EDITOR: SU
BETA: BI
“Thích xem phim không?”
Lắc đầu.
“Đi dạo phố mua sắm?”
Lắc đầu.
“Đi chơi xa?”
Lắc đầu…..
Trong lòng Thẩm Duệ có chút nản, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười nói: “Em thật sự không có chuyện gì đặc biệt để nhớ sao?”
Hoắc Thanh Châu lắc lắc đầu, mang một chút nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Thẩm Duệ mím môi, giận dữ nói: “Anh là cẩn thận nghĩ tới em, quan tâm em; em mỗi ngày đều không phải ở nhà rất nhàm chán sao? Anh bình thường bận rộn đi làm, không có thời gian ở bên em…..”
“Mấy chuyện đó em thật không quan tâm mà!?”
Hoắc Thanh Châu có chút kinh ngạc, lại như thế nói: “Nhưng mà…..nếu anh không ngại, em nghĩ mình muốn đầu tư một chút vào ngân hàng.” Hắn dừng một chút, bồi thêm một câu: “Chính là chỉ mình em đầu tư được không?”
“Em….Điều này?” Thẩm Duệ hồ nghi.
“Tuy rằng mọi chuyện trước kia đều quên sạch, nhưng cái chính là em muốn thử xem như thế nào!”
Hắn đọc nhật kí của Hàn Tân Đình nên biết được đối phương có đầu tư một chút, mặc dù vốn lưu động không nhiều nhưng việc lỗ lã rất ít. Hiện giờ hắn đã là “Hàn Tân Đình”, thay đối phương tiếp tục đầu tư thì cũng không có gì là không thể. Tiền tiết kiệm của Hàn Tân Đình cũng là do năm đó cha mẹ cô không may gặp chuyện chết ngoài ý muốn nên được bên bảo hiểm đền một chút tiền, bởi vậy mà đối với phương diện tài chính cũng không có gì là đáng lo, cái chính là chỉ chờ Thẩm Duệ đồng ý mà thôi.
Cho dù mấy ngày qua đích thật là rất nhàn hạ, sung sướng; nhưng mà đời người đâu thế cứ như thế mãi, sống không có mục đích. Hoắc Thanh Châu vẫn là trước kia đều luôn có kế hoạch, mục tiêu, chuyên tâm vào công việc; chuyện tới giờ cũng nên như thế; nhưng cứ việc nghĩ dùng thân phận nữ nhân bước vào xã hội làm việc, không khéo chính mình sẽ bị lộ mà từ bỏ.
Nhưng nếu chính mình bị bại lộ? Nếu Thẩm Duệ biết vợ hắn không phải là Hản Tân Đình, mà là một cô hồn dã quỷ, lại còn là nam nhân?! Hắn thật sự không dám tưởng tượng kết cục mà mình sẽ gặp.
“Em muốn thử đầu tư đương nhiên là có thể, không cần hỏi ý kiến anh làm gì, nếu muốn anh giúp gì có thể nói với anh.” Thẩm Duệ vẫn chưa truy cứu nhiều, chính là lại nói: “Bất quá, ngoài việc này ra, em thật sự không có việc nào khác muốn làm sao?”
Hoắc Thanh Châu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới trước kia mình cũng nhân lúc rảnh rỗi mà tập thể thao, thế là mở miệng: “Vận động.”
“Vận động?” Thẩm Duệ có chút thắc mắc.
“Ân. Anh cũng biết em nằm bệnh viện cũng rất lâu a, về nhà lại không có vận động gì nhiều….”
Thẩm Duệ cười cười, đôi mày cũng giãn ra: “Vậy em có muốn đi đánh tennis không?
Thế là hai người họ thật sự cùng nhau đi đánh tennis.
Thẩm Duệ từ trước đã là hội viên của câu lạc bộ nên thay mặt Hàn Tân Đình làm thủ tục vào hội, sau đó hai người liền thay đổi trang phục, chuẩn bị ra sân bóng.
Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp, trừ bỏ Hàn Tân Đình vẫn mang một vẻ mặt có chút quẫn bách.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Tân Đình cắn môi, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Anh không nói cho em biết tới nơi này đánh tennis còn phải mặc…..Mặc loại này……”
Thẩm Duệ trong khoảnh thời gian ngắn không có ý thưc được là đối phương kỳ thật là đang nén giận, ngược lại còn cười nói: “Em mặc bộ này trông được lắm đấy!”
