Đạo sĩ Thu Sơn vừa mới dứt lời thì Lữ Xuân thấy lừng lững ba khối lông lá xồm xàm cao lớn lênh khênh bàn tay dài ngoằn tấn công nàng từ hai phía.
– Hãy có lánh đòn của chúng rồi trả đòn vào những yếu huyệt để ta sẽ trừng trị chúng.
Đạo sĩ Thu Sơn đưa gươm đá nhắm mắt của một con dã nhân tấn công.
Trong khi Thiết Diện rút hai cái tên tre biến thành hai mũi giáo cũng nhắm vào mắt dã nhân.
Lũ dã nhân tấn công ào ạt nhưng bị ba người tránh đòn nên chúng lùi trở lại sử soạn ra đòn mới.
– Nhắm vào mắt chúng mà tấn công. Toàn thân chúng chỉ có mắt là điểm có thể hạ được chúng. Kẹt lắm thì tấn công vào miệng chúng. Coi chứng răng nanh chúng sắt lắm đấy. Tuyệt đối đừng để móng tay chúng bám vào người. Chúng mà làm chảy máu là trúng độc liền lập tức ...Ta sẽ dùng hấp tinh đại pháp rút sức khoẻ của chúng trong giai đoạn khó khăn này. Ráng bảo trọng thân thể.
Con dã nhân lớn nhất nhào vô như muốn ăn tươi nuốt sống Thiết Diện, làm cho Thiết Diện lúng túng với hai mũi tên trên tay ...hai mũi tên chỉ có hai mục tiêu là hai mắt con thú Vừa tránh cái vồ của con thú, Thiết Diện liều lĩnh phóng một mũi tên ra khỏi tay như phóng một mũi phi tiêu vào mắt con thú ...Mũi tên không trúng giữa hai mắt nhưng cũng dính vào mí mắt, con thú bị trúng tên quơ tay ra rút mũi tên phóng đi mộ dòng máu phọt ra ...Thiết Diện né được mũi tên từ tay con thú nhưng bị nó túm được áo. May chàng mặc bên trong tấm áo giáp bằng tơ nhện nên chỉ rách tấm áo ngoài ...
Lữ Xuân tung giải lụa ra tấn công hai con dã nhân đang vây nàng trong khi một con dã nhân bị Thu Sơn dùng hấp tin đại pháp rút mất hết nội lực đang nằm thở hồng hộc ...
Con dã nhân bị trúng tên sau một hồi hung hãn cũng bắt đau ngầm thuốc độc ...Đúng lúc đó một tiếng hú vang lên, bầy dã thú bắt đầu dìu nhau chạy.
– Không nên đuổi theo lũ dã nhân, có cạm bẫy đấy ...
Đúng như lời Thu Sơn nói bầy dã nhân vừa chạy đi một chút thì vùng đất nó qua sụt xuống ...
– Tiếp tục cuộc hành trình ...Còn nhiều ly kì cho chúng ta ...tuyệt đối cẩn thận, kẻ địch dấu mặt nguy hiểm lắm.
Thu Sơn đạo sĩ vừa nói vừa khua gươm tiến về phía trước ...
Tự nhiên những bậc đá như tụt mãi xuống một giếng sâu thăm thẳm và mọi người mấp mé mặt nước – Coi chừng dưới nước có một loài cá độc bị nó cắn trúng người bị cắn sẽ bị hôn mê vì nọc độc của nó. Để ta lên vách đá mò cơ quan mau ...
Lữ Xuân đụng nút cơ quan những bậc đá như ngừng tụt xuống, và vách đá xuất hiện một ngách đi.
– Tất cả lao vào ngách đi mới ...
Mọi người lao vào con đường hẹp mờ mờ ảo ảo, nhưng đi được một chút thì thấy con đường như mở rộng ra và trước mắt họ là một vùng hoa cỏ tốt tươi lấp lánh ánh mặt trời, trước mắt họ là một cây cầu làm bằng cây rừng nhưng rất mĩ thuật bắt ngang qua dòng suối nước chảy róc rách. Bỗng nhiên có tiếng hú vang lên và năm con dã nhân hồi nãy chạy ra chặn ngang cầu không cho ba người tiến vô.
Đạo sĩ Thu Sơn nhìn năm con dã nhân hầm hừ thì nói khẽ.
– Chúng ta vượt cầu bằng kinh công cho lũ dã nhân trắng mắt ra.
