CHAP : TÌNH CẢM ÂM THẦM
Ánh sáng chíu rọi vào khiến nó cảm thấy khó chịu, đôi mắt tím xinh đẹp từ từ mở ra. Lúc này đây, nó cảm nhận rõ cơ thể mình lúc này đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nó chống tay, ngồi dậy.
Thế nhưng, nó không hề hay biết rằng khi đôi mắt nó đang từ từ chuyển động, mở ra thì không khí xung quanh hoàn toàn lắng động lại, cảm giác vui mừng, hạnh phúc tràn ngập trong căn phòng.
Từ đâu, bé Pi mừng rỡ bay lượn vài vòng trước mặt nó rồi ngay lập tức nhào vào lòng nó, cái đầu nhỏ xinh cùng bộ lông tím mềm mại không ngừng cọ cọ vào người nó khiến nó bất giác nở nụ cười nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
– Cậu tỉnh rồi.
Saphia hét toáng lên, vỡ oàn trong hạnh phúc và vui sướng. Không chờ đợi thêm, Saphia cùng Gin, hai người vừa xúc động đến rơi nước mắt, vừa mỉm cười hết sức vui vẻ chạy vội lại, ôm chầm lấy nó mà nức nở. Cả hai ôm rất chặt như sợ chỉ cần nới lỏng vòng tay ra thì nó sẽ lập tức biến mất.
Nó đưa tay ôm lấy hai người họ trong vô thức nhưng bộ não của nó lúc này vẫn chưa xử lí được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ở đây.
Như nhận thấy hành động của mình quá đột ngột, nó vẫn chưa thể hiểu hết được, Gin và Saphia đồng loạt buông nó ra, đứng lui về phía sau, một tay lau đi nước mắt nhưng nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi, rất sung sướng, rất vui vẻ. Bé Pi cũng ngoan ngoãn nằm im trong lòng nó, rúc vào người nó.
Nó lúc này mới để ý đến xung quanh.
Cửa sổ, rèm cửa, chiếc bàn, tủ quần áo,… tất cả đều rất thân quen, rất gần gũi. Nó… đang ở trong phòng của mình ở kí túc xá của Witchard. Và nó đang ngồi trên chính chiếc giường của mình.
Nó nhìn hết thảy những người xung quanh. Anh, Saphia, Gin, Kai. Bốn người đều đang ở trước mặt nó, rất an toàn, rất khỏe mạnh. Ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt vừa vui vẻ, vừa lo lắng, nụ cười trên môi rất tươi. Riêng Saphia và Gin, đôi mắt họ vẫn đỏ hoe, rưng rưng nước mắt vì quá xúc động.
Kí ức… bắt đầu ùa về trong nó.
Phải rồi.
Nó nhớ, nó nhớ rồi.
Lúc đó… lúc nó tưởng như đã tuyệt vọng, hoàn toàn bỏ cuộc thì mọi người và mẹ đã tiếp thêm sức mạnh cho nó tiếp tục chiến đấu. Nó đã giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình. Nó chiến đấu bằng tất cả tình yêu dành cho mọi người, bằng tất cả hy vọng và niềm tin của bản thân mình. Và… nó đã chiến thắng.
Nó cũng nhớ. Nó… đã gặp mẹ, được ôm mẹ, được trò chuyện với mẹ và… nó cũng gặp được cha mình.
Từng lời nói của cha mẹ nó in sâu trong lòng nó, nó nhớ như in từng từ một. Nó… cũng nhớ hình ảnh hai người biến mất, tan biến trong không khí. Nhưng… nó có thể nhớ rõ cả hai đều rất vui vẻ, rất mãn nguyện và có lẽ… giờ đây, cha và mẹ nó đang rất hạnh phúc bên nhau trên thiên đường cùng với toàn bộ hoàng tộc của nó. Chắc hẳn, họ đều rất hạnh phúc.
Nó bất giác mỉm cười, một nụ cười thực sự tràn đầy sức sống và hạnh phúc.
