Tại khu vườn rộng bao phủ bởi sắc hoa tím đặc biệt hòa lẫn với vài sắc hoa khác trông thật đẹp mắt, một cô gái với mái tóc tím xõa dài cùng một chàng trai mái tóc màu bạch kim đứng đối diện với nhau.
Đó không ai khác là nó và hắn.
Những cơn gió cứ nhè nhẹ thổi qua khiến mái tóc tím của nó khẽ lay động theo, nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió.
Hít một hơi thật sâu, nó ngẩng đầu, đưa đôi mắt tím biếc nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cất giọng nhẹ nhàng:
– Về chuyện vị hôn thê của anh – Monika.
Nó chưa nói xong thì chất giọng băng giá của hắn lại vang lên:
– Cô ta không phải.
Nó cúi đầu, khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn:
– Nhưng cô ấy đã nói rõ ràng rồi còn gì, cha của anh đã…
Lại một lần nữa, hắn chen vào câu nói của nó, giọng nói băng giá nay có thêm chút gì đó như đang giận:
– Đã nói cô ta không phải, vĩnh viễn không phải. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh vĩnh viên không chấp nhận cô ta.
Nghe lời hắn nói, lòng nó thoáng nét vui. Thế nhưng, nó vẫn cảm thấy chút gì đó có lỗi với Monika, nó ngẩng đầu, đưa ánh mắt long lanh nhìn hắn:
– Nhưng…
Nó lập tức không nói thêm gì khi nhận thấy ánh mắt khó chịu của hắn cùng tiếng thở dài.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn chợt thay đổi. Hắn đặt hai tay lên vai nó, cúi người, mặt đối mặt với nó:
– Này, em đang phủi bỏ trách nhiệm phải không?
Nó hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu gì, ấp úng:
– Phủi… phủi bỏ trách nhiệm… gì chứ???
Hắn cười. Thế nhưng sao nó lại thấy bất an thế này, nụ cười này… phải nói sao nhỉ… chính xác là nụ cười cực kì gian tà. Mặt hắn tiến sát mặt nó hơn. Lúc này, nó có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của hắn. Hắn lên tiếng:
– Nhớ thử xem, là ai ở chỗ này mắng mỏ anh thậm tệ, gọi anh là đồ vô sĩ, thêm vào đó, lại còn tặng anh hai cái tát.
Từng lời nói của hắn làm nó chột dạ. Chuyện lúc đó, quả thực hoàn toàn là lỗi của nó. Nó biết sai, nó xin lỗi rồi mà, tại sao hắn lại nhỏ nhen như vậy, nhất quyết không chịu bỏ qua cho nó kia chứ.
Nó khóc trong lòng, thầm than khổ. Nó nhìn hắn đầy áy náy:
– Là lỗi của em. Em… em biết lỗi… xin lỗi rồi mà.
Hắn bỏ tay khỏi vai nó, chấp tay ra sau lưng, quay lưng về phía nó:
– Anh không quan tâm. Em phải chịu trách nhiệm với anh.
Nói rồi, hắn bỏ đi. Để lại nó phía sau nhìn theo bóng lưng hắn đầy hối lỗi, tự trách. Nó không hề biết rằng trong khi nó đang khổ sở vì cảm giác tội lỗi thì hắn lại cực kì thích thú, hả hê, mỉm cười đầy đắc ý.
===
– Các em chú ý, ba ngày nữa học viện Witchard sẽ tổ chức một buổi cắm trại ba ngày hai đêm ở ngoài học viện. Các em nhớ tham gia đầy đủ, ai không thể tham gia phải ngay lập tức thông báo với thầy hiệu trưởng và trình bày rõ lí do.
Giáo sư vừa thông báo xong lập tức bước ra khỏi lớp. Không khí lớp trở nên náo loạn, mọi người đều háo hức muốn tham gia buổi cắm trại này.
Nó cũng vậy. Từ lúc ở Trái Đất, nó đã cực kì thích đi chơi và đi cắm trại rồi. Lần này có cơ hội, nó làm sao có thể bỏ qua được.
Nghe xong thông báo, nó trở nên cực kì vui vẻ, nụ cười luôn hiện hữu trên môi.
Không để mất thời gian, nó lập tức kéo hắn chạy đi.
Bị nó kéo như vậy, hắn cảm thấy rất bất ngờ nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cùng nụ cười tươi trên khuôn mặt nó, hắn cũng bất giác mỉm cười theo, cứ thế chạy theo nó.
– Saphia.
Nhìn thấy bóng dáng Saphia, nó vội vàng kêu lớn.
