– Em sao vậy?
Sun bước vào phòng nó từ lúc nào mà nó cũng không hay. Sun tiến lại, đặt tay lên vai nó. Đang ngồi trên thành cửa sổ nhìn ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, miên man với những dòng suy nghĩ của riêng mình, nó quay lại nhìn Sun, trên môi là một nụ cười hiền lành đầy dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ:
– Em… chỉ là đang suy nghỉ vẩn vơ thôi.
– Vẫn là vì bọn họ à?
Sun hỏi. Câu hỏi của Sun khiến tâm trạng nó chợt chùng xuống, nụ cười trên môi cũng đã tắt. Nó lặng lẽ gật đầu. Sun nâng mái tóc tím của nó lên, hôn nhẹ khiến nó bất giác giật mình. Quay sang nhìn nó, Sun cười nói:
– Cũng đã mấy ngày rồi sao em không quên luôn đi.
– Nhưng…
Nó ngập ngừng, Sun nói tiếp, ánh mắt nhìn nó đầy nghi hoặc:
– Không lẽ… em tin lời họ nói?
Nghe xong câu này, nó giật mình, vội vã xua tay:
– Không, không. Em không tin họ, em chỉ tin lời anh nói thôi. Chỉ là… chỉ là…
– Chỉ là thế nào?
Sun vẫn chăm chú nhìn nó hỏi. Nó khẽ thở ra, trên môi lại là một nụ cười hiền lành đầy trong sáng, đáp lời Sun:
– Không có gì cả. Em chỉ tin anh. Bọn họ là một lũ xấu xa, đã vậy, lại còn rất phiền phức. Em ghét họ, thực sự rất ghét họ.
Sun cười vui vẻ với nó rồi ôm chầm lấy nó. Nó cũng vui vẻ ôm chặt lấy Sun mà không hề biết rằng sau lưng nó đang hiện hữu một nụ cười đầy độc ác.
Buông nó ra, Sun sờ vào má nó, giọng nói nhẹ nhàng:
– Anh có việc phải rời Witchard vài ngày. Em đừng lo lắng, cứ yên tâm ở đây.
Nó mở to mắt ngạc nhiên, vươn tay ôm lấy cánh tay Sun:
– Anh… đi đâu vậy? Em đi theo… được không?
Sun bật cười:
– Không cần, anh chỉ đi vài ngày thôi. Rất nhanh sẽ về lại thôi mà.
Ánh mắt nó thoáng buồn, nó buông tay Sun ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Sun mỉm cười với nó rồi cũng quay bước trở về phòng kí túc xá của mình.
Còn lại mình nó trong phòng, nó tiếp tục đưa mắt lơ đãng nhìn những ngôi sao trên bầu trời cao. Khẽ thở dài một tiếng, nó đưa tay giữ lấy tim mình, tự hỏi bản thân:
– Mình… có yêu Sun sao? Tại sao gần anh ấy, gần vị hôn phu của mình, mình lại… chẳng có chút cảm giác nào… ngoài sự lạnh lẽo… đầy xa lạ???
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ, nó tiếp tục nhìn ngắm bầu trời đêm.
===
Sun đã đi từ sớm. Vậy là từ hôm nay, nó sẽ một mình đến trường.
Bước từng bước rời khỏi kí túc xá, nó vẫn không ngừng suy nghĩ vẩn vơ về cô gái tên Ryu nào đó mà mọi người nhầm là nó, nó cũng nghĩ về cảm giác của mình đối với Sun, tại sao lại lạnh lùng đến vậy? Suy nghĩ miên man làm nó mất tập trung, đôi chân đang bước xuống cầu thang kí túc xá bất chợt bước hụt và kết quả là nó đã ngã xuống cầu thang.
Nó cảm thấy đau, rất đau. Bất ngờ, một bóng người vội vã chạy đến:
– Ry… à không, Chika, cậu không sao chứ?
Cô gái vừa hỏi vừa xem xét chân nó. Người đó không ai khác là Saphia.
Nó quan sát rõ biểu hiện của Saphia, Saphia thật sự đang lo lắng, rất lo lắng. Là vì nó hay chỉ vì nó giống Ryu bạn của cô ta?
Xua đi ánh mắt nghi hoặc, nó gạt mạnh tay Saphia ra khỏi chân mình:
– Tôi không sao cả, cảm ơn đã lo lắng.
Rồi nó chống tay đứng dậy. Saphia tuy buồn vì biểu hiện của nó hiện giờ nhưng cũng đỡ nó đứng lên. Nó không thèm nhìn Saphia thêm một giây nào nữa, cứ thế bước đi thẳng.
Lúc này, Kai và Gin cũng vừa xuất hiện. Họ vội vã chạy đến chỗ Saphia:
– Saphia, có chuyện gì vậy?
Saphia nhìn họ, cười nhẹ:
– Không sao, đi học thôi.
Nói rồi, họ cùng bước đi, cả ba không quên nhìn theo bóng dáng nó đang đi ở phía trước.
