không nhìn Thẩm Duệ.
“…………Thực xin lỗi.” Thật lâu sau Hoắc Thanh Châu mới nhẹ giọng nói.
Thẩm Duệ ngẩn ra: “Tại sao phải giải thích?”
“Tôi làm anh giận.” Lời nói có chút bất an.
“Tôi không có giận, cậu cũng không có làm gì sai hết.” Thẩm Duệ nghiêm nghị nói: “Chính là cậu rốt cuộc cho tôi là loại người gì, tôi thì bên đây vui vẻ thoải mái mà lại để cậu phải thống khổ, đau đớn sao?”
Hoắc Thanh Châu cười khổ: “Chỉ là tôi sợ, sợ nếu chậm trễ anh sẽ không nhìn nhận tôi nữa.”
“Nếu thật sự không nhìn nhận cậu, tôi căn bản đâu có đi hôn đàn ông, thậm chí còn cùng hắn lên giường.” Thẩm Duệ cúi đầu, mệt mỏi nói: “Nói chung cũng đều do tôi………….là do tôi làm cho cậu có cảm giác bất an.”
“Là do tôi sai. Anh không cần tự trách……..” Hoắc Thanh Châu vội vàng nói.
Thẩm Duệ không nói nữa, để yên cho Hoắc Thanh Châu ôm y, thậm chí khẽ hôn y. Tự nhiên trong lòng Thẩm Duệ thấy có chút hận Hàn Tân Đình……….Nếu cô ấy không ra đi, hoặc chính mình có thể quên cô ấy, thì đã không làm Hoắc Thanh Châu thấy khổ sở. Hắn chưa bao giờ toàn tâm toàn y đối đãi Hoắc Thanh Châu, cho đến giờ phút này lại một lần nữa ý thức được mình quá ích kỷ, ngực tự nhiên nhói đau.
Hoắc Thanh Châu yêu thương hắn đến mức ngay cả tự tôn của mình cũng không màng, chấp nhận để nam nhân tiến vào mình.
Thẩm Duệ cảm thấy mình quá hèn mọn rồi.
Trong phòng tắm, hai nam nhân ngồi đối mặt nhau trong bồn tắm lớn, không ai nói gì với nhau. Vì chuyện kia mà có chút không được tự nhiên, Hoắc Thanh Châu áy náy cho rằng tại mình mà mọi chuyện như thế này, Thẩm Duệ thì suy nghĩ thấy ghét bản thân mình mà đâm ra buồn bực.
Y càng ngày càng không biết nên đối đãi như thế nào với Hoắc Thanh Châu. Đối với tâm tư của Hoắc Thanh Châu, y đều đã rõ, cũng nguyện ý tiếp nhận đối phương, mới vừa rồi lại còn trải qua một màn kích tình làm cho y nhận ra: Ở cùng nam nhân không tồi, y giờ đây thật sự cũng có thể nhìn nhận yêu nam nhân.
Tạm thời không nói Hoắc Thanh Châu có đủ loại âu yếm cùng khiêu khích, Thẩm Duệ rất rõ ràng, vừa rồi chính mình bị Hoắc Thanh Châu đụng chạm, dần dần cảm thấy được tính dục tăng vọt; lại càng không nói sau này lại được Hoắc Thanh Châu chủ động đem dục vọng của y nhét vào trong người, làm y tràn ngập khoái cảm. Hắn chưa bao giờ biết, nguyên lai thân thể nam nhân cũng có thể làm chuyện này, hơn nữa cảm giác còn rất tốt.
Nhưng mà, cho dù bản thân đã đồng ý, y thật sự có quyền làm chuyện này với Hoắc Thanh Châu sao? Hoắc Thanh Châu cũng là nam nhân, bị một nam nhân khác tiến vào nhất thời sẽ không cảm thấy thoải mái, Thẩm Duệ cũng không là người chỉ biết hưởng thụ một mình, nếu như Hoắc Thanh Châu trong lúc đó không đạt được khoái cảm, mà chỉ có thống khổ đau đớn thì y phải làm sao đây?
“Anh còn……..giận sao?” Hoắc Thanh Châu dưới làn nước lấy chân khều khều chân Thẩm Duệ.
“Tôi không có giận.” Y thản nhiên nói, “Cậu không cần lo lắng.”
Hoắc Thanh Châu lại như cũ bày ra vẻ mặt bất an: “Nếu tôi đã làm sai chỗ nào, anh nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi sẽ sửa.”
Thẩm Duệ ngẩn ra, Hoắc Thanh Châu tột cùng là có địa vị cao như thế nào trong lòng hắn? Nếu là yêu, sẽ là rất sâu đậm. Hoắc Thanh Châu yêu không cần đền đáp, chỉ cần người mình yêu thấy vui là được———–như vậy có phải là yêu, yêu đơn phương, cũng quá tuyệt vọng. Có lẽ sẽ có một ngày, Hoắc Thanh Châu sẽ bị chính tình yêu của hắn hủy diệt.
