Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày nó biến mất. Cả Witchard đã trở về trạng thái bình thường, thế nhưng với một số người, nổi đau mất nó không thể nào quên được.
Saphia luôn nghĩ mình là lí do khiến nó phải rời xa mọi người, sự dằn vặt trong lòng ngày một tăng lên. Suốt một tuần, Saphia sống trong nước mắt, miệng lúc nào cũng thốt ra hai từ “xin lỗi”, đã vậy cũng không chịu ăn uống gì. Gin và Kai cũng đau buồn khi nó biến mất nhưng chứng kiến Saphia như vậy, họ càng đau xót hơn. Gin hết lòng khuyên nhủ, cuối cùng Saphia cũng đã chịu ăn uống mặc dù sự dằn vặt vẫn không nguôi.
Còn về phần anh và hắn.
Anh kể từ lúc trở về kí túc xá thì không hề rời khỏi cửa phòng nó nửa bước. Anh vẫn vậy, vẫn ngồi trước cửa phòng nó, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm. Anh đắm chìm trong suy nghĩ, những suy nghĩ của riêng anh để rồi đôi lúc, những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăng dài.
Còn hắn, hắn cũng chẳng khác gì anh, vẫn cứ nhốt mình trong phòng nó, vẫn ngồi lì bên cạnh giường nó không hề rời đi. Hắn không nói, không khóc nữa, nét mặt lẫn đôi mắt đều không còn chút cảm xúc nào. Không chỉ có vậy, tim hắn vẫn còn đang rỉ máu, vẫn đau xót không nguôi. Hắn giờ đã như người mất hồn, không chút sức sống.
Hằng ngày, hết khuyên nhủ Saphia thì Gin và Kai lại cùng nhau lặng lẽ đứng trước cửa phòng kí túc xá, cố gắng khuyên nhủ hắn và anh. Thế nhưng tất cả đều vô vọng, cả hai không đáp lại dù là nửa câu, họ cũng chẳng ăn uống gì. Bé Pi và Haku đi tìm nó đến giờ vẫn chưa thấy tung tích gì, cả hai cũng chưa thấy trở về.
Thời gian thấm thoát lại tiếp tục trôi qua. Đã hơn một tháng.
Học viên Witchard sau kì nghỉ dài một tuần cũng đã ổn định bước vào một học kì mới.
Thời gian này, hắn và anh đã bình thường hơn nhưng không có nghĩa nổi đau không còn, họ vẫn đau, vẫn đang tổn thương rất nhiều.
Bước vào lớp học, cả Witchard đều hết sức ngạc nhiên nhưng không kém phần vui mừng vì sự trở lại của hắn, anh và Saphia. Khỏi phải nói, Gin và Kai vui mừng siết bao khi thấy những người bạn của mình không còn tự cô lập bản thân nữa. Mọi thứ đang dần dần trở về đúng với quỹ đạo của nó.
Vào một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh, ánh sáng lấp ló chíu rọi khắp mọi nơi. Một đám học viên hối hả chạy, to nhỏ với nhau điều gì đó khiến khuôn mặt ai nấy khi mới nghe xong đều hết sức kinh ngạc. Tin đồn truyền đi ngày một xa hơn, tiếng nói vang vọng ngày một to hơn. Hai học viên trò chuyện cùng nhau:
– Này, có học viên mới vừa chuyển đến.
– Có vấn đề gì đâu chứ?
– Vấn đề là ở đây.
– Là sao? Tớ không hiểu.
– Nghe đồn, học viên mới này, giống y hệt Ryu.
Một người vừa mới đi lướt qua, nghe được câu chuyện, trên ánh mắt chứa đầy tia hy vọng. Ngay lập tức, người đó chạy đến, giữ chặt vai của học viên vừa nói ra câu này, giọng nói gấp gáp hỏi:
– Có đúng là Ryu không? Ở đâu? Ryu đang ở đâu?
Học viên này bị bất ngờ trở nên ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
– Nghe nói là rất giống. Ở lớp phù thủy bóng tối cấp cao của Sun.
Không nói gì thêm, người đó lập tức chạy đi. Và người đó không ai khác chính là hắn – Ren.
Không chỉ có hắn, cả anh, Saphia, Gin và Kai cũng đã nghe được tin này. Cả bốn người họ đều biểu hiện hệt như hắn và cũng hành động như hắn, lập tức chạy đi không chút suy nghĩ. Không những vậy, trên khóe mắt Saphia và Gin còn khẽ đỏ lên, lấp lánh vài giọt nước.