Ba người dùng kinh công qua cầu trong chợp mắt làm cho lũ dã nhân ngơ ngác. Nhưng họ chợt thấy hai tượng đồng khổng lồ, một người cầm gươm một người cầm truỳ đứng ngang trước mặt liền nép vào bên đường cho lũ dã nhân vượt lên ...một con dã nhân vừa vượt lên thì hai tượng đồng múa gươm và truỳ chém con dã nhân. Con dã nhân luống cuống, bốn con dã nhân còn lại xong vào hai pho tượng đồng.
Thu Sơn đạo sĩ cười khà khà.
– Mình nên đứng nép vào một bên xem tượng đồng và dã nhân giao tranh, tượng đồng đánh rất mạnh nhưng dã nhân cũng phản công không kém. Nhưng sức dã nhân chỉ có hạn, còn tượng đồng thì do cơ quan điều khiển cứ tấn công tới tấp theo bài bản không ngừng không nghỉ thành ra dã nhân chịu đâu có thấu được một hồi phải thối lui.
– Bên vách có nút điều khiển người máy bằng đồng Thiết Diện mò tìm chúng đi để hãm người máy lại rồi qua thôi ...
Thiết Diện lần mò một lát tìm ra nút điều khiển cơ quan hãm được người máy.
– Mọi người tiến theo ta.
Nói dứt lời đạo sĩ Thu Sơn lao vào căn phòng mà hai người máy bằng đồng canh cửa ...
Căn phòng khá rộng rãi có sập gụ, giá để tám thứ binh khí, trên cao có đề ba chữ “Thu hôn cung”, sơn son thiếp vàng ...Thu Sơn đọc ba chữ này thì liền hét lớn.
– Coi chừng chúng ta kẹt ...
Nhưng đã muộn mất rồi, cửa ra vô đã bị bí kín, trong phòng bỗng lấp lánh có ánh lửa lân tinh, rồi những chiếc đầu lâu với hai hốc mắt lấp lánh lửa lân tinh phóng vào ba người.
– Bình tĩnh đứng tất cả trên sập gụ mỗi người tự chọn lấy một món binh khí trê giá bát bửu chúng ta sẽ có lối thoát ...
Ba người vừa nhảy lên cái sập gụ thì cái sập như tụt xuống dưới sâu ...
– Phóng lên cao bám chặt vào bức hoành phi có ba chữ Thu hồn cung lối thoát ở đó.
Vừa đụng vào bức hoành phi có ba chữ Thu hồn cung thì vách đá mở tung ra trước người là một đại sảnh trên đó có một Long sàng trải da hổ và một lô tượng đá đứng ngồi chung quanh Long sàng.
Cả ba tiến vào đại sảnh này. Nhưng vừa đi được mấy bước thì tự nhiên các tượng đá đang đứng ngồi im lặng đều vùng dậy và tay tượng nào cũng cầm binh khí nhằm tấn công ba người.
– Nhảy lên Long sàng sẽ thoát nạn.
Cả ba vội nhảy lên Long sàng, vừa đặt lưng lên long sàng thì Long sàng tụt ngay xuống với một sức rơi thật lanh. Cứ bình tĩnh chúng ta sẽ xuống sâu dưới lòng đất ...
Long sàng ngừng rơi vào không khí như lạnh buốt, bốn chung quanh tối thui, Thu Sơn đạo sĩ lấy từ trong hồ lô một viên ngọc, ánh sáng ngọc minh châu toả ra lấy lánh.
– Chúng mình bị nhốt dưới lòng đất, nhưng sẽ không sao đâu, tất cả bơi được chứ.
– Sao bây giờ chúng mình bị trấn nước phải không đạo sĩ ?
– Chút nữa cái thùng nhốt chúng ta sẽ bung ra và chúng ta phải đối phso với loài thuỷ quái ...Tôi nghĩ hiện đang có người trong lăng mộ điều khiển công việc chống lại chúng ta. Các bạn đều có khí giới tốt cả, không sao đâu ...
Nhớ là đừng ai rời Long sàng cả, Long sàng này chế bằng gỗ trầm hương không chìm được đâu mà sợ ....Cứ bám lấy Long sàng để sống ...chúng ta đang ở dưới lòng hồ có thể gặp kỳ nhân đấy ...
Hồ này là Hồ Thuỷ ngân Tinh rộng lắm và cũng sâu lắm, dưới hồ rất nhiều thuỷ quái nhất là cá sấu ...
– Chuẩn bị bắn chặt lấy Long sàng, chúng mình sắp bị tống ra ngoài hồ.
