Rễ cây của Gurena siết lấy nó ngày càng chặt hơn khiến nó vô cùng đau đớn. Nó có thể cảm nhận rõ rệt những vết thương trên người nó bắt đầu rỉ máu, đau rát vô cùng. Nhìn vẻ mặt đang ngập tràn đau đớn của nó, tim hắn quặn thắt lại, ngày càng mất bình tĩnh, ra tay mạnh hơn.
Nó cố sức vùng vẫy, mong mau chóng thoát ra nhưng vô ích, hiện tại nó dường như đã hoàn toàn kiệt sức mất rồi. Gurena không thèm tấn công nó nữa, thong thả đứng ngắm nhìn nó vẫy vùng rồi kiệt sức. Bà ta cũng đang mong chờ được chứng kiến sự tuyệt vọng tột cùng của nó sắp tới đây. Mới nghĩ đến điều đi, Gurena không kiềm chế được mà nở nụ cười bí hiểm.
Chuyện không nên đến cuối cùng cũng đã đến.
Anh đang sát cánh chiến đấu cùng với Saphia thì đột nhiên cảm giác đất dưới chân mình có vấn đề. Quả thật đúng như vậy, đất dưới chân anh và Saphia dường như mềm đi, bám chặt lấy chân họ, không cho họ di chuyển. Và ngay lập tức, bọn phù thủy hắc ám còn sót lại lao vào tấn công anh và Saphia.
Saphia lúng túng, cố gắng đỡ đòn nhưng nếu không di chuyển được như vậy thì chiến đấu sẽ rất khó khăn. Anh nhận ra điều này. Thế nhưng, với một phù thủy cấp cao và mạnh mẽ như anh thì chút vấn đề nhỏ nhặt này sao có thể gây khó khăn cho anh được.
Anh dùng một tay chiến đâu, tay còn lại dùng phép thuật phá vỡ lớp phép thuật đang cản trở di chuyển của anh và Saphia.
Saphia cảm thấy thật thoải mái khi có thể di chuyển lại như thường, chiến đấu dễ dàng hơn hẳn. Thế nhưng, không ai biết rằng ở phía xa kia có một người đang siết chặt lấy hai bàn tay mình, nghiến răng đầy giận dữ. Thế rồi, người đó đột ngột thả lỏng, mỉm cười đầy quỷ dị:
– Đến nước này rồi thì ta phải đành tự ra tay vậy. Dù sao thì cũng sắp kết thúc, trước sau gì chẳng phải ra tay.
Người đó nói, chỉ đủ cho một mình người đó nghe được rồi trên môi người đó lại nở một nụ cười đầy xảo quyệt.
Saphia lúc này có vẻ đã đuối sức, di chuyển chậm chạp và khó khăn hơn hẳn, hơi thở cũng trở nên mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại. Anh đang chiến đấu, thấy tình trạng Saphia hiện giờ cũng trở nên vô cùng lo lắng:
– Em ổn chứ?
Saphia không nói gì, chỉ im lặng gật đầu, tiếp tục chiến đấu. Anh biết, cái chết của Gin và Kai vừa rồi là một cú sốc rất lớn cho Saphia nên mới khiến Saphia chiến đấu đến gần kiệt sức như vậy. Thế nhưng, anh không thể ngăn cản Saphia tiếp tục chiến đấu được nên đanh im lặng, không nói thêm gì mà chỉ cố gắng chiến đấu cùng với Saphia, bảo vệ Saphia an toàn.
Monika đang chiến đấu từ phía xa, lúc này cũng đã di chuyển đến chỗ anh và Saphia. Monika nhìn Saphia, hỏi han:
– Saphia, cậu vẫn ổn chứ?
Saphia nhìn sang Monika rồi gật đầu, tỏ ý vẫn ổn. Anh thấy sự xuất hiện của Monika, lên tiếng hỏi:
– Sao cô lại qua đây?
Monika dùng phép thuật đỡ đòn tấn công của phù thủy hắc ám rồi không nhìn anh mà trả lời:
– Em thấy Saphia có vẻ đuối sức rồi nên muốn qua giúp đỡ. Vả lại, ba người cùng chiến đấu sẽ dễ dàng hơn.
Lời nói của Monika rất hợp tình hợp lí, anh không nói gì nữa mà chỉ im lặng gật đầu, chiến đấu tiếp.
Trên khóe môi một người lúc này đang nở ra một nụ cười cực kì gian xảo và tàn độc.
Anh hiện tại đang khá vất vả, bọn phù thủy hắc ám đã bị tiêu diệt bớt, chỉ còn mười tên nhưng chúng lúc này đột nhiên chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Ba tên cùng một lúc tấn công anh, anh dùng phép thuật chặn đòn tấn công, tình hình khá vất vả thế nhưng, vẫn có thể chống đỡ được.
Thế nhưng, mọi chuyện không hoàn hảo như vậy.
Khi anh đang chặn đòn, không còn cảnh giác được xung quanh và chuẩn bị phản lại đòn tấn công, đánh bật bọn phù thủy hắc ám thì… một lưỡi kiếm sắc bén lao đến, nhắm thẳng vào lưng anh.
