Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

BÍ MẬT - CHƯƠNG

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Tiểu Ca nghe cô nói yêu em sẽ phản ứng thế nào? Là kích động hay thẹn thùng? Hoặc là sợ cô thiệt thòi mà nói với cô càng nhiều lần em yêu chị?

Thẩm Quyến nghĩ đến hốc mắt nóng bừng, nhưng cô hiện tại không thể rối loạn. Nếu cô loạn, Tiểu Ca sẽ càng bơ vơ không nơi dựa dẫm. Thẩm Quyến đỡ bàn ngồi xuống, đối mặt chiếc ghế trống bên cạnh. Cô tin chắc Cố Thụ Ca giờ đang ngồi ngay trên đó. Em đã được trấn an, đang nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng, ngoan ngoãn cùng cô nghĩ cách.

Thẩm Quyến bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Cô gọi hai người, để bọn họ đi chùa Quảng Bình mời hòa thượng trụ trì đến. Hai người kia đi rồi, cô mới giải thích với chiếc ghế trống một câu: "Chúng ta phải làm rõ xem vì sao em có thể cản được viên đạn trước đã."

Dựa theo lẽ thường thì đạn sẽ không đánh trúng hồn thể mà hẳn nên xuyên qua người Cố Thụ Ca. Nói xong, Thẩm Quyến dừng một lúc, như cho Cố Thụ Ca thời gian để nêu suy nghĩ.

"Còn phải khiến sự tồn tại của em mạnh mẽ hơn một chút mới được." Thẩm Quyến tiếp tục nói. Bất luận là có thể cảm giác đến, dính máu chạm vào cô hay cách nào khác, tóm lại nhất định phải để hai người các cô liên hệ được với nhau.

Thẩm Quyến bắt đầu nghĩ phải làm sao, nghĩ rất lâu nhưng vẫn không có manh mối. Cô bắt đầu hoảng, nhưng lại không dám biểu hiện cảm xúc ấy ra, sợ Cố Thụ Ca thấy được sẽ nghĩ nhiều, sẽ thất vọng. Cô cố gắng giữ cho bản thân được bình tĩnh, sau đó nhớ lại những chuyện lúc trước. Khi Tiểu Ca mới biến thành quỷ, cô đã từng thử qua vài cách, vẫn nhớ rõ một trong số đó thật sự có tác dụng.

Là cách nào?

Thẩm Quyến như muốn đào rỗng ký ức, nôn nóng kiếm tìm trong đó.

Cuối cùng, cô cũng tìm được.

Khoảng thời gian ấy, các cô đã thử lần lượt từng cách có trong quyển sách mang từ chùa Quảng Bình về kia. Nhưng phần lớn trong số đó là vô ích, chỉ duy nhất một cách thật sự có tác dụng, chính là nhập vào người. Lúc ấy Tiểu Ca sợ tổn thương đến cô nên thà rằng sau này từ từ lần mò cách khác chứ nhất quyết không chịu nhập. Nhưng tình huống hiện tại đã khác.

Thẩm Quyến mang quyển sách ấy ra, đọc lại một lần nữa, ghi nhớ quá trình của nghi thức, sau đó đi lấy những vật dụng cần thiết.

Chuẩn bị xong đâu đấy, cô lại dặn dò với khoảng không: "Lần này em phải nghe chị. Đợi chị uống nước bùa xong, nguyên khí suy yếu, em liền tới đây, nhập vào chị."

Thẩm Quyến nói xong liền bắt đầu sắp xếp đồ đạc, tiến hành nghi thức, hệt như đã làm lần đầu tiên vào mười mấy hôm trước. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt. Lần đầu tiên, cô biết Cố Thụ Ca có tồn tại, cô mất đi rồi lại tìm được, trong lòng yên ổn, tiềm thức cũng hết mực tin tưởng. Chỉ cần Tiểu Ca vẫn còn thì nhất định sẽ có cách. Cách này không được thì tìm cách khác, chậm một chút cũng không sao. Nhưng hiện tại, cô trông như vững vàng, vẻ mặt thành kính mà chuyên chú, song trong lòng đã không còn sự tự tin khi trước.