Nó lại nhìn mọi người một lượt, ngầm biết ơn mẹ nó đã hy sinh tính mạng mình để hồi sinh cho những người bạn thân thiết của nó, những người yêu thương nó và cũng là những người quan trọng đối với nó.
Thế nhưng… lúc này đây, nó mới phát hiện ra trong căn phòng này, vẫn còn thiếu vắng… một bóng hình.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt nó biến mất, thay vào đó là sự lo sợ, hoảng loạn. Chẳng lẽ… chẳng lẽ phép thuật của mẹ nó… chỉ có thể hồi sinh được cho bốn người???
Nhận thấy nét mặt lo lắng của nó, nụ cười trên môi mọi người cũng chợt tắt. Bé Pi bay ra, đứng trước mặt nó, ánh mắt nhìn nó khó hiểu và cũng đầy sự quan tâm.
Nó không nói không rằng, vội vã lao ra ngoài bỏ mặt mọi người không hiểu có chuyện gì xảy ra với nó, không ngừng gọi với theo. Đang toang đuổi theo nó thì bất chợt, anh mỉm cười, cản mọi người lại:
– Ở lại đây đi, Ryu không sao đâu.
– Nhưng…
Saphia muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy vui vẻ cùng dáng vẻ bình thản của anh thì cũng kiềm nén lại, không nói gì nữa. Tất cả bọn họ lại ở yên trong phòng. Kai không giấu vẻ lo lắng, hỏi anh:
– Để Ryu chạy ra ngoài một mình vậy liệu có ổn không?
Gin cũng vội vã gật đầu:
– Phải đó. Cậu ấy chỉ mới tỉnh lại thôi mà.
Anh mỉm cười:
– Cứ yên tâm đi. Mọi người cứ tin ở tôi, Ryu nhất định sẽ không sao cả.
Tuy còn có phần lo lắng nhưng nghe anh nói vậy, mọi người cũng đành tin theo, yên ổn ở trong phòng nhưng vẫn không ngừng lo lắng, sợ nó vừa mới tỉnh lại sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, dễ xảy ra bất trắc.
Nó chạy lao ra khỏi phòng, trái tim cảm thấy vô cùng đau nhói, vẻ lo lắng hiện lên rất rõ ràng. Nó sợ… sợ chuyện đó sẽ là sự thật. Nó sợ… sợ mình sẽ vĩnh viễn mất đi điều quan trọng nhất.
Nó cứ chạy, chạy mải, chạy trong vô thức và cũng không hề hay biết mình đang đi đâu. Nó chỉ biết rằng trái tim nó đang mách bảo nó đi theo hướng đó.
Trở về quá khứ.
Sau trận chiến với Gurena, khi cha mẹ nó tan biến trước mắt nó, nó đã lã đi vì kiệt sức và cũng vì quá đau lòng khi chứng kiến hiện thực trước mắt. Ngay sau đó, nhờ sức mạnh hồi sinh của mẹ nó mà những người đã vì nó mà hy sinh đã được đưa trở lại từ thiên đường, trở về bên cạnh nó.
Thấy nó nằm bất tỉnh dưới mặt đất, cả cơ thể xây xát, ai nấy đều lo lắng, gọi nó không ngừng nhưng không thấy nó có chút động tĩnh gì, đã hoàn toàn mất đi nhận thức. Theo tình hình trước mắt, tất cả đều đã đoán ra được rằng nó đã giành được chiến thắng và Gurena đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Ai ai cũng lo lắng cho tình hình của nó, vội vã đưa nó trở về để điều trị và dưỡng thương. Trên đường đi, họ đã gặp được bé Pi, Leon và Haku. Cả ba cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng lúc họ đang giao chiến với linh thú của Gurena bất phân thắng bại thì một luồng ánh sáng rực rỡ nhưng rất mạnh mẽ được tỏa ra từ bên trong cung điện. Ánh sáng kì lạ đó không tác động gì đến họ nhưng dường như lại ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến linh thú của Gurena. Cả ba trông thấy linh thú của Gurena tỏ ra vô cùng đau đớn, quằn quại như đang bị thiêu đốt và sau đó tan biến thành tro bụi, không còn chút dấu tích gì.
