Lúc gần kết thúc buổi gặp mặt, Lam Khê liền theo dõi tài khoản của tất cả các bạn nữ hôm nay.
Mấy bạn nữ đó được Lam Khê theo dõi thì khá bất ngờ, sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhưng bất ngờ vẫn còn chưa hết, bởi vì sau khi về đến nhà, Lam Khê còn lập một nhóm chat để nhóm bạn tán dóc với nhau.
Nhóm bạn đương nhiên cực kỳ vui vẻ, bởi vì tính cách của Lam Khê khiến cho bọn họ rất thoải mái.
Dù nổi tiếng, dù nhiều tiền nhưng vẫn không hề có chút thái độ kiêu ngạo.
Hơn nữa Lam Khê lại rất thân thiện, thậm chí còn cởi mở hơn cả khi cô còn học chung với họ hồi cấp ba.
Vì thế, họ nhắn tin trong nhóm chat rất nhiều.
Lam Khê dù đang mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn kiên nhẫn nhắn lại.
Một lúc sau đó, Lam Khê bỗng hỏi: “Tớ có thể đăng hình chụp chung của chúng mình lên tài khoản cá nhân được không?”
Được!
Đương nhiên là được rồi!
Nhóm bạn đều đồng loạt trả lời.
Bởi vì họ đều là người hướng ngoại, rất thích nhận được sự chú ý của mọi người.
Bây giờ tự nhiên được người nổi tiếng như Lam Khê theo dõi tài khoản, lại còn được xuất hiện trên tài khoản của người nổi tiếng thì họ làm sao lại không thích chứ?
Lam Khê vốn đã biết câu trả lời, chỉ đơn giản là hỏi theo phép lịch sự thôi.
Hỏi xong rồi, Lam Khê liền đăng tấm ảnh chụp lên trang cá nhân, còn gắn thẻ nhóm bạn vào.
Cô ghi dòng trạng thái: Những người bạn của tôi!
Rất nhanh, bài viết đã sở hữu lượng tương tác cực khủng.
Tài khoản cá nhân của mấy bạn nữ vì được Lam Khê gắn thẻ nên cũng bắt đầu có thêm nhiều lượt theo dõi.
Mấy bạn nữ thấy vậy thì rất vui mừng.
Không chỉ là vì được nhiều người biết đến, mà còn vì dòng trạng thái “Những người bạn của tôi.” của Lam Khê.
Mà Lam Khê đương nhiên đã biết hết tâm tư của các bạn.
Hơn nữa kết quả như bây giờ cũng đã đều nằm gọn trong sự tính toán của cô.
Lam Khê nhẹ nhàng thở ra, bởi vì mục đích của cô đã đạt được rồi.
Tạo dựng mối quan hệ tốt với các bạn cũ, giúp các bạn cũ có một lượng người theo dõi nhất định.
Để đến khi nào không may, Phó Hi Du bị mấy bạn học xấu xa bôi nhọ trên mạng xã hội, những người bạn cũ của cô có thể lên tiếng giúp anh.
Một kế hoạch rất tốt, nhưng cũng khiến Lam Khê rất mệt mỏi.
Cô thở dài, từ từ ngủ thiếp đi.
Trong lúc đó, Phó Hi Du đang nghỉ ngơi ở nhà thì bỗng nhiên thấy bài viết vừa rồi của cô.
“Những người bạn của tôi?”
Phó Hi Du nhìn những tấm hình và dòng trạng thái của Lam Khê thì cảm thấy có gì đó miễn cưỡng ở đây.
Anh đương nhiên biết mặt những người trong ảnh, bởi vì họ đã học với anh ba năm cấp ba.
Nhưng anh cũng biết, bọn họ tuy hay nói chuyện với Lam Khê nhưng cũng không đến nỗi thân thiết để xuất hiện trên trang cá nhân của Lam Khê như thế này.
Hơn nữa, Phó Hi Du thấy bình luận của một tài khoản tên Lương Man, ghi rằng: “Hôm nay đi chơi thật vui!”
Lam Khê rất nhanh đã đáp: “Lần sau sẽ càng vui hơn.”
Phó Hi Du nhíu mày, đọc lại bình luận của Lương Man.
“Hôm nay đi chơi thật vui?”
Vậy là bức ảnh này vừa mới chụp ngày hôm nay sao?
Dạo này quay phim bận rộn như vậy mà Lam Khê không nghỉ ngơi, lại dành thời gian để đi chơi với mấy bạn nữ kia?
Phó Hi Du biết tính cách Lam Khê.
Anh cảm thấy mấy bạn nữ này không thật sự thân thiết với Lam Khê nên đáng lẽ ra cô có thời gian cũng sẽ chẳng đi chơi với bọn họ.
Vậy mà sao bây giờ quay phim khổ cực như vậy, thời gian ngủ nghỉ còn không có mà vẫn cất công đi gặp bọn họ chứ?
Hơn nữa trước đây Lam Khê còn chẳng hề theo dõi tài khoản cá nhân của bọn họ.
Bây giờ lại đột nhiên đăng hình rồi gắn thẻ bọn họ, giống như là đang muốn lăng xê bọn họ vậy.
Phó Hi Du thật sự không hiểu vì sao Lam Khê lại làm thế.
Trong lòng anh bỗng có linh cảm gì đó, nhưng dù suy nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc vì sao Lam Khê lại hành động lạ như vậy.