Đạo sĩ Thu Sơn vừa nói dứt lời thì nước như ùa lại long sàng như bị nước đẩy trồi lên. Mọi người bám chặt lấy Long sàng và nín thở. Chừng một khắc trôi qua mọi người như nghe tiếng táp bập bập dưới nước liền mở mắt ra thì thấy chiếc Long sàng đang dập dềnh trên mặt hồ rộng mênh mông và chung quanh họ là từng đàn cá sấu đang há miệng ra táp mồi, một con men lại định bò lên Long sàngĐạo sĩ Thu Sơn lấy gươm đá gạt nó xuống.
– Vào thu vào giữa Long sàng dùng võ khí làm bơi chèo đưa Long sàng vào hòn đảo ở giữa hồ ở đó có kỳ nhân mình sẽ tìm được lời giải cho bài toán thám hiểm mộ Hạng Võ.
Bỗng nhiên một con chim đại bàng làm cho Lữ Xuân cảm thấy hoang mang đến cùng cực. Nhưng Đạo sĩ Thu Sơn cười hớn hở ...nói với Lữ Xuân :
– Không sao đâu.
Thu Sơn vừa dứt lời thì con chim thứ hai sớt Lữ Xuân đi luôn ...vì đã nghe đạo sĩ Thu Sơn nói trước nên Lữ Xuân bình tĩnh để chim đưa đi, nàng nghe gió vù vù qua tai nhìn xuống thấy nước mênh mông hình như xa xa trước mặt có một hòn đảo nhỏ.
Chim bay rất nhanh chỉ trong chớp mắt nó đã hạ xuống một thảm cỏ trên đảo và Thiết Diện đang đứng cạnh một đạo sĩ tóc bạc râu cũng bạc.
– Qúi vị chắc mệt lắm, vào trong lều cỏ uống trà với bần đạo ...Cái ông Thu Sơn thích dỡn với nước cứ để ông ấy thong dong ngoài hồ, lát nữa ông sẽ tới ...Quý vị có kỳ duyên nên hôm nay ta có trà ngon ...Nghĩ ngơi đi, uống trà ăn mứt rồi ta sẽ cho chim đại bàng đưa về bên kia núi ...Ta nói thật tất cả là các duyên cái nghiệp cả đấy. Cái nhà bà Lữ Hậu dữ dằn rồi đây bà ấy sẽ hại luôn cả Hàn Tín lẫn Bành Việt. Bà ấy ghê lắm đó, chơi với bà ấy phải giữ mình ...Ta ở ngoài chốn giang hồ ta nói thật nên để cho Hạng Võ yên ...không nên đụng đến người chết ...
Thôi uống trà đi, chút nữa Thu Sơn nói mình nói chuyện nhiều. Cái ông Thu Sơn này ưa làm chuyện mạo hiểm ...Việc của bà Lữ Hậu liên quan gì đến ông mà ông dính vô. Nhưng chắc chắn đến đây ông sẽ bỏ cuộc, ông là bạn của Trương Tử Phòng đấy ...
Vị kỳ nhân vừa pha xong một tuần trà thì Đạo sĩ Thu Sơn xuất hiện, nói to :
– Chà hôm nay bạn ta có trà núi Di Sơn. Tuyệt, không phiêu lưu mạo hiểm vô lăng mộ Hạng Võ sức mấy mà có trà núi Di Sơn uống.
– Ông thì lúc nào cũng ăn với uống ... Dỡn với cuộc đời mãi không chán ...Này Trương Tử Phòng mới hỏi thăm ông đó ...
– Ta nghĩ Trương Tử Phòng có dính vô vụ lăng mộ Hạng Võ chứ đâu định đẩy Hạng Võ vô chỗ tự sát vì vậy ông ấy rất cám cảnh Hạng Võ nên mới đêm Hạng Võ về tán ở đây ...Vậy ông nên nghe lời ta rút về núi đi ...
– Ta sẽ về núi, nhưng tính ta ham chơi, chắc ta chưa bỏ được bạn ta đâu phải thế không Thiết Diện ...
Thiết Diện nhìn đạo sĩ Thu Sơn đỏ mặt ...
– Nghe nói lúc này ông luyện đan dữ lắm phải không ?
– Ông mà còn tin chuyện luyện đan trường sinh bất tử sao ...Ta chẳng luyện gì cả ...Ta còn đang định phá giới là đằng khác ...
– Tu hành như ông sợ thật ...
– Ta biết ta nói ông không tin nhưng tu như ta cũng là một cái thú ...Chẳng phải tu để thế này hay thế kia ...Như vậy thì tu làm gì ...
Vị kỳ nhân nhìn Thu Sơn cười mỉm rồi châm bình trà mới.
– Ông phải uống thêm với ta một bình trà nữa ...
– Trà của ông ngon ông khỏi cần phải ép ...Ông cho ta uống là ta mừng rồi.