Vơ mình một bên cột tóc gọn gàng thành cái đuôi ngựa, một bên toàn thân đều mặc trang phục đánh cầu màu trắng, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, dưới chiếc váy ngắn kia là một bắp đùi thẳng tắp, một dáng người tuyệt đẹp tuyệt đối có thể hấp dẫn bất cứ nam nhân nào.
Hàn Tân Đình thở dài.
Thẩm Duệ vội nói: “Nếu thật sự không thích, em có thể đổi bộ khác.”
Hàn Tân Đình lắc đầu: “Quên đi, cứ như vậy đi.”
Chỉ cần tưởng tượng chính mình hiện tại đang mặc áo ngủ kia cùng Thẩm Duệ đánh cầu, vậy căn bản là không sao đi.
Hoắc Thanh Châu đang tự an ủi mình bằng những tưởng tượng kia.
Bọn họ tìm một sân trống chơi bóng, đại đa số thời gian là Thẩm Duệ dạy Hoắc Thanh Châu như thế nào là phát bóng, như thế nào là đánh trả…..Trước kia, Hoắc Thanh Châu chưa bao giờ đánh tennis, lần đầu theo Thẩm Duệ, thấy đối phương rất thuần thục, tựa hồ đã luyện nhiều năm, lại giảng giải rõ ràng, Hoắc Thanh Châu thân đầy mồ hôi, quyết định sẽ lại đến chơi bóng lần nữa.
Sau đó, hai người tự mình tắm rửa, thu dọn mọi thứ, rồi cùng nhau ra khỏi câu lạc bộ đến bãi giữ xe.
Trong lúc ngồi trên xe, Hoắc Thanh Châu do dự hồi lâu, vẫn là mở miệng hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên muốn cùng em đi chơi?”
Tuy rằng đây là ngày nghỉ của Thẩm Duệ, nhưng mà Thẩm Duệ bình thường đã bận rộn đi làm, tới ngày này phải nên nghỉ ngơi mới đúng. Chính là thái độ hôm nay rất khác thường, đều có chút không thích hợp.
Thẩm Duệ một bên đeo dây an toàn, hỏi ngược lại: “Em không thích sao?”
“Không phải không thích” Hoắc Thanh Châu nói: “Chính là muốn biết vì sao lại như vậy?”
“Nếu em thật sự để ý như vậy, không ngại thì có thể xem nó như một buổi hẹn hò đi. Chúng ta lâu rồi không có bồi dưỡng tình cảm, em hiện tại lạ mất trí nhớ, như vậy cũng không có gì không tốt.” Thẩm Duệ liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu.
“Hẹn hò? Không cần phải giống như……” Hoắc Thanh Châu ngơ ngác nói.
Bọn họ (hoặc nên là Thẩm Duệ cùng Hàn Tân Đình) vốn là một đôi vợ chồng, nếu đã là vợ chồng, ngay cả buổi tối cũng ngủ chung một giường, thì sao lại còn có hẹn hò?
“Có chứ.” Thẩm Duệ kiên định nói.
Hoắc Thanh Châu nhíu mi: “Tại sao?”
“Anh muốn theo đuổi em.”
“Hai ta không phải đã là vợ chồng?!”
“Đó là hai việc khác nhau.”Thẩm Duệ mỉm cười: “Em có biết hay không, khi một nam một nữ quen nhau đều nhất định có quá trình.”
“Thông báo, kết giao, hẹn hò, lên giường, kết hôn?” Hoắc Thanh Châu cũng cười: “Chúng ta hiện tại đã muốn ở bước cuối cùng rồi.”
“Thì sao nào? Như lời anh đã nói, lúc trước anh cũng không hiểu em nhiều, mà hiện tại anh hy vọng có thể hiểu rõ em.” Thẩm Duệ vươn tay vuốt tóc đối phương.
“ Cái kia…..”anh muốn theo đuổi em”….là sao vậy?”
“Ý tứ đã hiện rõ trên mặt anh, anh đối với một nữ nhân có thiện cảm, hoặc là động tâm, tự nhiên muốn theo đuổi nàng.”