Cô nàng tóc vàng quay lại mỉm cười, vẫy tay với nó. Theo sau Saphia, Gin và Kai cũng xuất hiện.
Nó chạy đến chỗ mọi người, thở hổn hển vì mệt. Anh từ cầu thang bước xuống, khá bất ngờ khi thấy nó.
Nó điều hòa lại hơi thở rồi quay sang, mỉm cười vui vẻ với mọi người:
– Buổi cắm trại sắp tới, mọi người cũng tham gia chứ?
Tất cả hơi ngây người. Thì ra nguyên nhân nó chạy đến nổi thở hổn hển như vậy chỉ vì một đợt cắm trại.
Hắn đứng sau nó, lặng lẽ lắc đầu. Hắn thật không ngờ con nhóc này ham chơi đến vậy.
Anh bật cười, dịu dàng:
– Em chạy đến đây thật nhanh để rủ mọi người cùng đi cắm trại sao?
Nó gật đầu vui vẻ.
Lúc này, Saphia, Gin và Kai cũng bật cười. Saphia lên tiếng:
– Dĩ nhiên là đi rồi. Nếu đã vậy tới lúc đó chúng ta cùng đi chung nhé!!!
Nó lại gật đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
===
Cả hắn và anh đều có mặt tại phòng của anh.
Từ phía cửa sổ, hai bóng người cũng đã xuất hiện. Hai bóng người đó không ai khác là hai linh thú trung thành của hắn và anh – Haku và Leon.
Cả hai cúi chào cung kính trước hai hoàng tử. Không làm mất thêm thời gian, anh lên tiếng:
– Được rồi, hai người báo cáo tình hình đi.
Leon và Haku nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Leon lên tiếng:
– Thưa hai hoàng tử, theo những gì Sun cho chúng ta biết trước lúc chết, bọn thuộc hạ đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm nội gián.
Anh và hắn gật đầu, ra hiệu nói tiếp.
Leon lại tiếp tục:
– Witchard là trường học phù thủy duy nhất tại thế giới phép thuật nên số lượng học viên rất đông. Số người thuộc diện tình nghi trong học viện mà thần và Haku đã lọc ra thì có khoảng hơn hai trăm người.
– Nhiều vậy sao?
Anh lên tiếng hỏi, có phần lo lắng.
Leon gật đầu:
– Vâng, thưa hoàng tử. Việc điều tra lí lịch của tất cả bọn họ cũng mất khá nhiều thời gian nên hy vọng hai hoàng tử có thể…
Leon chứ nói hết thì anh đã lên tiếng:
– Không sao. Cứ bình tĩnh mà điều tra cho thật chính xác, không nên gấp quá lại trở thành làm hỏng việc.
– Vâng.
Leon cúi đầu. Anh mỉm cười nhẹ, hỏi tiếp:
– Còn về đội điều tra cái chết của Sun?
Lúc này, Haku mới lên tiếng:
– Thưa hai hoàng tử, nguyên nhân hoàn toàn là do mũi tên kia. Đó là một mũi tên được tạo ra từ sức mạnh của đất. Người đã giết Sun chắc chắn là một cao thủ dùng phép thuật, người đó ra tay cũng rất độc ác, không thể xem thường.
Hắn trầm ngâm. Anh gật đầu:
– Được rồi. Hai người cứ cố gắng điều tra tiếp. Nếu cần cứ gọi thêm người giúp đỡ.
– Tuân lệnh.
Cả Leon và Haku đều đồng thanh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, hai cái bóng bay ra khỏi khung cửa sổ rồi biến mất. Hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng anh, trở về phòng của mình.
===
Thời gian tổ chức buổi cắm trại cúi cùng cũng đã đến.
Nó cảm thấy vô cùng thích thú, thức dậy thật sớm, chỉ mong nhanh chóng được đi chơi.
Thấy hắn và anh đã chuẩn bị xong, nó không suy nghĩ thêm gì, ngay lập tức bắt lấy bé Pi đặt lên vai mình rồi kéo cả hắn và anh chạy lao ra sân trường, đến địa điểm tập trung.
Cả anh và hắn đều bất lực trước sự háo hức của nó.
Chạy thật nhanh ra ngoài. Cuối cùng, nó cũng đã đến chỗ hẹn. Saphia, Gin, Kai đã đến từ trước. Thấy nó, hắn và anh xuất hiện liền vui vẻ vẫy tay chào.
Dừng lại trước Saphia, Gin, Kai, nó mỉm cười thật vui vẻ.