Lá bùa bốc cháy, ngọn lửa thổi bùng, thiêu ra tro tàn rơi vào ly nước. Thẩm Quyến bưng ly. Lúc bưng, đáy ly còn đập vào mặt bàn mấy bận, phát ra tiếng vang thanh thúy,

Thẩm Quyến nhìn khoảng không trước mặt, nói: "Chị uống đây. Em chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Nước bùa rất khó uống. Khi chảy qua cổ họng có cảm giác đau đớn nóng rực cùng ớn nhợn rất ghê tởm. Thẩm Quyến nhắm mắt, ép buộc bản thân uống một hơi cạn sạch. Cổ họng cô đau như cháy bỏng. Dạ dày kịch liệt quay cuồng. Sắc mặt cô trắng bệch không còn chút máu, mày chau chặt, nghỉ thật lâu vẫn chưa đỡ hơn chút nào mà ngược lại còn ngày càng khó chịu. Giống như có một đôi tay vô hình rút lấy tinh khí từ xương sống, cả người Thẩm Quyến lả đi, choáng váng như muốn bất tỉnh, tầm mắt cũng mơ hồ, đồ đạc đều xuất hiện bóng chồng, gần như không cách nào thấy rõ.

Nước bùa làm giảm nguyên khí, khiến dương khí của con người yếu đi, đến một điểm giới hạn âm dương tương giao, như vậy mới có thể để âm quỷ nhập vào người. Thẩm Quyến đã uống hai lần, có kinh nghiệm, biết hiện tại là thời điểm mình suy yếu nhất.

Sao Tiểu Ca còn chưa tới? Cô nhìn mặt đất chao đảo trước mắt, thầm nghĩ cô ngốc này lại cứng đầu nữa rồi sao? Cô muốn lên tiếng thúc giục, nhưng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng chẳng có. Vì thế, Thẩm Quyến chỉ có thể nóng ruột, yên lặng trông mong Cố Thụ Ca mau mau đến đây.

Không biết bao lâu trôi qua, hiệu quả của nước bùa biến mất, Cố Thụ Ca vẫn không xuất hiện.

Thẩm Quyến khôi phục chút nguyên khí. Cô hé miệng, lại không nói ra lời trách cứ, cũng không kể vừa rồi mình khó chịu đến cỡ nào mà chỉ hỏi: "Sao vậy em? Không đúng chỗ nào à?"

Sắc mặt Thẩm Quyến trắng bệch nhưng ánh mắt lại vô cùng trấn định, rất dễ khiến người ta sinh lòng tin tưởng. Cô dịu giọng khuyên nhủ với không khí: "Chị biết em rất khó xử, em sợ tổn thương đến chị. Nhưng lần này không giống lần trước. Em nhập vào chị, chị mới có thể biết em ổn không."

Nói xong, cô dừng lại, như cho Cố Thụ Ca thời gian suy ngẫm, sau đó lại một lần nữa chuẩn bị đồ đạc, lá bùa, nhang đèn.

Khi sắp bắt đầu, Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt. Cô cảm thấy Cố Thụ Ca đang ở ngay đó, bèn dặn dò thêm lần nữa: "Em phải nghe lời. Lần này không giống lần trước. Em phải nghe chị."

Cô lại nhấn mạnh lần này không giống lần trước, nhưng cụ thể là không giống chỗ nào lại không nói.

Nghi thức tiến hành lại từ đầu. Thẩm Quyến uống hết nước bùa, một lần nữa gánh chịu thương tổn mà nó gây ra. Lần này lại càng gian nan. Mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, thân thể mất đi trọng lượng, nhẹ như không còn là của chính mình.

Trong phòng sách im ắng, Thẩm Quyến đang một mình trải qua nỗi thống khổ vô bờ. Nhưng vì tin chắc Cố Thụ Ca vẫn còn tồn tại nên cô che dấu rất khá. Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch cùng vầng trán đẫm mồ hôi lạnh thì biểu hiện cô chẳng khác gì lúc bình thường.

Tiểu Ca. Thẩm Quyến lẩm bẩm nhắc mãi trong lòng. Em mau tới đây, đừng làm chị sợ nữa.

Nhưng không có. Cố Thụ Ca vẫn không hề xuất hiện. Phòng sách vẫn trống rỗng. Ánh đèn trắng có vẻ lạnh lẽo, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Thẩm Quyến, chỉ có cô đang nói chuyện với hư không.