“Nhưng là chúng ta đã là vợ chồng.” Hoắc Thanh Châu cúi gằm mặt, cảm giác mặt mình đang nóng dần lên.
…………..Thẩm Duệ nói như vậy…….? Cho dù Hoắc Thanh Châu đều không phải lần đầu tiên biết lưu luyến một ai đó, lại không biết có phải vì đối phương thẳng thắn quá hay không mà đỏ mặt, tịm đập loạn xạ.
“Em đây chính là muốn buổi tối hôm nay anh sẽ hành sự như một người chồng đích thật đúng không?” Thẩm Duệ nở nụ cười có chút tà ác.
Hoắc Thanh Châu lại đột nhiên nở nụ cười, liếc mắt xem xét Thẩm Duệ một cái: “Cũng không phải. Nhưng nếu anh muốn từ hẹn hò làm cho em quen thuộc hơn, thì phải làm em một đề nghị của em.”
“Điều kiện gì?” Thẩm Duệ khấp khởi trả lời.
“Quen một người, không ngại bắt đầu tìm hiểu từ chính “thân thể” người đó.”
Hoắc Thanh Châu từng có nhiều kinh nghiệm phong phú.
Là làm quen với người khác bằng chính thân thể ….
Khi còn trẻ, hắn thường theo dõi các nữ nhân, thường xuyên ngồi ở quán bar nếu thấy ai thuận mắt liền cùng nhau qua đêm tại khách sạn, còn hứng quá thì ngay tại toilet, còn hơn nữa thì ngay trên xe, thậm chí tại ngõ vắng tối om nào đó. Chỉ cần có hứng thì chỗ nào cũng không thành vấn đề, cho dù bị ai nhìn thấy cũng chả có chuyện gì lo lắng.
Đợi cho đến khi biết được rằng nam nhân cùng nam nhân cũng có thể làm thì…..
Hắn lần đầu tiên về công ty gia đình làm việc, không cần tốn nhiều “công lực” đã câu dẫn được nam bí thư của công ty, đối phương cũng có cảm tình với hắn, trên công việc hai người phối hợp rất ăn ý, mà vào thời gian nghỉ trưa hai người cũng thường xuyên trong văn phòng bừa bãi quan hệ.
Cái gì có lần thứ nhất thì sẽ có lần tiếp theo, dù sao cũng chỉ là bạ tình mà thôi, đối tượng và địa điểm đều không quan trọng. Thế là từ phó bộ trưởng đến thực tập sinh tại công ty đều bị Hoắc Thanh Châu dụ dỗ thành công, chính là đôi lúc hưng phấn thì P cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên trừ lần đó ra, công việc của Hoắc Thanh Châu tương đối bận rộn, nhưng hắn rất được lòng mọi người, trong công việc thì rất nghiêm túc, còn đối với nhân viên rất là bình dị, ân cần, cũng chính vì điều này mà không ít nữ nhân trong công ty bị hắn hấp dẫn.
Lúc ấy có một nam nhân viên làm việc sơ suất nên bị Hoắc Thanh Châu mắng đến khóc đi ra, không bao lâu, nhân viên kia liền bị Hoắc Thanh Châu đưa đến một khách sạn qua đêm, nam nhân viên một bên khóc lóc, một bên giải bày khiến Hoắc Thanh Châu động tâm.
Đó là lần đầu tiên hắn đối nam nhân có sinh ý: “Có lẽ không chỉ là quan hệ thể xác không”, hắn đối với nam nhân kia có chút động tâm, thế nhưng không lâu sau nam nhân kia lại kết hôn, còn bị điều đi nơi khác, trước kia đi còn nhìn qua Hoắc Thanh Châu một lần, hắn nhìn vẻ mặt nam nhân kia thoáng chốc hiểu được điều đối phương muốn nói nên cũng không dây dưa thêm nữa, ngược lại còn đối nam nhân kia chúc phúc.
Trong trí nhớ của Hoắc Thanh Châu, đó là một lần duy nhất hắn động tâm với nam nhân.
Lần thứ hai, là tại trong thân thể Hàn Tân Đình, chính mình cũng không nhớ nguyên nhân tại sao lại khóc, chỉ nhớ rằng nam nhân kia đã bồi nước lạnh cho hắn bằng cách hôn môi, làm hắn bối rối.