Hắn đã xuất hiện trước phòng học mà học viên kia vừa nói. Sự xuất hiện của hắn làm tất cả học viên trong lớp bất ngờ. Nhưng ngay lập tức, tiếng hò hét liền vang lên kèm theo những ánh mắt hình trái tim, những tia nhìn đầy ngưỡng mộ.
Tất cả hắn đều không quan tâm.
Hắn nhìn một lượt khắp lớp để tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Ánh mắt hắn quét qua tất cả rồi bất chợt dừng lại. Trên môi hắn bất giác nở ra một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc khiến đám nữ sinh không khỏi ngất ngây, tiếng la hét ngày càng lớn.
Ánh mắt vẫn nhìn thẳng, hắn lập tức tiến đến phía trước, theo từng bước chân hắn là từng niềm hân hoan, hạnh phúc. Hắn đứng đối diện người con gái đang chăm chú đọc sách khiến cô ngẩng mặt nhìn lên. Không chút do dự, hắn kéo cô gái đứng dậy, lập tức ôm chầm lấy cô, ôm cô thật chặt như sợ buông ra thì cô sẽ biến mất.
Ngay lúc này đây, anh, Saphia, Gin và Kai cũng đã xuất hiện trước cửa lớp trong sự đón chào nồng nhiệt của các học viên. Ánh nhìn của họ dừng lại ở hắn và người con gái đang ở trong vòng tay hắn. Nước mắt Saphia và Gin không kìm được mà tuông rơi, trên môi anh và Kai cũng đã hiện hữu một nụ cười hạnh phúc khiến cả lớp lại thêm phần điêu đứng. Họ cùng tiến đến chỗ hắn:
– Ryu, cậu về rồi.
Hắn khẽ buông nó ra. Ngay lập tức, Saphia lao đến ôm chầm lấy nó, nước mắt lại rơi nhiều hơn. Saphia khẽ nấc lên, nghẹn ngào:
– Xin lỗi cậu, Ryu. Tất cả là lỗi tại tớ.
Kai nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt Gin. Lúc này, Gin mới lên tiếng:
– Ryu, cậu trở về lúc nào? Sao không đến gặp chúng tớ? Tụi tớ nhớ cậu và lo lắng cho cậu nhiều lắm, cậu có biết không.
Kai mỉm cười nhìn Gin rồi cũng cất tiếng nói:
– Bao lâu nay cậu ở đâu? Cậu sống thế nào? Lúc đó làm sao cậu thoát được?
Những câu hỏi cứ dồn dập vang lên mà không hề nghe thấy có bất kì câu trả lời nào cả.
Một tiếng ho nhẹ khẽ vang lên, tất cả ánh nhìn đều tập trung về phía đó.
Người vừa mới xuất hiện không ai khác chính là em trai cùng mẹ khác cha với hắn – Sun.
Sun vừa mới xuất hiện thì ánh mắt người con gái kia chợt sáng lên. Ngay lập tức, cô đẩy Saphia ra, không ngần ngại chạy lại chỗ Sun với vẻ mặt sợ sệt. Nắm chặt lấy tay Sun, cô đứng nép ra sau, giọng nói đầy e sợ:
– Anh à, họ là ai? Tại sao họ lại tỏ ra thân thiết với em như vậy???
Lời nói của nó vừa dứt, hắn, anh, Saphia, Gin và Kai đều đứng hình, tất cả đều trở nên ngơ ngác. Anh đưa ánh mắt lo lắng nhìn về nó, lên tiếng:
– Ryu, em bị sao vậy? Sao em lại nói như vậy?
Cô gái lại càng ôm chặt lấy cánh tay Sun hơn. Sun mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai, tỏ ý trấn an cô. Lúc này, hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Sun:
– Mày… đã làm gì Ryu?
Sun bật cười lớn, ánh mắt đầy thách thức nhìn về phía hắn rồi lại nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh mình, vuốt ve mái tóc của cô, lên tiếng:
– Em hãy nói cho họ biết… em… là ai đi.
Cô gái nhìn về Sun nhận được một cái gật đầu từ Sun. Hít thở thật sâu, cô nhìn về phía hắn, anh, Saphia, Gin và Kai, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Tên của tôi là Chika. Tôi là vị hôn thê của anh Sun.
Tất cả đều ngỡ ngàng, há hốc, cảm giác đứng không vững.
