Mảnh ghép : Ấm áp
Qua cuộc đua xe này, Thiên Thiên ghét càng thêm ghét Vy Băng hơn.
Lòng lang dạ sói như vậy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Băng, biết trước được điều đó, ngày ngày Băng vẫn đến bang hội để tập đua xe cùng mấy thành viên biết nhiều về đua xe trong bang
Việc tập tành khá ổn chỉ phiền phức duy nhất một điều thường xuyên bị bọn Kỷ Lam gọi điện quấy rầy
Phía bên Thiên Thiên, nhỏ ta vẫn ngày đêm lập mưu mô để dành chiến thắng trong cuộc đua xe sắp tới.Nếu thua lần nữa chắc nhỏ không có mặt để đối diện với giang hồ mất
Màn đêm dần buông xuống, màu xanh bị che lấp bởi màu đen mịt mù tăm tối y như cái tên gọi của nó vậy, những vì sao trên cao lúc sáng lúc tỏ cùng ánh trăng
Những cuộc gọi của Kỷ Lam làm Băng thường xuyên mất tập trung
Băng dựng xe xuống rồi đập tay vào yên xe
- Ha,nghỉ thôi, tập đến đây mai tập tiếp
Cả bọn đồng thanh vâng theo lời của Băng rồi mỗi người một việc
Băng nhấc máy lên gọi cho Kỷ Lam
- Mày có chuyện gì gọi tao hoài vậy
- Mày làm gì mà không nghe máy, tao gọi ày muốn đập cả máy đi nè , sang nhà thèng kia chơi, ok - Tiếng Lam nheo nhéo trong điện thoại cùng mấy tiếng nói của bọn Hiểu Vĩ bên ngoài hất vào
- Tối tao không đi đâu, tao còn trông nhà
- Khoá cửa vào, không đi không được, hay tụi này qua đó nha ?
- Thôi không cần đâu
- Thế mày có sang đây không? hay để tao sang rước
- Thôi khỏi đi, tao sang liền
Băng bật lực vì mấy đứa bạn muốn gì là phải bắt Băng làm bằng được
Vậy coi như cuộc chơi tối nay của Băng lại phải hoãn lại một lần nữa
Vừa đến cổng biệt thự, đám vệ sĩ đã cúi chào và mở cổng cho Băng vào như một vị khách quý hoặc chủ nhân ngôi biệt thự này
Băng cười tươi rồi chạy vào bên trong, vì bên trong với bên ngoài cách âm lên Băng không thể nghe được tiếng động gì bên trong, khi mở cánh cửa to đùng đó ra mới choáng tay vì cả bọn đang thi nhau hát karaoke
Thấy sự xuất hiện của Băng, tất cả đón chào nồng nhiệt riêng chỉ có Phong là nhìn Băng với đôi mắt sâu không thấy đáy, có một sự nghi ngờ đang lớn dần trong cậu
Ánh mắt Băng vô tình chạm vào ánh mắt Phong, ôi thật là khó xử khi Phong chưa bao giờ nhìn Băng ấm áp như thế
Sau khi hát hò xong, tất cả mỗi người một nơi, Băng biết hôm nay mình sẽ bị bọn họ bắt ở lại đây lên không có ý kiến đòi về
Băng mệt nhọc nhìn lên những bậc cầu thang vừa to vừa dài ngán ngẩm bước lên phòng
Đi qua phòng của Phong, cánh cửa phòng khép hờ lên có thể nhìn thấy bên trong nhưng không nhìn thấy được toàn diện
Nghe có tiếng nói chứa đầy ẩn ý của Phong và có đôi chút tức giận trong giọng nói ấy , Băng lại hứng lên và tính tò mò lại hoành hành trong người, Băng bước nhẹ chân đến nghe lén
May cánh cửa khép hờ lên âm thanh bên trong vẫn thoát được ra ngoài, riêng cánh cửa bị đóng chặt cả tiếng hét kinh hoàng ở trong đó bên ngoài cũng không nghe được một chút ít gì
- Hạn của mày hai ngày nữa, tao hết chịu nổi được rồi, mày phải tìm ra thân thế của cô ta không thì chuẩn bị nhận xác cha mẹ mày ở nhà đi
Phong nói qua điện thoại, gương mặt ác quỷ của cậu hiện rõ mồn một, thật đáng sợ, dù cậu ta nói to vậy nhưng môi của cậu vẫn không hề nhúc nhích cho lắm, chỉ đơn giản là nhếch mép
Phong vứt mạnh điện thoại xuống giường, Băng cứng người khi Phong quát to như vậy, và ý nghĩ loé lên trên đầu, chẳng lẽ Phong đang nghi ngờ mình
Băng vô ý đập tay vào cánh cửa, phát ra một tiếng động nhẹ nhưng cũng đủ để người bên trong phản ứng kịch liệt hơn bao giờ hết
Phong ra cạnh cửa mới phát hiện ra cánh cửa phòng mình chỉ khép hờ, Phong nhìn thấy Băng vì nó chưa kịp trốn đi đâu cả
Phong đẩy mạnh cửa ra , Băng giật mình chạy vội nhưng bị bàn tay rắn chắc của Phong kéo lại bằng một lực mạnh khiến thân hình nhỏ bé của Băng suýt ngã ra đằng trước nếu bàn tay kia của Phong không đỡ kịp
Phong cất giọng lạnh lùng vốn có :
- Ở đây lâu chưa??