Hoắc Thanh Châu còn không biết rốt cuộc chính mình ra làm sao, nhưng cũng không thể phủ nhận tình cảm hắn dành cho Thẩm Duệ, hắn chính là thích Thẩm Duệ.
Đời này hắn nhất định cùng Thẩm Duệ bên nhau suốt đời, đó chính là vận mệnh. Hoắc Thanh Châu trước đây không hề tin có cái gì gọi là vận mệnh nhưng từ khi trở thành Hàn Tân Đình, rất nhiều điều trong hắn đang dần thay đổi.
“Anh thích bị người ta liếm lỗ tai?”
Nam nhân không trả lời, chính là khó nhịn liền rên lên một tiếng, hai má phiếm hồng.
Hoắc Thanh Châu âm thầm cười, cử động hai tay cởi bỏ áo sơmi của đối phương.
Thẩm Duệ giờ khắc này đang nằm lỏa lồ trên giường, hai tay bị trói bởi cà-vạt. Bởi vì vợ “hiền” nói rằng: “Ngoan ngoãn, không nên cử động”, cho nên Thẩm Duệ cũng thập phần phối hợp không hề cử động, nhưng mà tình cảnh dù sao cũng có chút quỷ dị, y bỗng nhiên nhớ tới lời vợ nói hồi chiều…..chẳng lẽ bây giờ là lúc thực hiện lời nói đó?
Thẩm Duệ bên ngoài duy trì vẻ mặt như không có gì nhưng trong tâm lại không biết làm sao. Cho dù không biết vợ mình đang làm gì, nhưng loại sự tình này hơn nửa tính chất cũng như kết cuộc đếu rất giống, chỉ khác ở chỗ là người ngoan ngoãn nằm im là y chứ không phải là Hàn Tân Đình, bọn họ hiện giờ không có nhiều tình cảm dành cho nhau, chỉ sợ chuyện này sẽ giống như lúc trước, lúc Hàn Tân Đình chưa mất trí nhớ.
“Phát ngốc cái gì thế?” khóe miệng Tân Đình nhoẽn ra một nụ cười, rất là hứng khởi.
Thẩm Duệ cũng một bên đem hết băn khoăn của mình mà nói ra, chính là bị đối phương cười khẽ đánh một cái.
“Kết luận chính là: hiện tại anh thấy rằng em không thích anh?” Hoắc Thanh Châu tựa tiếu phi tiếu nói.
Thẩm Duệ cũng cam chịu, không có trả lời.
“Không cần phải lo lắng rằng sự việc này lại lăn theo vết xe đổ kia, kì thực em không nhớ rõ con người mình trước kia, chính là em thấy sự lo lắng của anh là vô lý hết sức.” Hoắc Thanh Châu cười một tiếng: “Đến nỗi em có thích anh hay không……không tin là anh không nhìn ra.”
“Em mất đi trí nhớ……”
“Thì đã sao? Em thật sự có tình cảm với anh. Anh không cần đem quá khứ lúc trước liên kết với nhau, hiện tại em không phải là Hàn Tân Đình sao, không phải sao?”
Thẩm Duệ không thể cãi lại, trên mặt một trận phím hồng, thấp giọng nói: “Cái kia…..cũng không cần buộc tay anh như thế…..”
“Em sợ anh phản kháng.”
Hoắc Thanh Châu vừa nói những lời này, vừa thong thả lột quần lót của đối phương xuống….
Vừa tỉnh lại, Hoắc Thanh Châu chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức.
Trên cơ thể trần trụi lưu lại rất nhiều dấu hôn nhân cùng vết cắn, đại khái cũng chính là do mình khiêu khích, đối phương vì thế cũng không thủ hạ lưu tình, mà trên người Thẩm Duệ cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Đêm hôm trước…..
Sau khi cởi bỏ quần lót của Thẩm Duệ xuống, liền thập phần khiêu khích đối phương, trên ngực đối phương đùa giỡn, sau đó dời xuống cơ bụng săn chắc, lướt xuống hạ thân mẫn cảm kia, rồi lại trở lên trêu đùa hai nhũ tiêm nhỏ xinh kia, khi hai bên đều bị ngậm mút đến đỏ bừng cũng chưa chịu buông tha.
Thẩm Duệ hô hấp dồn dập, thấp giọng nói: “Đừng đùa.”