Thẩm Duệ nhìn nam tử đối diện trưng ra vẻ mặt sợ hãi, đáy lòng liền mềm nhũn; có lẽ chưa quá muộn, có nên thử làm cho Hoắc Thanh Châu bỏ đi “thói quen” yêu đương này? Nhớ rõ hồi trước hình như có một người nói như thế này……………Love me little, love me long……..có lẽ rất đúng.
Không cần phải yêu hết mình, nhưng phải dài lâu.
Bất kể là đồng tính luyến hay dị tính luyến kỳ thật cũng không có nhiều khác biệt, cũng không phải chỉ có vấn đề tình dục……..Y thật có lẽ đã yêu Hoắc Thanh Châu.
“Thẩm Duệ?”
Y cười cười, dùng ngón chân khẽ chạm đối phương. “Hửm?”
“Tôi……Cái kia……….”
“Cậu không làm sai gì cả, chỉ là tôi có vấn đề.” Thẩm Duệ cúi đầu nói, đội nhiên tay cầm đến mắt cá chân của Hoắc Thanh Châu, dưới làn nước ấm lấy ngón tay tinh tế vuốt ve mắt cá chân kia.
“Thẩm…………..Thẩm Duệ?” Hoắc Thanh Châu có chút kinh hoảng, đại khái là bị dọa tới rồi.
“Không thể đụng tới sao?” Thẩm Duệ làm như vẻ vô tội hỏi, kỳ thực từ trước đến giờ y chưa từng chủ động như vậy nên tự nhiên sẽ làm Hoắc Thanh Châu bị dọa.
“Không, không phải.” Hoắc Thanh Châu trên mặt nóng lên, cả người dựa vào bồn nước, có chút bối rối.
Thẩm Duệ được nước làm tới, tiến tới cúi đầu hôn Hoắc Thanh Châu một cái. Hai tai Hoắc Thanh Châu dần biến hồng, môi khẽ động như muốn nói gì đó và vẻ mặt có chút mê hoặc. Động tác của Thẩm Duệ không sỗ sàng, cũng không qua loa, mà là thận trọng; từ trên xương quai xanh hôn xuống bờ ngực đang run rẩy kia, Thẩm Duệ không bỏ qua bất cứ bộ phận nào lộ trên mặt nước, thậm chí còn kéo Hoắc Thanh Châu lại gần, một bên nắm tay, một bên hôn đối phương.
Y chưa bao giờ cảm thấy mình yêu Hoắc Thanh Châu nhiều đến nhường nào.
Bởi vì có cảm tình nên dần dần đã có thể tiếp nhận, cho nên muốn nhấm nháp chút hương vị riêng tư của đối phương, muốn đem thân thể đối phương hòa nhập với chính mình. Bây giờ y mới phát hiện đó là mê luyến. Thẩm Duệ nghĩ muốn thử yêu thương đối phương, muốn bỏ qua quá khứ xưa cũ mà toàn tâm toàn ý yêu thương Hoắc Thanh Châu.
“Thẩm, Thẩm Duệ……..” Hoắc Thanh Châu gọi như muốn khóc, giọng nói có chút mềm mại, run rẩy.
“Không thích sao?” Thẩm Duệ buông đối phương ra nhưng tay kia vẫn như cũ nắm chặt tay đối phương.
Đối phương vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ thẹn thùng chứ không phải là chán ghét.
Thẩm Duệ đưa bàn tay Hoắc Thanh Châu lên hôn một cái, mới nhẹ nhàng mà nói: “Thanh Châu, lần này đến phiên cậu cho tôi một cơ hội đi……”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, không biết vì sao cả người đông cứng lại.
“Tôi cần một chút thời gian……chỉ cần một chút thôi. Trở thành đồng tính luyến ái……………có lẽ cũng không khó khăn lắm, tôi thật sự…….đối với cậu………….” Thẩm Duệ có chút khẩn trương mà nói, nhưng lời chưa thoát hết đã bị nam nhân kia áp môi ngăn lại.
“Không cần phải nói……” Hoắc Thanh Châu nhẹ nhàng nói.
Thẩm Duệ hỏi: “Vì sao?”
“Nghe qua một lần sẽ nhịn không được mà muốn mỗi ngày đều được nghe. Nhưng có lẽ chỉ có thể mơ mới được như thế.” Hoắc Thanh Châu cười khổ.
“Cậu sao lại biết tôi muốn nói cho cậu nghe mỗi ngày?”
