EDITOR: SU
BETA: BI
Sau khi gặp qua cha mẹ Thẩm Duệ không lâu thì y được thăng chức, Hoắc Thanh Châu biết được tin này thì rất vui, ngoài tặng quà ra còn chủ động muốn mời khách, hai người bọn họ đến khách sạn dùng cơm tây.
Tình nhân như tri kỉ, còn tận tâm chúc mừng mình, Thẩm Duệ cũng rất vui, nhưng mà không biết vì sao, đồ ăn mới đem lên không lâu thì Hoắc Thanh Châu bắt đầu có chút kì quái, ngoài thần thái có chút khác thường, ngay cả lúc cười cũng không thấy là thật.
Y không biết, Hoắc Thanh Châu trước lúc dùng cơm lại vô tình nhìn thấy Đan Tĩnh Phương.
Thừa dịp Thẩm Duệ không để ý, liền nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Đan Tĩnh Phương, ngồi đối diện cô ấy là một người đàn ông lớn tuổi ước chừng năm mươi, dường như là cha cô ấy vì thấy có vài phần tương tự.
Trông thấy khuôn mặt Đan Tĩnh Phương, mọi chuyện lúc trước lại hiện ra trong đầu Hoắc Thanh Châu, hắn đương nhiên biết cô ấy thích Thẩm Duệ nhưng không bao giờ muốn Thẩm Duệ thấy cô ấy một lần nữa.
Theo lời Thẩm Duệ nói, Hoắc Thanh Châu biết được Đan Tĩnh Phương đã bị công ty điều đi, hắn lúc ấy thở ra nhẹ nhàng vô cùng; nào ngờ giờ phút này lại để người kia xuất hiện ở đây.
Nếu để cho hai người gặp nhau, Thẩm Duệ sẽ qua chào hỏi, vì đó là tác phong của y, hắn thì phiền não không muốn y gặp lại Đan Tĩnh Phương.
Thật vất vả dùng xong món tráng miệng, Hoắc Thanh Châu cùng Thẩm Duệ đứng dậy, Hoắc Thanh Châu đang muốn kéo y đi thật nhanh, nhưng lại để cho y nhìn thấy được người phụ nữ kia. Hoắc Thanh Châu thở dài, mặt âu sầu vô cùng, đúng là người tính không bằng trời tính, nhưng trong lúc hắn đau khổ thì lại không nhìn thấy khóe miệng Thẩm Duệ nhếch cười, lộ ý muốn trêu đùa.
Trong nháy mặt, Hoắc Thanh Châu ngẩn ra, cảm thấy có gì đó mềm mại đang chạm vào môi hắn ————- Thẩm Duệ cư nhiên liền ở trước mặt đông người mà hôn hắn.
Không lâu sau nụ hôn chấm dứt, Hoắc Thanh Châu xác định được ai ai cũng đã thấy cảnh này, không ngoại trừ Đan Tĩnh Phương.
Bên tai còn nghe loáng thoáng tiến mọi người bình luận, người thì mở miệng khinh khi hai người đàn ông làm chuyện mất mặt, người thì nói thật là đẹp đôi, trầm trồ ngợi khen, Hoắc Thanh Châu ngơ ngác, bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng lôi Thẩm Duệ rời đi.
“Cậu làm sao vậy? Không vui sao?” Thẩm Duệ hoang mang hỏi, có chút bất an.
Hoắc Thanh Châu mặt đỏ tai hồng, chịu đựng quẫn bách không dám quay đầu lại.
………………..Kỳ thật, trong lòng vui không tả nổi.