“Anh không thấy thoải mái sao?”
“Là rất thoải mái. Em từ đâu mà học được cái này?”
“Bản năng.” Hoắc Thanh Châu cười nói.
Thẩm Duệ vẻ mặt không tin, nhớ tới chính mình còn đang bị trói, liền vội vàng nói: “Đem anh thả ra đi.”
Hoắc Thanh Châu nhẹ giọng hỏi: “Anh cam đoan không phản kháng chứ?”
“Anh cam đoan.” Thẩm Duệ nói với vẻ mặt rất thành khẩn.
Chỉ có thể thoát khỏi tình huống này thì cái gì y cũng cam đoan.
Thế là, Hoắc Thanh Châu cởi bỏ cà-vạt kia ra, mà Thẩm Duệ vừa lấy lại được tự do liền đem đầu sỏ gây nên một phen áp lên giường, hôn đối phương chết đi sống lại, hai tay thì cẩn thận tiến vào bên dưới lớp áo, mơn trớn đôi nhũ mềm mại một cách bừa bãi.
Sau nụ hôn dài chấm dứt, Hoắc Thanh Châu thở hổn hển, cả người đều không còn chút sức lực. Cảm giác làm một nữ nhân bị nam nhân âu yếm thật sự khác lạ, Hoắc Thanh Châu ý thức được ngón tay thon dài của đối phương dang chu du nơi nào, nhất thời liền đỏ mặt.
“Thẩm Duệ, anh……chậm một chút……”
Nam nhân lại cúi đầu nở nụ cười: “Này không phải là do em muốn sao?”
Hoắc Thanh Châu mặt đỏ tai hồng, lại cảm giác được hai tay đối phương cũng đã dừng lại, kế tiếp người đột nhiên chợt thấy lạnh, áo ngủ cũng bị nam nhân cởi xuống. Hắn ý thức được đối phương đang chăm chú nhìn hắn, lần đầu tiên bị đối phương nhìn chăm chú vào thân thể trần trụi này, mặt càng ngày càng đỏ, đang muốn tìm cách che lấp thân thể, lại bị nam nhân cúi đầu hôn môi làm thân thể mểm nhũn cả ra.
Chuyện này chính mình cùng nữ nhân từ trước từng trải qua, nhưng lần này Hoắc Thanh Châu không biết chính mình bị làm sao, chỉ biết dùng hai chữ cảm thấy thẹn mà hình dung hết thảy mọi thứ.
Thẩm Duệ cẩn thận, ôn nhu hôn lên môi hắn, hay nói chính xác hơn chính là Hàn Tân Đình, nhưng chính là bởi vì không chịu nổi sự kích thích chậm chạp này, nên Hoắc Thanh Châu liền tăng nhịp độ, vội hôn lên khắp người Thẩm Duệ, vừa hôn vừa cắn, mà chính là đối phương cũng không phụ sở vọng của hắn, vẻ mặt ôn nhu nhưng mang đầy tính gian tà, từ từ kéo hạ quần lót hắn xuống, cơ hồ dùng hai má cùng chop mũi quấy rối hạ thân của hắn.
Hoắc Thanh Châu không dám nhìn đối phương, lại càng không cam tâm nhận thua như vậy, liền dùng chân cọ xát “con quái vật” đang ngủ đông kia, kêu nó tỉnh dậy; nam nhân kia liền phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, thân thủ liền nhanh bắt lấy cái chân kia, kéo về phía y.
Mất năm giây mới ý thức được nơi tư mật kia của mình đang phơi bày trước mặt nam nhân, đang muốn giẫy giụa trốn thoát liền bị nam nhân kia giữ chặt hôn lấy. Hắn bị hôn nhưng ý thức mơ hồ vẫn cảm thấy có vật gì đó nóng hổi, cứng rắn đang cọ xát trên bắp đùi hắn.
Hoắc Thanh Châu bị nam nhân kia gắt gao ôm lấy hôn thật sâu, ý loạn tình mê, nhưng vẫn cảm giác được vật thể cứng rắn kia đang từng bước xâm nhập vào cơ thể hắn. Hai chân giang ra không biết lúc nào đã ướt một mảng, bởi vậy mà Thẩm Duệ tiến vào cũng không quá khó khăn, thậm chí rất thoải mái.