Băng lắc đầu lia lịa và cười nói, giọng hơi run lên vì cánh tay của nó bị cánh tay của Phong bóp chặt một cách dã man và rất khó chịu
- Tôi vừa đi qua, tôi chưa nghe được gì đâu
- Nghe gì ? - Phong trừng mắt đầy hàm ý
- Tôi đã bảo không nghe thấy gì rồi mà - Băng trừng mắt lại vùng tay mình khỏi bàn tay của Phong. Phong thấy Băng càng ngày càng bất cần trước mặt cậu, coi cậu không ra gì trong khi chưa một ai dám to tiếng như vậy với cậu , cả mẹ cậu cũng chưa bao gờ to tiếng và trừng mắt như vậy với Phong
Phong lôi xuềnh xuệch Băng vào bên trong, cảm giác bị chèn ép đến ê ẩm cả người, Băng bắt đầu thấy tức và cố vùng vằng, chửi mắng
Ánh mắt của Phong tía lên một tia nguy hiểm và rất đáng sợ, mùi chết chóc tăng đột ngột khiến Băng có cảm giác lạnh người
Bàn tay rắn chắc của Phong vẫn giữ chặt người Băng, đau nhưng Băng không nói ra, vì giờ này chỉ có hai người mà phòng lại cách âm lên muốn kêu cứu từ bên ngoài cũng khó hơn biết bay, mà Băng thì quá yếu so với Phong, Phong chỉ cần cho vài đường cơ bản là Băng chào tạm biệt cuộc đời sớm hơn dự định rồi
Phong vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn hằn lên tia đáng sợ mà Băng khó hiểu vì sao Phong lại đáng sợ như vậy, ánh đèn ngủ mờ ảo, bàn tay của Phong càng giữ chặt người Băng hơn, lần này thì đau quá Băng không chịu được nên nói lí nhí
- Buông tôi ra đi
Phong cười nhạt nhẽo và lắc đầu, thật khó hiểu, quá kỳ quặc. Băng chịu hết nổi rồi, người đau ê ẩm, Băng cảm thấy mình như bị chèn ép vô cớ
Băng tức lên quát to
- Có buông ra không thì bảo, cậu hơi quá đáng rồi đấy, tôi chỉ đứng ngoài cửa phòng cậu thôi mà cậu làm dữ vậy...??..buông ra đi - Băng tuôn một tràng rồi hít thở thật sâu định lấy đà tuôn tiếp
Phong đẩy Băng xuống giường với một lực mạnh, những hành động bạo lực mà lì quặc như thế này chỉ có Hứa Thiên Phong thành thạo nhất
Thân hình to tướng của Phong che hết người Băng, cậu nhẹ nhàng cúi xuống cạnh Băng, khuôn mặt không được thiện cảm là bao, cậu nở nụ cười nhếch mép chết người, chân Phong gối lên chân Băng, khoảng cách giữa mặt với mặt không còn quá xa mà là quá gần, động tác hiện giờ của Phong thật là khó đoán, bất giác Băng nghĩ đến chuyện đó, cô nhắm mắt vào như chờ đợi một điều gì và nước mắt bỗng nhiên trào ra từ khoé mi
Phong lắc đầu đọc được suy nghĩ trong đầu của Băng, cậu chỉ cười nhẹ và nâng người Băng dậy, vẫn những động tác bạo lực khiến cả người Băng giờ ê ẩm, chắc bầm tím cả người lên rồi, đôi chân Băng mềm nhũn vì chân Phong đè lên.