Thẩm Quyến thoáng bối rối. Tiểu Ca bị đạn bắn trúng, có khi nào em đã không còn nữa?

Ý niệm ấy mới vừa nhen nhóm đã lập tức bị cô đè xuống. Song, tim vẫn đau nhói như bị xé thành mảnh nhỏ, máu chảy đầm đìa. Cô vội che đi sự sợ hãi, khiến bản thân mình trông có vẻ điềm tĩnh hơn một chút, đáng tin hơn một chút. Suy cho cùng thì cô phải trấn định, vậy mới có thể truyền sự trấn định ấy sang cho Tiểu Ca.

"Không sao, chúng ta thử lại lần nữa." Thẩm Quyến nói.

Rồi cô thật sự thử thêm một lần.

Lần này, thân thể cô đã sinh ra phản xạ kháng cự đối với nước bùa. Chỉ nhìn một cái thôi mà cả người đã vội quay đi, gạt phăng.

Bàn tay bưng ly của Thẩm Quyến không ngăn được cơn run rẩy. Thành ly lạnh như băng va trúng răng. Nước bùa chảy vào miệng. Cảm giác chán ghét cùng sợ hãi của sinh lý khiến cô thấy buồn nôn, ghê tởm.

Thẩm Quyến ép mình nuốt từng ngụm một. Cổ họng đau như bị lửa đốt xé da niêm. Máu hòa với dịch cơ thể đi theo nước bùa rót vào dạ dày. Dạ dày phản ứng kịch liệt, buồn nôn muốn mửa. Thẩm Quyến uống xong giọt cuối cùng, lần này cô thậm chí chẳng còn sức để ngồi, phải tựa vào lưng ghế.

Ý thức đang dần trôi đi. Thẩm Quyến giãy giụa cố giữ mình tỉnh táo. Nhịp tim tăng rất nhanh, nhanh đến độ dường như đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người. Hai tai lùng bùng ù đi. Đại não đặc quánh mơ hồ. Trước mắt trời đất quay cuồng. Dạ dày quặn lên từng đợt. Cô bổ nhào vào sọt rác gần đó, kịch liệt nôn mửa.

Nước bùa đã bị nôn ra hết nhưng cảm giác ghê tởm vẫn còn. Thẩm Quyến cảm thấy mình như sắp nôn sạch cả linh hồn. Tiếng ong ong không ngừng vang vọng bên tai, ngày càng nặng nề, rối loạn đập vào màng nhĩ.

"Chị."

Dường như cô nghe được Cố Thụ Ca đang gọi. Tiếng gọi ấy rất mơ hồ, truyền đến từ xa xăm, tựa hòa cùng tiếng khóc.

Thẩm Quyến nóng ruột, vội ngẩng đầu tìm kiếm: "Tiểu Ca, em ở đâu? Em đau chỗ nào?" Vì sao lại khóc?

Nhưng cô không tìm được gì cả. Chung quanh vẫn trống rỗng. Thứ cô nhìn đến vẫn chỉ có không khí. Tiếng ong ong nơi màng tai dần lặng đi, cảm giác choáng váng cũng đỡ hơn phần nào. Trong dạ dày ngoại trừ nước bùa ra thì không còn gì khác, ói sạch rồi thì sẽ thôi nôn mửa.

Hai mắt Thẩm Quyến đỏ bừng. Cô mờ mịt nghĩ tiếng vừa rồi là ảo giác của cô sao? Không phải Tiểu Ca đang gọi?

Rõ ràng máy sưởi vẫn hoạt động bình thường nhưng cô lại cảm thấy cả người rét run. Thất thần nhìn những món đồ trước mắt, nhìn mấy lá bùa còn dư lại, ý thức Thẩm Quyến cũng dần trở nên mơ hồ.

Sao Tiểu Ca lại không nhập vào cô? Em rất biết đúng mực. Tuy sợ nhập vào sẽ làm hại đến thân thể cô nhưng đã đến nước này, em cũng biết chuyện nào mới là quan trọng nhất, sẽ không cố chấp mà không chịu đến gần.