Thẩm Duệ nhìn Hoắc Thanh Châu đang dại ra vì nghe câu nói vừa rồi, nhất thời nở nụ cười, cười đến chói chang.
—————–
Sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của Hoắc Thanh Châu đã đến gần, theo lời đối phương nói thì năm nào cũng cùng mấy người bạn tri kỉ mở tiệc, nói thế cũng không có gì lớn lao, chỉ là gặp nhau ăn uống, say xỉn một chút ấy mà. Nghe đối phương cư nhiên nói như vậy, Thẩm Duệ cũng đã hiểu ra ngụ ý kia.
“Tôi có thể đi cùng được không?” Y hắng giọng, nghiêm nghị hỏi.
“Nếu anh không sợ ồn ào, đương nhiên là được.” Hoắc Thanh Châu hơi kinh ngạc nở nụ cười, “Nếu anh hy vọng lúc đó sẽ giới thiệu thân phận của hai đứa mình nói ra thì……………”
“Thì sao.” Thẩm Duệ nhanh hỏi, “Tôi với cậu là người yêu đúng không?”
“Ừm.” Hoắc Thanh Châu gật đầu.
“Vậy thì nên giới thiệu cho bạn bè cậu biết chứ, có gì đâu phải bí mật che giấu.” Thẩm Duệ ngừng lại một chút, mặt lộ vẻ giảo hoạt nói: “Hay là, cậu không muốn cho người khác biết?”
“Không phải, đương nhiên là tôi đồng ý.” Hoắc Thanh Châu mặt mày ửng đỏ, “Cứ như vậy đi.”
Thẩm Duệ cười cười, cũng không nói thêm. Gần đây, y chăm chú quan sát Hoắc Thanh Châu, làm cho đối phương ngượng ngùng, nhưng y cái chính là chỉ nhìn vậy thôi. Càng nhìn thì y lại càng muốn ôm Hoắc Thanh Châu vào lòng mà yêu thương, nói chính xác là không ngăn được dục vọng muốn ăn đối phương.
Có lẽ chính mình ngày càng vô sỉ hết mức rồi……Thẩm Duệ nghĩ, nhưng ngược lại không thấy ghét mà còn thích thú. Có lẽ y còn không biết mình với Hoắc Thanh Châu sẽ gắn bó đến bao lâu, nên quyết định phải nắm chắc thời cơ.
Sinh nhật Hoắc Thanh Châu vào thứ sáu, nhưng quan trọng là sinh nhật được tổ chức vào thứ năm. Thẩm Duệ cố gắng làm xong mọi việc từ vài ngày trước, vì thế có thời gian cùng Hoắc Thanh Châu đến bữa tiệc.
Địa điểm là ở một quán bar, Thẩm Duệ tan tầm về liền tắm rửa thay quần áo, trước cùng Hoắc Thanh Châu đi ăn tối, sau khi ăn xong thì đi dạo trong thành phố một chút, gần chín giờ mới đến địa điềm dự tiệc.
Bạn bè Hoắc Thanh Châu vẫn chưa đến, Thẩm Duệ liền tranh thủ từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa đến trước mặt nam nhân kia.
“Đây là….”
“Quà sinh nhật.” Thẩm Duệ trên mặt có đôi chút khẩn trương nói.
Hoắc Thanh Châu mở hộp ra, nhất thời không nói thành lời. Thứ trong hộp kia là một chiếc nhẫn, nhưng mà chiếc hộp đó chính tay Thẩm Duệ đưa cho hắn.
“Thật ra tôi không thích cậu thích kiểu dáng gì nên tôi lựa kiểu mà bản thân tôi thích. Cậu…….có nguyện ý nhận nó hay không?”
Trước y đã nói rõ tâm tư của mình, giờ là một chiếc nhẫn, chính mình đã biểu đạt rõ ràng, không biết nam nhân kia có đồng ý không.
Hoắc Thanh Châu đương nhiên đã hiểu, khóe mắt có chút nóng lên. Hoắc Thanh Châu không nghĩ sẽ được đến nước này, thật sự là cầu còn không được. Chiếc nhẫn kia không phải đơn thuần chỉ là lễ vật, điểm ấy hai người bọn họ đều rõ. Cái chính là tình cảm đã được đáp trả, Hoắc Thanh Châu hắn cũng thỏa mãn.
“Tôi rất thích, thật sự…….rất thích……” Nam nhân xúc động nói, còn không nói nên lời.
Thẩm Duệ không kiềm được lòng, nhẹ hôn lên khóe mắt ướt át kia, thậm chí vươn đầu lưỡi liếm một chút.
“Cậu khóc?”
“Không có.” Hoắc Thanh Châu nói nhỏ, có chút xấu hổ.
“Tôi giúp cậu đeo nó vào?”