Hắn lần đầu tiên bị nam nhân tiến vào, hai chân giang ra như thế làm hắn cảm thấy thẹn vô cùng, mà loại cảm giác trướng bụng này thật quái dị nhưng lại không phải đau đớn; nam nhân kia chờ hắn kịp thích ứng mới bắt đầu trừu động, bị nam căn kia tiến vào làm hắn cảm nhận được một nguồn khoái cảm vừa kì lạ vừa sung sướng, khiến cả thân thể nhất thời run lên.
Một lần rồi lại một lần, cũng không biết là bao lâu, Thẩm Duệ không ngừng đổi tư thế, cật lực tiến vào chỗ sau nhất, tựa hồ hạ quyết tâm phải làm cho hắn đạt đến cao trào. Hoắc Thanh Châu lâm vào mê loạn, ở trên người Thẩm Duệ lưu lại không ít dấu vết, cho đến khi không chống đỡ nổi mới chìm vào giấc ngủ.
“Tỉnh?”
Hoắc Thanh Châu không trả lời, nhưng mới ngồi dậy liền kinh giác thấy có vật gì bên trong đùi đang chảy dài xuống, lạnh lùng còn mang chút tình ý đêm qua.
Thẩm Duệ vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tối hôm qua không có…………”
Hoắc Thanh Châu lắc lắc đầu: “Không sao đâu.”
Hai người im lặng thật lâu, sau đó mới nghe thấy Thẩm Duệ mở miệng hỏi: “Có muốn tắm rửa không?”
Hắn gật gật đầu, tiếp theo liền bị nam nhân kia ôm lấy, bên tai chỉ nghe âm thanh mang chút ý cười: “Vừa vặn anh cũng muốn tắm, mình cùng nhau đi?”
Hoắc Thanh Châu lặng lẽ nở nụ cười
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua.
Trừ bỏ quan hệ của hai người ngày càng thân mật hơn, nhưng cũng có chút khủng hoảng.
Ngay từ đầu, Thẩm Duệ liền đem Hoắc Thanh Châu như vậy trở thành bao mỹ nhân bình thường khác, thỉnh thoảng thì mua chút trang sức hay là một bó hoa tặng cho hắn. Đương nhiên bản thân Hoắc Thanh Châu có chút phiền não, nhưng ngoài mặt vẫn cảm thấy sung sướng, chính là hắn biết mấy vật phẩm kia đều là tặng cho nữ nhân làm hắn không khỏi thấy chán ghét.
Không phải không biết, trong mắt Thẩm Duệ mình chính là phận nữ nhân, tặng mấy vật như thế nào cũng là bình thường. Nhưng mà hắn muốn Thẩm Duệ thà dẫn hắn đi nhà hành cao cấp dùng cơm hay tặng hắn cái gì đó thực dụng một chút, chứ thật sự là không muốn nhận mấy thứ tầm thường này.
Mỗi lần đi làm về, Thẩm Duệ luôn tặng vợ một bó hoa, Hoắc Thanh Châu lần này rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm nữa.
“Hoa rất đẹp, nhưng anh lần sau đùng mua nữa.” Hắn thản nhiên nói.
Thẩm Duệ chính là cười: “Vì sao lại muốn vậy? Em không thích sao?”
“Tặng hoa cho em không bằng tặng cho em thứ khác đi.” Hoắc Thanh Chậu đứng lên, đi đến bên Thẩm Duệ, nhẹ nhàng hôn y: “Đây là đáp lễ, kì thực em không thích hoa, nhưng vẫn cám ơn anh.”
“Vậy em thích gì?”
Hoắc Thanh Châu do dự hồi lâu, mới nói: “Xe thể thao.”
“Sao?” Thẩm Duệ kinh ngạc.
“Lúc trước có đọc tạp chí, chính là nhìn thấy chiếc Ferrari đời mới kia khoảng……” Hoắc Thanh Châu nhẹ giọng nói: “Chờ em để dành đủ tiền rồi sẽ mua một chiếc.”
“Để dành…….đủ tiền?” Thẩm Duệ nhướng nhướng lông mày.
“Tiền em đầu tư kia có chút lãi nhưng vẫn còn thiếu một chút mới đủ.” Hoắc Thanh Châu mỉm cười.