Lúc mọi người cùng trở về Witchard, mọi người vội vã đưa nó về phòng. Saphia và Gin giúp nó thay bộ trang phục đã tả tơi, rách rưới vì trận chiến trên người. Sau đó, anh dùng phép thuật, trị thương giúp nó. Thế nhưng, nó vẫn không hề tỉnh dậy.
Ai nấy đều hết mực lo lắng, đặc biệt là… hắn.
Hắn bảo mọi người đi nghỉ ngơi, còn mình mình ngồi cạnh giường, săn sóc cho nó. Mọi người không muốn như vậy, ai cũng muốn ở cạnh, đợi nó tỉnh lại nhưng trước thái độ kiên quyết của hắn và anh cũng lên tiếng nói giúp hắn nên tất cả đồng ý trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hắn ở cạnh giường, bàn tay nắm chặt lấy tay nó, ánh mắt nhìn nó không rời.
Khuôn mặt nó lúc này trông rất bình yên, không vướn chút lo lắng hay buồn phiền gì. Hơi thở của nó đều đều, rất nhẹ nhàng. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nó. Không biết đã bao lâu rồi hắn không được gần gũi và thân thiết với nó như vậy. Hắn bất giác nở một nụ cười.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc kì lạ, không thể kiềm chế được. Hắn… muốn ở cạnh nó mãi mãi. Hắn muốn lúc nào cũng được quan tâm, chăm sóc cho nó như lúc này. Nhưng rồi, hắn chợt cười bản thân mình. Làm sao có thể kia chứ? Hắn và nó, chẳng phải là kẻ thù, là người xa lạ rồi sao??? Dù cha hắn đã chết nhưng… nó sao có thể quên được mối thù này?
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc mình tỉnh lại, hắn… đã chứng kiến hai người mà nó gọi là cha, mẹ biến mất trước mặt nó. Hắn có thể nhận ra… nó đau khổ đến mức nào và hắn cũng biết, nếu không có cha hắn, không phải vì những tội ác mà ông ta đã gây ra thì nó… đã có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ như bao người, nó… đã không phải chia xa cha mẹ mình rồi.
Càng nghĩ, hắn càng tự trách bản thân mình. Nó hận hắn, ghét hắn cũng phải thôi. Và hắn cũng tin rằng, bản thân hắn nên chấp nhận sự thật này, phải chấp nhận rằng… nó… sẽ không bao giờ trở về bên hắn.
Thế nhưng… con người ta sinh ra vốn đã ích kỉ rồi. Vậy nên… hãy để hắn ích kỉ một lần này nữa thôi, một lần cuối cùng thôi. Hắn sẽ ích kỉ lần cuối, ở cạnh nó, chăm sóc cho nó, quan tâm nó hết ngày hôm nay rồi ngay ngày hôm sau, hắn sẽ biến mất… sẽ chỉ âm thầm quan tâm, dõi theo và bảo vệ cho nó mà thôi.
Hắn vẫn nắm chặt tay nó, nhìn nó không rời để ghi nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt nó. Hắn sẽ chấp nhận rời xa nó, chỉ âm thầm bên cạnh nó. Và… hắn cũng sẽ mãi mãi như vậy. Trái tim hắn chỉ có duy nhất một khoảng trống nhưng khoảng trống đó đã bị nó lấp đầy rồi, không thể chứa thêm bất kì thứ gì nữa. Chính vì vậy, hắn cũng sẽ không tìm kiếm hạnh phúc nào khác cho riêng mình, hắn sẽ giữ mãi nó trong tim, không bao giờ ngừng yêu thương nó.