Còn phần nó, tuy nó đã từ chối sự quan tâm Saphia dành cho mình nhưng sự việc vừa rồi không khỏi khiến nó phải suy nghĩ. Nó có cảm giác lạ lắm. Sự việc vừa rồi có cái gì đó rất quen thuộc nhưng nó không nhớ nổi. Đã vậy với Saphia, nó cũng có cảm giác thân quen lạ thường. Bất ngờ, đầu nó chợt đau lên. Nó cố gắng kiềm chế cơn đau, thôi không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục sải bước đến lớp học của mình.
Một giờ học đầy buồn chán đối với nó. Cảm giác này khiến nó thấy buồn ngủ vô cùng. Nằm gục xuống bàn, nó miên man, sắp chìm vào giấc ngủ thì một giọng nói chợt vang lên trong đầu nó:
– Này, anh không thể tập trung học được sao?
Đây… rõ ràng là giọng nói của nó mà.
Kèm theo lời nói vừa rồi, trong đầu nó bất ngờ xuất hiện những hình ảnh kì lạ. Đó là hình ảnh một người con trai nằm gục xuống bàn ngủ, rồi lại nằm dài trên đùi nó ngủ ngon lành.
Nó giật mình thức giấc. Người con trai nó thấy trong giấc mơ thực ra là ai? Tại sao nó không thể thấy rõ người đó được?
Những câu hỏi bủa vây trong đầu nó, nó cố gắng lục lọi kí ức, cố gắng nhớ lại. Thế nhưng nó đã thất bại. Cảm giác đau đầu đã hoàn toàn đánh gục nó. Ôm lấy đầu, nó đau đớn rên nhẹ. Không chần chừ, nó lập tức dịch chuyển lên phòng y tế. Nó cần nghỉ ngơi, chính xác là vậy.
===
Cô quản lí phòng y tế đưa cho nó vài viên thuốc đau đầu. Nó mỉm cười cảm ơn rồi lập tức uống vào. Cô quản lí đỡ nó nằm xuống rồi vui vẻ ngồi bên cạnh bắt chuyện:
– Em giống Ryu thật đấy.
– Giống… lắm sao?
Nó ngờ vực hỏi lại. Cô ấy lại vui vẻ trả lời nó:
– Đúng vậy. Nếu em không khẳng định mình là Chika thì chắc cô cũng tin em là Ryu rồi.
– Vậy sao?
Nó đáp lại cô, trong giọng nói và cả ánh mắt đều hiện lên nét buồn. Nó thực sự tò mò về cô gái tên Ryu này, nó cũng tò mò về bản thân nó nữa. Nó e dè hỏi cô quản lí:
– Em… hỏi cô… vài chuyện được chứ?
Cô quản lí hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười gật đầu. Nó hít thở sâu rồi bắt đầu nói:
– Ryu đó… là người như thế nào?
Cô quản lí có vẻ hơi suy nghĩ rồi cũng nhanh chóng trả lời:
– Ban đầu lúc mới tới Witchard, Ryu có vẻ rất bí ẩn. Con bé luôn dùng mũ áo choàng giấu đi khuôn mặt cùng mái tóc của mình, điều này làm nhiều học viên không ưa gì con bé, thậm chí còn ghét bỏ nó, nhất là vì nó có quan hệ khá thân thiết với hai hoàng tử của học viện. Rồi dần dần Ryu cũng có bạn, đầu tiên là Saphia sau đó là Gin và Kai. Từ lúc diện mạo thực sự của nó bị phát hiện và lúc nó liều mạng vì bảo vệ bạn mình và bảo vệ Witchard thì các học viên cũng yêu mến nó hơn và đã chấp nhận nó. Ryu từ đó được chuyển từ lớp phù thủy trung cấp sang phù thủy cấp cao, học chung lớp và ngồi chung bàn với hoàng tử Ren. Vào đêm dạ hội, Saphia bị bắt cóc, Witchard lại bị tấn công, Ryu đã liều mình cứu Saphia nên kết quả là rơi xuống vực mất tích, mọi nổ lực tìm kiếm của bạn bè Ryu và hai Hoàng tử đều thất bại. Đó là những gì cô biết.
Nghe những lời cô quản lí phòng y tế nói, nó có vẻ ngẩng người. Đưa mắt nhìn lên trần nhà, nó lơ đễnh hỏi:
– Cô gái tên Ryu đó…
Muốn nói gì đó nhưng rồi nó chợt dừng lại. Nhìn về cô quản lí, nó mỉm cười:
– Có vẻ cô cũng yêu mến cô gái tên Ryu đó nhỉ?
Cô quản lí gật đầu. Như nhớ ra gì đó, cô nói thêm:
– Để cô kể cho em nghe chuyện này. Có lần Ryu bị ngac từ cầu thang xuống vì bị bong gân, Saphia là người đã giúp đỡ con bé và đưa con bé đến phòng y tế này. Và tình bạn của hai đứa nó cũng bắt đầu từ chuyện này đấy.