“Ừ”
Hoắc Thanh Châu vươn tay trái, Thẩm Duệ cẩn thận đeo nhẫn vào, chiếc nhẫn vừa vặn đeo vào ngón tay giữa của đối phương. Trên chiếc nhẫn màu bạch kim đơn giản đính một viên đá màu xanh biển, nhìn không quá cầu kì, cùng lúc nằm trên ngón tay thanh tú của Hoắc Thanh Châu thật là cân xứng.
“…………..Thật là đẹp mắt. Trông rất hợp với cậu.”
“Cám ơn lễ vật của anh.” Hoắc Thanh Châu thẹn thùng nói cảm ơn, rồi sau đó hướng đến hôn Thẩm Duệ một cái.
Thẩm Duệ cười, cũng hôn đáp lại, trong lúc hai người đang tận hưởng nụ hôn ngọt ngào thì chuông điện thoại lại vang lên. Không biết vì sao chỉ sau vài cuộc đối thoại thì sắc mặt Thẩm Duệ có chút lo lắng.
Khép lại di động, Thẩm Duệ không biết phải nói thế nào thì Hoắc Thanh Châu đệm lời trước: “Là chuyện quan trọng sao?”
“Không, tôi…….Thật xin lỗi, phải đi một chút, trước mười giờ sẽ nhanh trở lại, cậu chờ được không?” Thẩm Duệ vẻ mặt có chút khó xử xin lỗi.
Sinh nhật Hoắc Thanh Châu đúng mười giờ mới bắt đầu nên Thẩm Duệ mới nói như vậy.
Mà Hoắc Thanh Châu chuyện gì cũng không hỏi, không có hỏi Thẩm Duệ là đi đâu, Thẩm Duệ đi có việc gì. Chỉ là cười nói: “Nhớ rõ phải về đúng giờ, bạn bè tôi đều rất muốn gặp anh đó.”
Thẩm Duệ đi rồi chỉ còn một mình Hoắc Thanh Châu ngồi đó.
Hoắc Thanh Châu từ trước đến giờ đều vậy, Thẩm Duệ có việc bận, y có thể đi, Hoắc Thanh Châu không bao giờ hỏi, nguyện ý chờ y. Thấm thoát đã đến mười giờ, Thẩm Duệ cũng chưa trở về, nhìn điện thoại không chút động tĩnh, nhiều lần muốn gọi hỏi nhưng kiềm chế lại. Hoắc Thanh Châu không muốn mình giống như những người cứ muốn người mình yêu suốt ngày ở bên cạnh không rời, có việc gì thì lại tra hỏi, kiểm soát xem đi với ai, làm cái gì.
Bạn bè cũng đã dần đến đông đủ, gồm cả Trương Di, nhưng Thẩm Duệ cũng chưa trở về. Mọi người cũng không để tâm gì nhiều về Thẩm Duệ, vẫn quay quần bên nhau uống rượu, vui đùa, không khí rất thoải mái, chỉ riêng Hoắc Thanh Châu cảm thấy không an tâm, vẫn canh cánh trong lòng.
……Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì…………Bị tai nạn xe cộ sao………………..Hay là chuyện gặp phải vấn đề khó giải quyết…………..Hoắc Thanh Châu cơ hồ cái gì cũng đều suy diễn ra, làm mức độ lo lắng ngày một tăng thêm, nhưng vẫn không dám nhấc điện thoại lên gọi.
Bạn bè nhìn thấy được Hoắc Thanh Châu không được thoải mái nên sau khi chơi đùa một chút, đến lúc chúc mừng cắt bánh kem, ngồi lại một chút thì ai nấy đều xin phép đi về. Chi đến khi chỉ còn lại một mình Hoắc Thanh Châu, Thẩm Duệ cũng chưa về, thế nên hắn quyết định gọi điện một phen.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ mềm mại, thần sắc Hoắc Thanh Châu bắt đầu đen lại.
Theo lời cô gái đầu dây bên kia được biết Thẩm Duệ đang trong bệnh viện, hắn liền lập tức ba chân bốn cẳng gấp rút chạy tới, hướng phòng bệnh được báo mà đi tới; cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, Hoắc Thanh Châu ghé đầu vào định gõ cửa thì đột nhiên cả người cứng ngắc.
Người nằm trên giường đó không phải là Đan Tĩnh Phương mà hắn nhớ rất rõ sao? Vậy…….nam nhân đang ghé đầu nằm trên giường, mà tay phải lại đang nắm chặt tay trái của nữ nhân kia có chút quen mắt, ngoài Thẩm Duệ ra thì còn ai vào đây?
Hoắc Thanh Châu cảm thấy cả người lạnh băng, thân hình không thể động đậy ———- từ khi chào đời đến giờ đây là lần thứ hai là hắn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.