– Anh Yun… Cẩn thận.
Nó và Saphia đồng thanht hét lên.
Phập…
Thanh kiếm đó đã đâm xuyên qua một người, máu chảy lênh láng, rơi xuống nền nhà.
Nó há hốc đầy kinh ngạc, lời nói như nghẹn ứ lại, không thốt nên lời. Nó không hề nhận ra rằng, lúc này đây, nước mắt nó đang không ngừng rơi.
Anh hét lên đầy kích động:
– Saphia…
Nhân lúc này đây, ba tên phù thủy hắc ám đồng loạt tấn công anh. Anh bị trúng đòn, máu chảy không ngừng nhưng cũng nhanh chóng phản đòn lại, tiêu diệt hoàn toàn ba tên phiền phức kia.
Anh không còn cảm thấy chút đau đớn thể xác nào mà chỉ có một nỗi đau duy nhất là nỗi đau trong tim.
Anh không quan tâm vết thương trên người mình. Đỡ lấy Saphia đang ngã xuống, anh để Saphia tựa vào người mình cùng ngồi xuống, ôm chặt Saphia trong lòng. Nước mắt bắt đầu rơi, không kiềm lại được:
– Saphia… Ngốc quá… Tại sao chứ??? Sao em lại đỡ lưỡi kiếm đó giùm anh??? Sao em ngốc vậy chứ?
Saphia đưa tay sờ lên mặt anh, chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy không ngừng. Saphia lau đi từng giọt nước mắt của anh, mỉm cười:
– Ai bảo… anh… là người… mà em yêu kia chứ???
Anh sững người trước lời nói của Saphia. Saphia lúc này tỏ ra vô cùng đau đớn. Lưỡi kiếm vừa rồi đã đâm trúng tim Saphia, máu chảy không ngừng, không thể cầm lại được. Saphia thở dốc, Saphia có thể cảm nhận rõ ràng, cô đã hoàn toàn kiệt sức, sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhìn anh đang vô cùng đau đớn, Saphia thấy tim mình nhói lên. Cố nở nụ cười tươi nhất có thể, Saphia sờ vào mặt anh, giọng nói vô cùng dịu dàng:
– Anh đừng như vậy mà… xin anh đấy!!!
Anh nói không nên lời, ôm lấy Saphia ngày càng chặt hơn. Saphia mệt mỏi, nói từng tiếng đầy khó khăn:
– Em… sắp không chịu nổi nữa rồi.
Anh lắc đầu, vô cùng đau đớn. Saphia mỉm cười, nụ cười rất đẹp, rất thuần khiết và đầy yêu thương:
– Em… không muốn xa anh chút nào… nhưng… em phải xa anh thôi. Có một điều… em muốn nói với anh… rất… rất muốn nói với anh.
Anh lau vội những giọt nước mắt, một tay ôm chặt lấy Saphia, một tay dùng phép thuật trị thương cho cô ấy. Anh nhìn Saphia cười:
– Ngốc… em sao lại phải xa anh chứ. Có gì thì sau trận chiến này chúng ta sẽ nói, anh cũng có chuyện rất muốn nói với em. Em phải cố gắng lên, anh nhất định sẽ cứu được em, phải tin anh.
Saphia lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa:
– Em… dĩ nhiên tin anh rồi… Nhưng… em biết… em sắp đến giới hạn. Nhất định… nhất định em phải nói với anh.
Vẻ mặt Saphia đột nhiên vô cùng đau đớn, Saphia, thực sự sắp đến giới hạn rồi. Cô sợ, thực sự rất sợ nhưng biết làm sao đây, lúc này Saphia chỉ có duy nhất một lựa chọn là phải đối mặt với cái chết. Saphia nhìn anh, sợ thời gian của mình sắp hết nên vội vã nói, không để anh chen vào:
– Em yêu anh… rất nhiều. Anh… nhất định… phải sống thật hạnh phúc… thật vui vẻ. Em hy vọng… anh… anh…
Hơi thở của Saphia mỗi lúc một nặng nề và khó khăn, vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Saphia cố gắng nói những lời cuối cùng:
– Anh… hãy yêu thương Ryu… hãy bảo vệ cậu ấy và… sống hạnh phúc… suốt đời… với Ryu nhé!!!
Lời vừa dứt, Saphia đã nhắm nghiền hai mắt lại, bàn tay buông thỏng, cả người lạnh ngắt. Anh hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng. Saphia… Saphia đã ra đì cùng với Gin và Kai rồi.
Nó đã rơi vào đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt rơi không ngừng, khuôn mặt lạnh như băng, đầy vẻ u ám.
Hắn siết chặt bàn tay, tiêu diệt những tên phù thủy hắc ám, ánh mắt vẫn không rời nhìn về phía anh và Saphia đồng thời kia ánh mắt sắc bén rất muốn giết người về kẻ đã gây ra bi kịch kia.