Thẩm Duệ như là tự hỏi một hồi, mới mở miệng nói: “Không sao cả, phần còn lại để anh giúp em, ngày mai nghỉ, chúng ta đi xem xe.”
Hoắc Thanh Châu cười cười: “Sao lại có thể như thế?”
“Có thể. Trước khi em bị tai nạn, cha mẹ còn hỏi em có muốn mua xe không, chính lúc ấy em còn từ chối mà.” Thẩm Duệ lắc lắc đầu, cũng cười: “Nhìn em bây giờ, thật là giống như tình huống trong tiểu thuyết, mọi thứ sau khi bị mất trí nhớ đều biến đổi hết cả.”
Hoắc Thanh Châu cả người cứng đờ, bình tĩnh nói: “Mọi chuyện trước kia em đã quên cả rồi.”
“Anh không phải là muốn trách em.” Thẩm Duệ ôn nhu nhìn vào mắt đối phương: “Nếu nói như vầy có thể khiến em nổi giận……nhưng kì thực có lẽ việc em bị mất trí nhớ lại là chuyện tốt.”
“Anh là có ý gì?”
“Trước kia thật sự chúng ta rất nhàm chán, trừ bỏ bình thường trên giường, ngoài ra cũng không có bất kì trao đổi nào, anh không hiểu gì nhiều về em.” Thẩm Duệ liếc nhìn Hoắc Thanh Châu một cái: “ Tính tình của em đều thay đổi sau tại nạn xe kia đều thay đổi rất nhiều, chúng ta hiện tại ở chung rất……” Hắn nhún vai một cái nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, anh tuyệt đối không biết chúng ta có cùng nhau đi ra ngoài được không nữa.”
Hoắc Thanh Châu chính là trầm mặc.
‘Cùng đi ra ngoài với em hoặc là cùng em trò chuyện đều làm cho anh thực thoải mái, đó mới là cuộc sống gia đình!” Thẩm Duệ cười không tự nhiên, có chút khờ dại; nhưng mà Hoắc Thanh Châu cũng không thấy nụ cười đó có gì chán ghét cả, thậm chí còn hơi thích là đằng khác.
“Chẳng lẽ trước kia chúng ta thật sự như vậy sao?” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nắm lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng cọ cọ giống như con mèo nhỏ đang hướng chủ nhân làm nũng.
“Như anh nói, ngoài chuyện quan trọng ra thì còn lại đều không nói gì, cứ im lặng như vậy, có khi em còn không muốn nói, em làm giống như là bắt buộc em vậy, thật là mệt chết mà.”
“Thế hiện tại thì sao nào?”
“Hiện tại tốt lắm a. Em không những giúp anh mua đồ này nọ còn cùng anh làm đồ ăn, cùng anh xem TV, nếu anh không ngủ được còn cùng anh tâm sự.”
“Tại sao em lại cười…..”
“Ân?”
“Không……không có việc gì đâu!” Hoắc Thanh Châu hơi xoay mặt đi chỗ khác, cảm giác mặt hơi nóng.
Thẩm Duệ cười meo meo, ôm lấy hắn, cúi đầu lưu lại nụ hôn ấm áp, duy trì thật lâu làm hắn ngượng ngùng vô cùng.
Ngay lúc đó, Hoắc Thanh Châu nghĩ rằng mình sẽ sống bên người chồng yêu quí này cả đời, nhưng vận mệnh lại trêu đùa hắn một lần nữa….
Sau một năm, Hoắc Thanh Châu “thật sự” đã tỉnh lại. Lại một lần nữa thức dậy trong căn phòng trắng toát, vừa xa lạ lại có vẻ quen thuộc, mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Vốn tưởng rằng cả đời sẽ mãi ở cùng Thẩm Duệ nhưng chung quy số phận lại như vậy. Năm đó là hắn đến bên Thẩm Duệ, hiện tại cũng chính là hắn rời khỏi Thẩm Duệ.
Thân thể Hoắc Thanh Châu cơ hồ run lên, phát hiện sự thật trước mắt là cái mà mình không bao giờ muốn, trên mặt liền vô thanh vô tức rơi nước mắt.
—–
Pê ét: Thế là pé Châu đã trở về thân xác cũ. Ngược sắp bắt đầu…….