– Ngã… cầu thang…
Nghe lời cô quản lí nói, nó lẩm bẩm trong miệng, cảm xúc đang thực sự rối loạn. Nó lại ngờ vực hỏi cô quản lí:
– Vậy… những người bạn của Ryu, họ là người thế nào?
Cô quản lí bất ngờ trước câu hỏi này. Đưa tay lên gãi đầu, cô nói:
– Theo như cô biết thì họ đều rất tốt và rất yêu thường Ryu. Ngay cả hoàng tử Ren nổi tiếng lạnh lùng khi đối diện với Ryu cũng trở nên ấm áp và quan tâm.
– Vậy sao…
Nét buồn phiền lại hiện lên trên khuôn mặt nó. Nó quay qua cười với cô quản lí:
– Cảm ơn cô đã nói chuyện với em. Em muốn ngủ một lát.
Cô quản lí cũng mỉm cười gật đầu:
– Ừ. Em cứ ngủ đi.
Nói rồi cô bước ra ngoài.
Còn mình nó nằm trên chiếc giường trắng, nó đưa tay đặt lên trán:
– Họ… là người tốt sao???
Thế nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, dẹp bỏ mọi suy nghĩ sang một bên, nó nhắm nghiền đôi mắt tím lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
===
Nghỉ ngơi hết nguyên một buổi sáng, nó lười nhát bước từng bước trở về lớp học để chuẩn bị cho buổi học tiếp theo.
Đang bước đi, những bước chân của nó chợt khựng lại. Trước mặt nó lúc này là anh – Yun.
Thấy nó, thoạt đầu trông anh rất vui nhưng ngay lập tức, sắc mặt anh chùng xuống, trong ánh mắt là một nét buồn vô hạn:
– Dạo này… em khỏe chứ?
Nó ra vẻ bất cần, lơ đểnh nhìn đi chỗ khác, lạnh nhạt đáp lời:
– Khỏe. Nếu mấy người không làm phiền và không nói tôi là Ryu gì đó thì tôi còn khỏe hơn nữa.
Anh bật cười khi nghe lời nó nói. Nó giật mình vì biểu hiện này, quay sang nhìn anh. Nụ cười của anh không hề vui vẻ gì, nó là một nụ cười buồn, một nụ cười mỉa mai đầy chua xót:
– Cứ cho em là Chika đi. Em biết không, anh rất thích nhìn Ryu mặc váy. Lúc đó, trông em ấy rất dịu dàng và cực kì xinh đẹp. Chính vì vậy, trong tủ quần áo của em ấy, ngoài vài bộ pijama hình thú ra thì anh chỉ chuẩn bị toàn váy với đầm cho em ấy mà thôi.
Nó ngẩng người khi nghe những lời này. Chỉ có pijama, thích mặc váy. Tại sao với những thứ anh nói, nó lại cảm thấy có gì đó thân quen, gần gũi, có cảm giác gì đó rất lạ, cũng rất đặc biệt.
Anh buồn phiền toang bước đi tiếp thì như sực nhớ ra điều gì đó, anh ngay lập tức dừng lại, nói tiếp với nó:
– Ryu luôn giữ bên người một của sách đặc biệt mà chỉ em ấy mới mở ra được. Quyển sách đó được Ryu thu nhỏ để tiện đem theo vì nó không chịu rời Ryu nửa bước.
Không nói thêm gì nữa, anh quay bước đi. Anh hy vọng những thứ này có thể gợi nhớ cho nó phần nào về kí ức trước đây. Anh hy vọng những thứ này có thể giúp nó khôi phục trí nhớ, đưa nó trở về là Ryu chứ không phải Chika như bây giờ.
Anh bước đi đã xa nhưng nó vẫn đứng sững ở đó, không chút mảy may di chuyển.
Chuyện trang phục mà anh nói khiến nó cảm thấy rất quen thuộc đã đành, nay chuyện quyển sách còn khiến nó thấy bất ngờ hơn nữa.
Thực sự từ lúc nó hoàn toàn hồi phục bên cạnh Sun thì nó đã phát hiện ra có một quyển sách nhỏ luôn hiện hữu bên cạnh nó. Nó không biết làm sao mới mở được quyển sách đó, nó cũng vài lần cố bỏ quyển sách đó sang một bên nhưng quyển sách nhất quyết không chịu, cứ mãi đeo bám lấy nó. Chuyện này cả Sun cũng không biết tại sao một người xa lạ như anh lại biết được?
Cảm giác khó hiểu bủa vây lấy nó. Nó đang nghi ngờ về bản thân mình.
Không được, nó tin Sun, Sun luôn nói thật với nó. Lắc mạnh đầu, gạt những suy nghĩ, những cảm xúc rối bời sang một bên, nó vẫn giữ quyết định của mình là tin tưởng Sun.
Hít thở sâu lấy lại bình tĩnh, nó lại cất bước đi, tiến về lớp học.
===ENDCHAP===