Cho nên Tiểu Ca làm sao vậy? Thẩm Quyến mờ mịt nghĩ. Cô có một phỏng đoán, thật ra Cố Thụ Ca đã không còn nữa. Trong nháy mắt bị đạn bắn trúng, em đã hoàn toàn biến mất. Nhưng cô không dám nghĩ mà e dè vòng qua khả năng ấy, đi tìm nguyên nhân khác.

Sau đó thật sự tìm được.

"Có phải em không thể nhập vào chị được không?" Nhập vào người hẳn là cũng cần hồn thể khỏe mạnh mới thành công. Tiểu Ca hiện tại đã suy yếu đến mức ngay cả máu còn không thể chạm đến, không nhập vào cô được cũng rất hợp lí.

Thẩm Quyến cảm thấy nhất định là vậy. Cô nhìn chỗ trống bên cạnh bằng ánh mắt áy náy, thầm nghĩ Tiểu Ca hẳn đang ngồi ngay đây: "Là chị suy xét chưa đủ chu toàn. Quá nóng vội."

Không ai trả lời. Vị trí bên cạnh vẫn trống rỗng.

Thẩm Quyến lại không nhịn được mà đi so sánh với tình hình hơn nửa tháng trước. Khi đó cũng là thế này, cô không cảm giác được sự tồn tại của em, nhìn không đến hồn thể, không được em đáp lại, nhưng em thật sự vẫn ở ngay đây.

Vừa so sánh như vậy, Thẩm Quyến lại an tâm hơn một chút, lần nữa thuyết phục bản thân rằng Tiểu Ca ở đây, em không có biến mất, cũng không đi đâu hết mà vẫn ở bên cạnh cô.

Thẩm Quyến muốn nghỉ ngơi một chốc lại tìm cách khác, nhưng cô quá mệt mỏi, tựa vào sô pha rồi lại thiếp đi mất. Cô ngủ thật sự không yên. Nhắm mắt lại, trong mộng đều là Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca ngực rỉ máu, uất ức nhìn cô mà nói: "Chị, em đau quá."

Cô mơ hồ biết mình đang ngủ, đang trong mơ, nhưng vẫn đau lòng, nhịn không được mà bước qua xem xét miệng vết thương của em, muốn giúp em cầm máu nhưng lại sợ làm đau.

"Chị, em không còn nữa, chị làm sao bây giờ?" Cố Thụ Ca nói.

Thẩm Quyến hoang mang. Không còn nữa là thế nào? Em chỉ là hồn thể suy yếu nên không thấy được thôi, sao lại không còn nữa?

"Lúc em còn, chị trước giờ chưa từng nói yêu em. Thật đáng tiếc, từ rày về sau em cũng không nghe được nữa." Cố Thụ Ca thấp giọng nói, sắc mặt rất tiếc nuối.

Thẩm Quyến lúng túng: "Chờ em khỏe lại, chị nói cho em nghe."

Cố Thụ Ca lắc đầu: "Em sẽ không khỏe lại. Em không về được nữa rồi. Chị đi thích người khác đi, đừng chờ em."

Tinh thần Thẩm Quyến vụt tắt, lập tức bừng tỉnh. Tỉnh dậy thì bầu trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng. Cô ngồi trên sô pha ngủ ba tiếng. Giấc ngủ ba tiếng chẳng những không làm giảm bớt sự mỏi mệt mà ngược lại còn khiến cô càng kiệt quệ.

Cô không ngừng hồi tưởng lại Cố Thụ Ca trong mộng, thầm nghĩ đó là giả, Tiểu Ca sẽ không nói như vậy. Người khác chỉ nhìn cô nhiều mấy cái thôi mà em còn biến thành Tiểu Chanh. Tiểu Chanh sao lại bảo cô đi thích người khác cho được? Em nên khí phách tuyên bố ngoại trừ em, ai chị cũng không được thích mới đúng.

Nhưng rõ ràng biết là giả nhưng câu chị chưa từng nói yêu em kia vẫn khiến Thẩm Quyến đau đớn khôn nguôi. Cô hối hận vì sao mình lại không nói với Tiểu Ca những lời ấy khi em vẫn còn yên lành, mạnh khỏe.

Đến hơn sáu giờ, cấp dưới đi đón hòa thượng đã trở lại.