Anh ôm lấy Saphia trong lòng mình, cảm giác như thế giới xung quanh hoàn toàn sụp đổ ngay trước mặt. Nhẹ nhàng đặt Saphia nằm xuống, anh đứng thẳng người, nhìn kẻ gây ra sự việc vừa rồi bằng ánh mắt sắc bén đầy căm thù và oán giận. Đây là lần đầu tiên anh nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy khiến người đối diện có chút hoảng sợ và lo lắng, bất an.
Sát khí từ người anh tỏa ra nồng nặc. Người đối diện cố gắng giữ lại dáng vẻ bình tĩnh, mỉm cười đầy thách thức. Anh siết chặc bàn tay, nghiến răng, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm và thù hận:
– Monika… nói. Tại sao cô làm vậy?
Monika mỉm cười đểu cán, xăm xoi thanh kiếm dính đầy máu của Saphia trên tay, thản nhiên đáp lời anh:
– Anh thấy rồi đó… Do con nhỏ đó ngu ngốc, tự mình đỡ lưỡi kiếm thay anh.
Anh càng thêm tức giận, bàn tay siết chặt hơn. Monika nhìn Saphia đang nằm dưới đất, nở nụ cười chế giễu:
– Ngu ngốc thật. Vì một người không yêu mình mà hy sinh cả mạng sống. Chết cũng đáng, ai kêu tự mình chuốc lấy phiền phức. Đã bị con nhỏ đó cướp đi người mình yêu mà con một mực xem nó là bạn, hết lòng giúp đỡ cho nó. Chẳng hiểu nổi sao nó lại ngu đến vậy.
Anh nghiến răng, gằn từng tiếng:
– Cô câm ngay.
Monika có hơi hoảng sợ nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản:
– Tôi nói có gì sai chứ? Mà anh cũng thật là, anh không có tình cảm với nó thì tôi cần gì quan tâm nó. Nó chết rồi, không còn ai làm phiền chuyện tình cảm của anh nữa. Anh nên cảm ơn tôi mới đúng.
Anh đã hoàn toàn mất bình tĩnh, hét lên:
– Cô câm ngay. Cô biết gì về Saphia mà dám nói về cô ấy. Cô nói mau, vì sao cô lại phản bội chúng tôi? Có phải, cả Gin và Kai đều là do cô giở thủ đoạn nên mới mất mạng?
Monika nhún vai:
– Rất chính xác đấy. Tôi cũng khóa di chuyển của chúng hệt như vừa nãy nhưng vì anh dễ dàng phá giải được phép thuật đó của tôi nên tôi quyết định đích thân ra tay. Suýt nữa thì tiêu diệt được anh thì con nhỏ ngu ngốc kia lại xem vào cản trở, thực là bực mình hết sức đi mà.
Anh càng ngày càng bị những lời nói của Monika làm cho kích động. Tại sao họ đã cho cô ta một cơ hội mà cô ta không chịu sửa đổi bản thân, lại còn càng lún càng sâu, quay qua cắn họ một phát thật đau. Rốt cuộc, cô ta là loại người gì mà lại có thể tàn ác và nhẫn tâm đến vậy.
Anh cố gắng kiềm chế, hỏi Monika một câu cuối cùng:
– Vậy… những điều cô từng nói với chúng tôi… đều là giả dối?
Monika hơi trầm ngâm suy nghĩ rồi cũng trả lời:
– Cũng không hoàn toàn là giả. Đúng là tôi đã biết chuyện quốc vương và Gurena hợp tác cũng như biết thân phận thực của Ryu nhưng tôi không hề phản đối việc làm của họ mà rất đồng tình. Tôi căm ghét con nhỏ đó, nó sao lại có thể là một công chúa kia chứ??? Chính vì vậy, tôi cam tâm tình nguyện giúp đỡ họ. Tôi muốn thấy sự đau đớn, tuyệt vọng của nó. Và tôi đã thành công, nó đau đớn như vậy làm tôi thấy rất hạnh phúc, rất rất thỏa mãn.
Đến nước này, anh không còn gì để nói nữa. Anh mỉm cười chua xót khi mình đã đặt niềm tin nhầm chỗ, không chịu nghe lời hắn khuyên can ngay từ đầu nên mới dẫn đến cớ sự như bây giờ. Anh tập trung phép thuật ở hai bàn tay, mặc cho vết thương đang chảy máu không ngừng và anh đang đuối sức dần vì lúc nãy chiến đấu quá nhiều cũng như dùng khá nhiều phép thuật để hy vọng trị thương, cứu sống được Saphia, anh lao đến tấn công Monika.
Monika cũng lao đến tấn công anh, cười nhếch mép:
– Với tình trạng này mà còn dám đấu với tôi sao. Vậy thì tôi nhất định sẽ cho anh xuống suối vàng đoàn tụ cùng lũ ngu ngốc kia.
Gurena ở ngoài thích thú nhìn tình hình đang diễn ra, đồng thời bà ta còn thích thú hơn khi thấy nét mặt nó đang tối sầm lại, đau đớn, tuyệt vọng, tất cả đều đang diễng ra trong tâm trí nó, trong trái tim nó.
=====ENDCHAP====
(Còn tiếp)