Băng bực mình lau nước mắt rồi quát lớn
- Cậu muốn gì đây? buông tôi ra tôi muốn về
Bây giờ đã quá nửa đêm, Băng lại đòi về như vậy, bất giác Phong nhíu mày tỏ ý không đồng tình, Băng vùng vậy đạp chăn gối tứ tung, đạp cả lên người Phong
- Chưa có người con gái nào vào phòng của tôi quá phút - Bỗng Phong nói một câu khẳng định , Băng quạo lên
- Tôi cần vào đây lắm à? ai kéo tôi vào đây, tránh ra tôi về phòng mình.
Băng vùng vằng như bà chằn xô người Phong sang một bên và leo xuống giường , đôi chân vội vã bước nhanh, gần đến cửa Băng cảm thấy tự do đã trở về nhưng điều gì sẽ xảy ra khi Băng quay đầu lại
Phong ôm chặt lên Băng, đầu cậu hơi cúi xuống chỉ cần Băng nhẹ quay đầu là môi sẽ chạm môi, Băng bất giác giật mình, tim đập loạn nhịp, Phong càng ôm chặt tim Băng đập càng mạnh hơn.
Cảm giác này là sao, thật khó đoán. Thật ấm áp...
Băng đứng bất động gần chiếc cửa chuẩn bị được mở, hai tiếng trôi qua, Phong vẫn giữ nguyên tình trạng ôm Băng đứng như vậy, cậu không thấy gì là mệt mỏi nhưng có biết người con gái trong vòng tay cậu đang mềm nhũn cả người ra vì tê cứng chân và đau thắt người không
Băng khẽ cựa quậy , Phong khẽ nhíu mày, Băng ướn người lên và quay lại đằng sau giữ khoảng cách môi với môi
Băng nhẹ gạt tay Phong ra nhưng Phong càng ôm chặt hơn, Băng khó thở và khó chịu nghĩ mình như một cái gối ôm của người ta
Biết Băng đã mỏi, Phong cũng hiểu Băng muốn gì, Phong nhẹ tiến lại phía giường và thả người xuống chiếc nệm dầy mà êm
Đôi tay vẫn không buông tha cho Băng, vẫn ôm chặt Băng như có cảm giác buông ra Băng sẽ biến mất mãi mãi, trong lòng Phong không biết mình đang làm gì với người con gái trong lòng, chỉ cảm nhận được nhịp tim không bình thường
Băng mệt nhoài khép đôi mi...trong vòng tay của Phong, cảm giác bình yên ấm áp sao thật kỳ lạ
Sáng hôm sau...
Băng tỉnh dậy trước Phong, khẽ nhíu mày và nhìn cảnh tượng, Băng muốn đập vào mặt tên trước mặt quá, thì ra cả đêm hôm qua, Phong ôm Băng ngủ , giấc ngủ thật ngon lành không có gì phá đám hai người, trông họ không khác gì cặp vợ chồng thật sự.Băng bất giác đỏ mặt vùng tay định đánh thức Phong nhưng Phong cũng thức luôn khi thấy tiếng thở hổn hển của Băng
Như đêm qua Phong ôm Băng chặt quá nó khó thở hay sao vậy??
Băng chợt nghĩ sao lại để hắn ta ôm đi ngủ cả đêm hôm qua, may không có chuyện gì xảy ra không Băng hối hận và cạch mặt Phong cả đời mất
- Ngủ ngon chứ ? - Phong nhổm người lên, hai tay chống xuống giường ngả người về đằng sau. Đôi mắt vẫn khép hờ
- Không ngon - Băng leo xuống giường, mặt đỏ như quả cà chua khi lần đầu tiên chung chăn chung giường cùng một người khác giới
Phong chỉ cười nhẹ, trong đầu cậu không biết chứa những thứ gì nữa
Giờ nghĩ lại Băng muốn cho Phong ăn dép quá..