Và… đúng như lời hắn tự nói với bản thân mình. Ngay ngày hôm sau, hắn không ở cạnh nó nữa mà giao nó lại cho anh, Saphia, Gin và Kai. Còn hắn… hắn chỉ lấy lí do vương quốc bóng tối hiện tại có rất nhiều việc cần xử lí, hắn phải trở về giải quyết ngay lập tức. Thế nhưng, thực chất hắn không hề đi đâu xa mà lặng lẽ nấp ở cành cây ngoài cửa sổ phòng nó, không ngừng dõi mắt về phía chiếc giường, nơi nó đang yên bình đắm chìm trong giấc ngủ say để nhìn ngắm nó và chờ đợi… nó tỉnh dậy.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Một ngày… hai ngày… ba ngày…
Có những hôm trời nắng gắt, có những hôm mưa lớn, có những đêm vô cùng giá lạnh, rét đến run người nhưng hắn vẫn ở yên trên cành cây ấy, không hề rời đi, vẫn chống chịu với thời tiết khắc nghiệt mà dõi mắt về phía nó. Hắn thấy lo lắng, tại sao nó đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy???
Không riêng gì hắn, mọi người đều lo lắng cho nó vô cùng đến nổi mất ăn mất ngủ. Mọi người luôn túc trực bên cạnh giường nó, không ngừng chờ đợi, không ngừng hy vọng nó sẽ tỉnh dậy. Anh xem xét tình hình, hoàn toàn chắc chắn vết thương trên người nó đang dần hồi phục, sức khỏe cũng cải thiện nhưng vẫn không biết tại sao nó vẫn chưa tỉnh dậy. Có lẽ… trận chiến đã khiến nó quá mệt mỏi.
Sự lo lắng của mọi người dâng lên theo từng ngày. Và… thật may mắn. Vào hôm nay. Đúng một tuần nó chìm vào giấc ngủ thì nó đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy đôi mắt kia khẽ động đậy, rồi từ từ mở ra, ai nấy đều hết sức vui mừng, hết sức hạnh phúc. Vậy là… nó đã tỉnh rồi. Vậy là… nó không sao rồi.
Niềm vui, sự xúc động dâng lên đến đỉnh điểm.
Khỏi phải nói, người vui nhất… chính là hắn.
Nhìn thấy nó đã tỉnh, hắn muốn ngay lập tức đến bên nó, ôm nó vào lòng, trách móc nó dám ngủ lâu như vậy khiến mọi người lo lắng. Nhưng… dù sao thì… đó cũng chỉ là mong muốn, là suy nghĩ của hắn.
Trên thực tế, thấy nó tỉnh dậy, hắn chỉ lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc. Rồi rất nhanh, hắn lập tức rời đi bởi hắn sợ… sợ nhìn thấy nó quá lâu, hắn sẽ không kiềm chế được tình cảm của bản thân mình. Hắn cũng sợ nó sẽ không vui khi thấy sự xuất hiện của hắn.
Trở về thực tại.
Nó chạy mãi, chạy mãi và cuối cùng, đôi chân nhỏ nhắn đã dừng lại. Nó thở dốc vì chạy lâu, cũng bởi vì mới hồi phúc mà đã vận động mạnh nên nó có phần kiệt sức. Thế nhưng, trên môi nó vẫn hiện hữu một nụ cười hạnh phúc, vẻ lo lắng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là niềm vui sướng tột độ.
Nhìn bóng người trước mặt, nó thở phào nhẹ nhõm.
Những đóa hoa tím biếc khẽ lay động, vài cánh hoa rơi rơi trong gió, tiếng gió như tiếng hát của thiên thần, văng vẳng bên tai nó. Mái tóc tím của nó cũng theo gió mà tung bay. Nó lúc này rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, hệt như một thiên sứ nhỏ đang đứng ở chốn thiên đường.
Nơi nó đang đứng lúc này đây không đâu khác chính là nơi mà nó và hắn lần đâu gặp lại nhau ở Witchard sau bao năm xa cách – khu vườn phía sau trường, cũng chính là khu vườn của riêng hắn.
====ENDCHAP====