Mà quan trọng là ngày mai quay phim từ sớm rồi.
Phó Hi Du lo lắng không biết đêm nay Lam Khê có ngủ đủ không.
Ngày hôm sau.
Đúng sáu giờ sáng, Phó Hi Du đi đến trường quay.
Đúng như anh dự đoán, Lam Khê đã đến nơi rồi.
Nhanh chóng, cô cũng đã nhìn thấy anh, vì vậy liền lịch sự cúi chào rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Phó Hi Du cũng chào lại cô, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Bởi vì hôm nay, trông cô có vẻ không khỏe.
Mặc dù đã trang điểm, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy mắt cô hơi thâm, bọng mắt cũng hơi sưng, rõ ràng là vì thiếu ngủ.
Hơn nữa, ánh mắt cô cũng ẩn hiện tia mỏi mệt mà bình thường rất hiếm thấy, khiến cho anh càng nhìn càng thấy xót xa.
Mà cái cảm giác xót xa này cứ kéo dài mãi, bởi vì hôm nay Lam Khê có rất nhiều cảnh quay.
Bắt đầu từ bảy giờ sáng tới hơn sáu giờ tối, Lam Khê dường như kiệt sức nhưng vẫn cố gắng hoàn thành tốt tất cả cảnh quay của mình.
Vì vậy, ngoài Phó Hi Du thì chẳng có ai nhận ra cô đang mệt mỏi cả.
May sao đến bảy giờ tối, buổi quay phim kết thúc.
Lam Khê đội mũ, đeo khẩu trang kín mít rồi cùng một nữ trợ lý lên xe trở về khách sạn.
Phó Hi Du rất nhanh cũng đeo khẩu trang rồi cùng một nam trợ lý tên Lý Đông lên xe.
Mà Lam Khê và Phó Hi Du ở chung một khách sạn, hôm nay lại ra về cùng lúc nên khi đến nơi để xe, hai người lại gặp mặt.
Theo phép lịch sự, Lam Khê và Phó Hi Du cúi đầu chào nhau.
Trợ lý cả hai cũng cúi đầu chào, còn nói chuyện với đối phương năm, ba câu.
Bốn người theo đó cũng nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó ấn số tầng.
Lam Khê ở tầng sáu, Phó Hi Du ở tầng bảy.
Trong thang máy chỉ có bốn người.
Hai trợ lý lúc này không nói chuyện với nhau nữa nên bầu không khí vô cùng im lặng.
Lam Khê thấy vậy lại càng buồn ngủ, không nhịn được mà lặng lẽ ngáp một cái.
Đúng lúc này, thang máy vốn đang đi lên tầng sáu đột nhiên lại dừng lại, điện trong thang máy cũng vụt tắt.
Nữ trợ lý của Lam Khê ngay lập tức sợ hãi hét toáng lên khiến cho trợ lý của Phó Hi Du đã hoảng lại còn giật bắn mình.
Lam Khê được nhiên cũng hốt hoảng, theo phản xạ liền bám lấy Phó Hi Du.
Nhưng còn chưa kịp bám chặt, hai tay Phó Hi Du đã kéo lấy cô, ôm chặt cô vào lòng.
Lam Khê lúc này đã mệt mỏi còn bị dọa sợ, không kìm lòng được liền vùi mặt vào trong lồng ngực Phó Hi Du.
Đằng nào thang máy bị mất điện nên tối om, Lam Khê không nhìn thấy gì nên dứt khoát nhắm nghiền mắt lại.
Lúc này, hai trợ lý bắt đầu hoảng loạn, nhất là trợ lý nữ của Lam Khê.
Cô ấy ngồi sụp xuống sàn, sợ đến phát khóc.
Trợ lý tên Lý Đông của Phó Hi Du thì bình tĩnh hơn, liền lôi điện thoại ra rồi bật đèn pin lên.
Ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện trong bóng tối, Lam Khê nheo mắt lại khó chịu.
Phó Hi Du ngay lập tức lấy tay che mắt cô lại.
Trợ lý Lý Đông quay đầu lại thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Nhưng đang trong thời khắc nguy cấp, ai còn chú ý đến mấy chuyện ôm ôm ấp ấp đâu.
Hơn nữa người ngoài có nhìn thấy thì cũng chỉ nghĩ là Lam Khê sợ quá nên mới nép vào lòng Phó Hi Du thôi.
Con gái gặp cảnh này thì ai chẳng sợ chứ.
Phó Hi Du bảo trợ lý: “Anh gọi điện thoại cho cứu hộ đi.”
Trợ lý Lý Đông gật đầu, liền bấm số điện thoại ghi trên thang máy, sau đó nói chuyện với nhân viên cứu hộ của khách sạn.
Phó Hi Du cảm thấy ở trong không gian kín như thế này rất ngột ngạt, liền nương theo ánh sáng ít ỏi từ điện thoại của trợ lý để tháo khẩu trang của Lam Khê ra.
Lam Khê ở trong lòng Phó Hi Du hai mắt đã nhắm nghiền, dù cảm giác được Phó Hi Du đang làm gì đó trên khuôn mặt mình nhưng cũng mặc kệ.
Dù sao đi nữa cũng là Phó Hi Du, Lam Khê cảm thấy rất an toàn..