Mảnh ghép : Cuộc đối thoại giữa hai " trùm"
Thành phố bao la rực sáng ánh đèn, trên mọi nẻo đường không gian càng trở nên lãng mạn hơn bởi những cặp tình nhân khoác vai nhau trong đêm đông giá lạnh. Họ trao nhau tình yêu mà chỉ có thể nói sẽ bên nhau đi đến suốt cuộc đời
Vầng trăng chiếu sáng, những vì tinh tú tô điểm cho bầu trời lung linh
Nếu đâu đó xuất hiện một vài tiếng bồm bộp của những pha đánh nhau liệu tất cả có còn lãng mạn không
Những chiếc mui trần sang trọng bị đập nát đến nỗi xì cả khói, sẽ có khả năng cháy nếu có một chút lửa bén vào
Những cú đánh dã man không ngừng đi cùng những tiếng kêu rùng rợn và xen lẫn tiếng rên đau đớn
Mùi máu bốc lên giữa không gian giá lạnh càng làm cho sự ghê tợn và đáng sợ kia tăng lên gấp bội
- Dừng tay lại - Một cô gái với chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt xuất hiện nói như quát, tiếng nói ấy lấn át không trung, tất cả trở nên ním bặt chăm chăm nhìn vào cô gái bí ẩn đó, những ánh mặt ngạc nhiên xen lẫn thú vị của đám côn đồ thật kinh tởm khi chĩa thẳng ánh mắt trái tim màu máu về phía cô gái đó
Tiếng nói của Băng như một mệnh lệnh có tác dụng nhưng chỉ sau vài giây tất cả trở nên nhốn nháo và lại bắt đầu những câu rũa nhau vô ý tứ kèm theo những cái trợn mắt cay nghiệt
- Đây là địa bàn của tôi, nếu muốn đánh nhau thì biến ra chỗ khác mà đánh, đừng làm giơ bẩn chốn này - Băng lạnh lùng buông thả đôi tay trên không trung thốt ra câu nói làm tất cả đều ngạc nhiên vô cùng nhất là một chàng trai trẻ thanh tú, gương mặt lạnh lùng vô cảm. Ánh mắt dời khỏi sự lạnh lùng chuyển hoá đều đều thành sự ngạc nhiên nhưng sự ngạc nhiên ấy không đơn thuần chỉ là ngạc nhiên bình thương mà nó rất đáng sợ
Phong ngước mắt lên nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ ấy
Trong đầu cậu hiện lên là một cô gái đã cứu mình ở quán bar ấy, không sao dứt khỏi cái tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt kia, một khuôn mặt vốn dĩ rất rất quen thuộc và cũng là khuôn mặt của người đã dần che lấp đầy đủ trái tim sắt đá ấy chỉ còn thiếu một câu nói nữa thôi
Ẩn sau chiếc mặt nạ quỷ đó là một sự ngạc nhiên cũng không kém những người kia, khi Băng nhìn thấy Phong và thấy chiếc áo sơ mi trắng của Phong đã dính đầy máu tươi, màu đỏ lan toả khắp các nơi trên cơ thể thậm chí có cả trên mặt
" Sao lại là cậu chứ, trời liệu cậu ta có nhận ra giọng nói của mình
không...làm sao giờ...chuồn hả...không được..thế khác nào đễ lũ này nói vào nói ra Mặt Nạ Quỷ chứ..." - Băng cắn môi bức dức khi thấy chàng trai trẻ là Phong với gương mặt đã trở lại lạnh lùng nhạt nhẽo như bao giờ hết.
Băng thay đổi giọng độ để tránh Phong nhận ra giọng, cố mãi mới nói được giọng khang khác giọng mình ở lớp, và chất giọng đó cũng học được rất nhiều ở người con trai này đó là rất rất lạnh lùng hầu như một chút biểu cảm cũng không lộ được ra
- Tôi nói sai ở đâu sao mà tất cả ngạc nhiên vậy?có cần người của tôi ra tiễn không?
- Mày là con nào, ở bang hội nào mà dám to tiếng với tụi tao - Một tên mặt dính máu và khoé môi đã bị nứt lên giọng , hất tay về phía trước trừng mắt nhìn Băng với thái độ khinh bỉ. Một động tác coi trời bằng vung..coi thúng bằng lia..