Ngày hôm nay, cả Witchard không ai mặc đồng phục như thường ngày mà đều mặc những bộ trang phục mà mình yêu thích, những bộ trang phục mà mình tự cho là thoải mái khi đi cắm trại.
Tuy vậy, sáu người bọn nó vẫn như thường lệ là tâm điểm của sự chú ý, nhất là nó, hắn và anh.
Hôm nay, nó vận trên mình một bộ đầm chiếc eo tay dài màu hồng phấn, cực kì phù hợp với làn da trắng cùng mái tóc tím của nó. Chiếc đầm theo phong cách kiểu Pháp cổ kính, trên cổ là một chiếc nơ màu tím nhìn rất đẹp mắt. Phần váy xòe ra, xếp lớp. Nó đi đôi bốt cao màu đen. Mái tóc tím của nó vẫn như thường lệ xõa dài. Phải nói hôm nay, trông nó còn đẹp hơn thường ngày, hệt như một nữ thần.
Còn hắn và anh, hai người có phong cách khá giống nhau, chỉ khác nhau bởi cách chọn màu sắc. Hắn vẫn theo chủ trương lạnh lùng, bộ trang phục một màu đen, còn anh là màu trắng. Thế nhưng, trang phục của họ vẫn rất khác với phong cách ăn mặc thường ngày. Cả hai đều vận quần jean và áo thun. Anh mặc áo thun trắng cùng với đôi giày thể thao cũng màu trắng. Còn hắn là áo thun đen, giày thể thao cũng đen nốt. Cách ăn mặc của cả hai tuy rất đơn giản nhưng vẫn không làm suy giảm dù chỉ một chút vẻ đẹp hoàn mỹ của hai người.
Saphia, Gin, Kai cũng không kém cạnh.
Saphia vận áo sơ mi trắng, đuôi áo được buộc ngang bụng cùng chiếc quần shorts jean, đã vậy Saphia còn mang thêm một đôi giày thể thao màu trắng làm cô trông thật sự rất cá tính. Mái tóc vàng được búi cao lên một cách đẹp mắt, làm Saphia trông càng nổi bật và cá tính hơn.
Gin vận áo pull xanh kết hợp với chiếc váy xòe cùng đôi giày búp bê màu xanh. Tóc của cô nàng được uốn lọn, xõa dài ra. Hiện tại, trông Gin cực kì nữ tính và đáng yêu. Kai cũng mặc một chiếc áo pull xanh kết hợp quần jean và đôi giày thể thao cũng xanh nốt. Trông Kai lúc này rất điển trai, cũng có thêm một nét gì đó rất lãng tử.
Nhìn ngắm mọi người một hồi lâu, nó mới phát hiện ra một điều thú vị. Nó nở nụ cười đầy nham hiểm nhìn Gin và Kai khiến cả hai bất giác nổi gai óc.
Hài lòng, nó lên tiếng đầy ý trêu chọc:
– Gin, Kai, hai người mặc áo đôi luôn nhỉ.
Lời nói của nó vừa thốt ra, Gin ngay lập tức đỏ mặt, cúi xuống nhìn đất còn Kai cũng ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu.
Nó cảm thấy phản ứng của hai người này thật thú vị.
Toang chọc phá thêm một chút thì trò đùa của nó bị thầy hiệu trưởng cắt ngang:
– Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ. Kết giới đã được mở, các em mau chóng triệu hồi chổi thần để chúng ta di chuyển ngay lập tức.
Theo lời hiệu trưởng, tất cả học viên đều nhất loạt triệu hồi chổi thần của mình.
Nó thở phào, may mà anh và hắn đã dặn dò nó trước nên nó đã thay đổi hình dạng chổi thần của mình trước khi đến đây nếu không nó mà triệu hồi đến sẽ gây ra không ít rắc rối vì vẻ ngoài lấp lánh đặc biệt của chổi thần của nó.
Tất cả đã yên vị trên chổi thần, chuẩn bị khởi hành.
Thầy hiệu trưởng là người bay lên trước tiên, theo sau đó là các giáo sư của Witchard.
Cứ thế, tiếp nối theo sau là các học viên lớp sơ cấp, đến trung cấp và lớp cao cấp. Nhóm của nó là nhóm bay cuối cùng.
Chổi thần từ từ di chuyển khỏi mặt đất, bay lên cao dần.
Nó ngoảnh đầu nhìn lại, Witchard đang dần dần thu hẹp lại trong tầm mắt nó. Vậy là chuyến đi cắm trại thú vị này đã sắp sửa bắt đầu rồi.
===ENDCHAP===