Hiện tại trong nhà rất đông người. Ngoại trừ vệ sĩ thì còn có một đội cảnh sát vũ trang bảo hộ cô. Quản gia Quý cũng chạy đến đây xuyên đêm, sắp xếp chuyện trong nhà. Những người hầu cũng quay lại. Căn biệt thự lập tức trở nên chen chúc.

Hòa thượng bước vào nhà, những cảnh sát đều cảm thấy kì quái. Đợi đến khi thấy hòa thượng vội vã vào phòng cô Thẩm, mọi người mới vỡ lẽ phần nào. Rất nhiều người có tiền thường mê tín. Có lẽ cô Thẩm hôm qua bị hoảng sợ nên đã mời hòa thượng này đến hỏi cát hung.

Hòa thượng ở trong núi sâu, không hỏi thế sự, vẫn chưa hay chuyện xảy ra hôm qua. Nhưng thấy nhà họ Cố như vậy, ông ta cũng biết chắc chắn đã có chuyện.

Thẩm Quyến rửa mặt chải đầu xong đâu đấy, thấy hòa thượng đến cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, kể lại chuyện vừa qua cho ông ta nghe một lượt rồi hỏi: "Sao viên đạn lại có thể đánh trúng hồn thể?" Theo lí hẳn nên xuyên qua người Tiểu Ca mới phải.

Việc này đúng là rất khác thường. Hòa thượng suy ngẫm trong chốc lát, nghĩ đến một loại khả năng, bèn hỏi: "Trước đó đã có tình huống cô ta đột nhiên xuất hiện thực thể lần nào chưa? Tỉ như sức lực nháy mắt tăng mạnh, hồn thể bất ngờ vững chắc?"

Thẩm Quyến nghĩ đến lần cô sinh bệnh, Tiểu Ca đã bưng được chiếc ly, còn thuận lợi cho cô uống nước. Lần ấy chính là sức lực em đột nhiên tăng mạnh.

Cô nói chuyện ấy ra. Hòa thượng khẽ gật đầu, đáp: "Vậy đúng rồi. Khi trong lòng âm quỷ không có tạp niệm, lực chú ý cực độ tập trung vào một chuyện thì sẽ có được thực thể trong nháy mắt. Huống chi cô còn nuôi bằng máu. Hồn thể cô ta ngưng tụ ra được trong tích tắc đó gần như giống với thân thể con người, cho nên có thể đỡ đạn."

Ra là vậy.

Thẩm Quyến đã hiểu. Vào khoảnh khắc Chúc Vũ nổ súng, trong lòng Tiểu Ca không hề có tạp niệm, chỉ một mực muốn chắn đạn thay cô, cho nên mới ngưng ra được thực thể.

Thẩm Quyến lặng im một lúc, lòng đau đến không thở nổi, đầu óc đều là Cố Thụ Ca. Muốn nhìn đến em, muốn nghe em nói chuyện, muốn an ủi em, bảo em đừng sợ. Cô nhớ đến bộ dáng Cố Thụ Ca ngực đầy máu trong mộng, lòng đau như cắt, hỏi: "Em ấy bây giờ ngay cả máu của tôi cũng không chạm vào được, phải làm sao để ôn dưỡng hồn thể cho em?"

Máu là thứ duy nhất có tác dụng với hồn thể mà các cô mò mẫm ra được. Nhưng hiện tại Tiểu Ca ngay cả máu cũng không thể chạm đến, phải làm sao đây?

Hòa thượng nghe xong, vẻ mặt thoáng trở nên quái dị, nói: "Đương nhiên là không chạm được. Cô ta đã hồn phi phách tán rồi."

Hồn phi phách tán... Bên tai Thẩm Quyến ầm vang một tiếng. Cô như nghe hiểu, lại tựa như không. Cái gì gọi là hồn phi phách tán?

"Quỷ có được thực thể, là gần giống với người. Con người trúng đạn sẽ thế nào thì quỷ cũng như thế ấy. Người chết thành vong hồn, quỷ chết chính là..." Hòa thượng giải thích. Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã thấy Thẩm Quyến nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt lạnh băng.