- Con người..Mặt Nạ Quỷ - Băng nói ngắn gọn , mùi nguy hiểm dực lên bao trùm cả không gian
Căng thẳng căng thẳng, những nhịp tim vô tình đập mạnh và run lên vì nghe thấy cụm từ Mặt Nạ Quỷ
Chỉ có trùm to của Mặt Nạ Quỷ mới được đeo chiếc Mặt nạ đó, sao mà không để ý ngay từ đầu, nghe nói Mặt Nạ Quỷ có một người con gái trẻ tuổi đứng đầu nhưng không để lộ mặt trong giang hồ...giờ mới được nghe giọng nói ấy...đáng sợ thật..
Không ai đếm và cũng không ai bảo ai..tất cả...một..hai...ba..năm ( sợ quá thiếu nhịp bốn ) cùng chạy toán loạn va đẩy nhau, vừa chạy vừa đuối dần sức vì vết thương do vụ ẩu đả vừa rồi.
Chỉ còn lại duy nhất Phong và một số đàn em của Phong còn đứng nghênh ngang ở đó
Phong ra lệnh cho đàn em về Devil bloodthirsty làm một số nhiệm vụ và hoàn thành kế hoạch gì đó cùng Ken
Ken là một " chúa tể " hay nói cách khác cậu chính là Boss của bang Viboss làm mưa làm gió trong giang hồ và nổi tiếng nhất ở bên Mĩ, nhưng vì một thời gian Ken đã tự ý rút khỏi giang hồ vì một lý do mà không ai biết, cái tên Boss Ken đã đi vào dĩ vãng nhưng để lại không ít tiếng tăm vang xa đến tận bây giờ.
Khánh và Hiểu Vĩ không gia nhập vào giang hồ, bang phái , tổ chức nào nhưng cũng có tiếng lớn và sự đáng sợ đến kinh ngạc mà mỗi khi nhắc đến tên người này trong giang hồ nhiều bang phái cũng phải rùng mình, Khánh và Hiểu Vĩ được coi như " trùm thứ " của Devil bloodthirsty ngang hàng với Phong và cũng là " boss thứ " của Viboss ngang hàng với Ken
- Lại gặp rồi - Phong nhếch môi nhưng không tạo ra một nụ cười nào hết
- Chào - Băng hơi cúi đầu theo kiểu đàn em thường làm với đàn trên
- Đây chính là địa bàn của cô sao ?
- Đúng thì sao?
- Không sao
- Giờ có hai người chúng ta, không còn ai xung quanh, cô có thể cho tôi biết mặt thật được chứ - Phong nhếch mép với nụ cười hiểm nhưng thật chất cậu không có một chút ác ý nào
- Vì sao cậu muốn biết? - Băng bắt đầu lo lắng nôn nao cảm thấy khó xử
- Vì sao à? tôi không bao giờ cần lý do !
- Thế tôi cũng không bao giờ phải nghe theo lệnh của người lạ. Ok
- Ok,tôi sẽ không ép, hèn mãi thôi - Phong nói với một chút khinh nhờn để làm tức đối phương, nhưng đối phương sẽ không tức mà còn đáp trả bằng một nụ cười lạnh
- Nếu muốn xem...được thôi !
Băng cho tay vào trong túi áo, lướt nhẹ qua màn hình cảm ứng bấm số linh tinh và tắt luôn trong giây .Đó là một kế hoạch Băng muốn làm ngay bây giờ...
Thật sắc sảo..đó sẽ là con người thông minh của tương lai
Phong đắc ý nhìn bàn tay Băng định nâng và tháo chiếc mặt nạ ra..
Nhưng tất cả bị gián đoạn ngưng trệ này bằng tiếng chuông điện thoại của Băng reo rắt lên rất to, tiếng nhạc của hãng điện thoại Iphone
Băng dừng tay lại và cho tay vào túi móc điện thoại ra và nghe theo một quy luật.
Thật ra, vừa rồi Băng gọi ột người trong bang thân thiết với Băng nhất và tắt đi khi tên đó chưa kịp nghe, mục đích để tên đó gọi lại xem như có chuyện để đánh lừa cộng chêu tức tên kia cho Phong tưởng bở xong vỡ oà..quá thông minh
- Xin lỗi tôi có việc gấp tôi đi trước ! - Băng cười lạnh và nhanh chóng leo lên xe và phóng đi, để lại làn khói bụi còn vương vấn trên không trung và một người con trai đứng " bơ vơ " một mình với một cục tức. Vì Phong cũng biết trò mà Băng làm..cậu cũng đủ thông minh để nhận ra những trò như thế này.
Phong lên xe đạp thắng mạnh và vun vút trên đường dài, đắm mình vào những bài nhạc hay được cắm tai nghe.
Cuộc đối đầu tuy đơn giản chỉ với vài câu hỏi bâng khuơ nhưng để lại trong người cả hai đều là những tò mò độc đoán và ... lo..sợ