Họ không thể tin được, không thể tin vào những điều mình vừa nghe được. Không đúng, tất cả thật vô lí. Cô gái đó rõ ràng là Ryu mà, chắc chắn là Ryu không thể sai được. Mái tóc tím, đôi mắt tím, kể cả khuôn mặt, giọng nói, tất cả đều là của Ryu, sao có thể là Chika nào đó mà không phải là Ryu của họ được.
Tất cả đều đang rất mất bình tĩnh. Anh không kìm chế được nữa, không ngần ngại lao đến nắm lấy cổ áo Sun:
– Mày nói mau, mày đã làm gì với Ryu? Tại sao Ryu lại trở thành Chika, trở thành vị hôn thê của mày? Tại sao Ryu lại thành ra như vậy???
Saphia và Gin cũng vội vã chạy đến nắm lấy tay Chika, tách cô ra khỏi Sun. Ánh mắt đượm buồn, lo lắng hỏi:
– Ryu, cậu đừng đùa nữa, không vui đâu. Cậu là Ryu, cậu đúng là Ryu, không phải Chika gì cả, đúng chứ?
Vẻ mặt Chika đầy sợ sệt. Cô giật mạnh tay mình ra khỏi Saphia và Gin rồi ngay lập tức chạy đến đẩy anh ra khỏi Sun:
– Các người không được động đến Sun của tôi.
Rồi Chika nhìn tất cả mọi người hết một lượt, ánh mắt trở nên kiên nghị, giọng nói cũng dứt khoát, không còn sợ sệt:
– Tôi nói lại một lần nữa, tôi là Chika, tôi không phải Ryu gì cả, các người nhận lầm người rồi. Tôi cũng là vị hôn thê của Sun, nếu các người dám động vào anh ấy một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không tha cho các người.
Từng lời nói chắc nịch của Chika hệt như một mũi tên đâm vào tim hắn, anh, Saphia, Gin và Kai. Họ thực sự không hiểu, chẳng lẽ họ nhìn lầm thật sao? Chẳng lẽ trên đời này lại có người giống Ryu đến như vậy sao?
Lời nói của Chika làm tổn thương tất cả mọi người nhưng người đau nhất lại là hắn. Hắn luôn tin người đang đứng trước mặt là Ryu của hắn. Với hắn, Ryu là người thân duy nhất hắn có, là người mà hắn yêu hơn cả sinh mạng mình. Vậy mà, lúc này đây, người con gái giống hệt như Ryu đang đứng trước mặt hắn lại nói ra những lời như vậy. Thử hỏi, hắn làm sao có thể chịu nổi đây? Thử hỏi, trái tim hắn sao có thể không tan nát.
Thấy biểu hiện của mọi người như vậy, vẻ mặt Sun đầy hả hê. Nở nụ cười nửa miệng, đưa ánh mắt trêu ngươi nhìn về hắn, Sun lên tiếng:
– Nghe rõ rồi chứ, các người mau biến đi. Đừng làm phiền chúng tôi nữa.
Rồi, hắn quay sang nhìn Chika, cố ý khoác vai cô:
– Mình về chỗ ngồi thôi, sắp vào học rồi.
Chika mỉm cười vui vẻ gật đầu.
Nhìn cảnh thân mật của Sun và Chika, cả hắn, anh, Saphia, Gin và Kai đều rất đau xót. Nhưng họ không thể làm gi được. Bất lực, năm người họ lặng lẽ bước ra khỏi lớp.
Saphia, Gin và Kai không quên ngoái đầu lại nhìn Chika bằng ánh mắt chứa đựng nổi buồn vô hạn. Anh cũng luyến tiếc bước đi, mỗi bước đi là một nổi đau không gì diễn tả được, trái tim anh đang rất đau vì cô gái giống hệt nó với cái tên Chika. Còn hắn, hắn cũng lưu luyến nhìn nó rồi lại liếc mắt nhìn Sun. Nhìn thấy tên Sun, tay hắn bất giác nắm chặt lại. Hắn không tin có sự trùng hợp như vậy. Cả Saphia, Gin, Kai và anh cũng đều như hắn, không tin vào chuyện vừa rồi.
Cả năm người tuy vẫn giữ yên lặng, không nói gì với nhau nhưng cả năm đều có chung một suy nghĩ, chung một mục tiêu là tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra và tìm ra sự thật về cô nàng Chika vừa mới xuất hiện.
===ENDCHAP===