"Ông dám nói bậy thêm câu nữa, tôi lập tức một mồi lửa thiêu rụi chùa Quảng Bình." Thẩm Quyến lạnh lùng nói.

Người này không nói chơi, hòa thượng đã nhìn ra. Chỉ cần ông dám nói thêm một câu hồn phi phách tán, cô ta thật sự sẽ lập tức phái người đi phá chùa diệt Phật.

"A Di Đà Phật." Hòa thượng chắp tay trước ngực, cúi đầu tụng câu phật hiệu.

"Ra ngoài." Thẩm Quyến nói.

Hòa thượng không dám chống đối, bèn thuận theo mà rời khỏi phòng sách.

Ông ta vừa đi, Thẩm Quyến đã nói với không khí: "Chị không tin ông ta. Ông ta nói bậy. Em đương nhiên vẫn còn ở đây." Hòa thượng này cứ luôn nói nhăng nói cuội, hôm nay đầu óc lại càng hồ đồ, còn nói cái gì mà hồn phi phách tán.

Vẫn không một lời hồi đáp, yên tĩnh đến mức khiến lòng người ta hốt hoảng. Thẩm Quyến rối loạn không thôi. Cô sợ hãi đứng bật dậy, nhưng rồi lại nghĩ mình không thể lúng túng, Tiểu Ca chỉ có cô, vì thế lại ngồi xuống, càng kiên nhẫn, dịu dàng: "Chị biết em ở đây. Em đừng sợ, mình sẽ tìm được cách."

Cô như nói cho Cố Thụ Ca, lại như tự nhủ với bản thân mình. Rồi nghĩ đến gì đó, Thẩm Quyến lại lấy túi bùa ra. Nhìn đến túi bùa, cô như có chỗ gửi gắm hy vọng mà khẽ thở phào: "Em đương nhiên vẫn còn đây. Hòa thượng là kẻ bất tài, mai mốt tụi mình không bao giờ gặp ông ta nữa."

Tiểu Ca không thể nào rời đi. Làm sao em nỡ? Rõ ràng em ỷ lại cô như vậy, hôm trước còn đang chờ mong có được thực thể. Sao em nỡ lòng đi, lại nhẫn tâm mà đi cho được?

Thẩm Quyến thuyết phục bản thân, nhận định Cố Thụ Ca vẫn còn, chỉ là hồn thể suy yếu mà thôi, một ngày nào đó em sẽ khá lên.

Hòa thượng bị nhốt trong một tòa nhà phía sau. Thẩm Quyến không muốn nhìn đến ông ta, nhưng cũng không thả ông ta đi. Cô đột nhiên trở nên cứng rắn, không khách khí nữa. Hòa thượng không dám nhiều lời lấy một chữ, nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng bớt lo.

Cảnh sát vũ trang ở lại thủ nhà họ Cố chính là chi đội trưởng của đội. Chi đội trưởng phát hiện cô Thẩm rất kì quái. Cô ôn hòa, lễ độ nhưng lại rất xa cách, cứ ru rú trong phòng sách. Vốn anh ta cho rằng cô ở trong đó xử lý chuyện công việc, nhưng có một lần cô mở cửa, anh ta ngó qua khe hở nhìn thấy bàn làm việc bên trong rõ ràng vẫn sạch gọn, còn đặt một đĩa thủy tinh đựng máu, trông vô cùng quái dị.

Còn một lần nữa, anh ta đi ngang qua phòng sách, dường như nghe được tiếng cô Thẩm nói chuyện. Trong phòng sách không có người nào khác, chi đội trưởng đoán hẳn là cô đang gọi điện nên cũng không để bụng, nhưng có một cảm giác kì quái vẫn luôn quanh quẩn trong lòng anh ta.

Thẩm Quyến ở nhà, vắt óc nghĩ cách. Chùa Quảng Bình là không tin được rồi, chùa Bạch Long cũng thế. Những chùa miếu, đạo quan lớn nhỏ khác ở thành phố Yến Kinh, Thẩm Quyến đã hỏi thăm hết một lượt từ nửa tháng trước, cũng từng đến vài nơi nhưng vẫn không có chỗ nào thật sự linh nghiệm.

Thời khắc mong chờ nhất trong ngày của cô chính là mười hai giờ khuya. Cô luôn trông mong mười hai giờ một ngày nào đó, cô lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Ca như lúc trước.

Nhưng ngày nào cũng phải thất vọng.

Thẩm Quyến vẫn không ngừng nói chuyện với không khí. Cô sợ mình im lặng sẽ làm Tiểu Ca thấy ít được quan tâm. Tiểu Ca có đôi khi rất thiếu cảm giác an toàn. Em sẽ sợ hãi. Thẩm Quyến bèn thường xuyên trò chuyện. Những lúc không biết nói gì, cô sẽ tìm quyển sách, đọc một đoạn. Như vậy Tiểu Ca sẽ không nhàm chán.

Mỗi ngày cô đều nói với Cố Thụ Ca một lần chị yêu em. Đôi khi là Tiểu Ca, chị yêu em. Đôi khi lại là Tiểu Chanh. Còn có một lần là đồ nói dối. Cô như muốn bù lại hết những lời âu yếm mình từng bỏ lỡ. Quen dần, Thẩm Quyến cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Tiểu Ca nghe được cô bày tỏ tình yêu, nhất định sẽ rất vui sướng. Chỗ duy nhất không tốt chính là mỗi khi nói chị yêu em xong, không khí dường như sẽ trở nên đặc biệt cô tịch. Vì thế, cô sẽ hoảng hốt, hoang mang trong giây lát.

Cô cứ ở mãi trong phòng sách, gần như đã quên mất công ty và vụ án. Nhưng tiến triển của vụ án vẫn không dừng lại. Bắt đầu từ khi Chúc Vũ cầm súng thì thứ cô ta bị cuốn vào đã không còn là một vụ giết người đơn thuần. Cô ta đã uy hiếp đến sự an toàn của nhân dân toàn thành phố.

Cả thành phố khống chế nghiêm ngặt, trên các con đường đều có cảnh sát canh gác. Chúc Vũ trốn được hai ngày, đến ngày thứ ba đã bị bắt ở một khu tập thể cũ xưa sắp bị giải tỏa.

Trong ba ngày ấy, Chúc Vũ bị xem như phần tử nguy hiểm. Gương mặt cô ta xuất hiện trên báo đài với tần suất dày đặc. Quần chúng đều đã quen mặt. Cô ta vừa xuất hiện trong đám đông là sẽ bị nhận ra rất dễ dàng.

Thẩm Quyến nhận được thông báo, báo Chúc Vũ đã bị bắt. Cô hơi gật đầu, nói mình sẽ đến cục cảnh sát ngay.

Gác điện thoại, Thẩm Quyến nói một câu với không khí theo thói quen: "Bắt được rồi, đã mang về cục cảnh sát thẩm vấn. Chúng ta đi nghe xem."

Chuyện này cuối cùng phải cho cô và Tiểu Ca một câu trả lời thỏa đáng.

Thẩm Quyến lái xe đến cục cảnh sát. Ngoài cục đã xếp sẵn người đợi. Vừa đón cô xong liền dẫn đến phòng hỏi cung. Cô cùng mấy lãnh đạo bàng thính ở phòng nghe nhìn.

Có lãnh đạo của thành phố, cũng có của tỉnh. Thấy cô, bọn họ không hề lên mặt, chỉ hàn huyên đôi câu rồi cùng nhau ngồi xuống, quan sát tình huống thẩm vấn qua lớp cửa kính.

Chúc Vũ ngồi sau bàn, tay bị còng trên ghế. Cô ta đã gỡ chiếc mặt nạ dịu ngoan. Nụ cười lúc này càn rỡ như biến thành một người hoàn toàn khác. Giọng cô ta vang lên rất rõ ràng. Chẳng mấy chốc mà mặt các lãnh đạo đã sa sầm.

Chúc Vũ rất phối hợp, phối hợp đến quá mức. Cô ta nói tất cả đều do mình lên kế hoạch và thực hiện. Cô ta tìm được Trương Mãnh, bảo ông đụng chết Cố Thụ Ca, sau đó tự mình trộm thi thể, chặt ngón tay. Súng là mua được từ tay bọn buôn ma túy. Còn vì sao lại muốn giết Thẩm Quyến, cũng không có lí do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bị Hứa Đồng điểm

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio