: Đã Từng Hôn…
Lam Khê đưa Phó Hi Du về bàn ăn, kéo anh ngồi xuống ghế.
Lại phát hiện ra vừa rồi Phó Hi Du đã nhường bát đũa cho mình nên Lam Khê liền đi lấy thêm bộ bát đũa mới ở một bàn không có người ngồi, cách bàn của cô và Phó Hi Du khá xa.
Lấy được bát đũa rồi, Lam Khê lại nghĩ đồ ăn trên bàn hơi dầu mỡ, sợ Phó Hi Du ăn sẽ ngán nên liền tiện tay xới cho anh ít cơm trắng để anh dùng chung với thức ăn.
Tuy nhiên, đến khi quay lại bàn ăn, Lam Khê lại thấy Phó Hi Du đang rất ngoan ngoãn thưởng thức đồ ăn trên bàn.
Lam Khê ngây ngốc mất mấy giây, nhìn xuống bộ bát đũa mình đang cầm, rồi lại nhìn lên bộ bát đũa mà Phó Hi Du đang dùng để ăn, thầm hỏi anh lấy bát đũa đâu ra vậy? Bàn của cô và anh hết bát đũa mới rồi mà.
Lam Khê vừa nghĩ vừa đi về phía Phó Hi Du thì lại phát hiện ra bát đũa của mình đã biến mất.
Không đúng!
Không phải là bát đũa của cô biến mất, mà là bát đũa mà Phó Hi Du nhường cho cô đã biến mất rồi.
Lam Khê khó có thể tin nổi mà nhìn Phó Hi Du đang gắp thức ăn.
Anh ăn rất ngon miệng, Lam Khê không muốn phá anh.
Nhưng mà…
Có phải là anh ăn lại bát đũa của cô không vậy?
Phó Hi Du nhìn Lam Khê, cứ như đã biết cô băn khoăn điều gì nên liền nói: “Đây là bát đũa của tôi đưa cho cô Lam Khê.
Tôi nghĩ cô Lam Khê dùng xong rồi nên lấy về.”
Lam Khê hai tai nóng bừng, nội tâm gào thét: Lần trước uống chung ly cafe, lần này lại ăn chung một chiếc bát.
Chẳng lẽ anh không thấy kỳ cục sao?
Lam Khê thật sự muốn thẳng thắn hỏi anh nhưng chuyện này thật quá xấu hổ.
Hơn nữa lúc này có rất nhiều người xung quanh, Lam Khê không muốn thu hút sự chú ý.
Vì thế, cô chỉ hít thở sâu một hơi, sau đó đưa bát cơm cùng với đôi đũa mình vừa lấy cho Phó Hi Du, giọng điệu mềm mỏng: “Anh ăn chút cơm đi.”
Phó Hi Du nhận được sự ân cần của Lam Khê, trong lòng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khóe môi anh không khống chế được mà cong lên, giọng nói anh dịu dàng như một hũ mật: “Cảm ơn cô Lam Khê.” Nói rồi, Phó Hi Du nhận lấy bát đũa Lam Khê đưa, sau đó gạt một nửa chỗ cơm trong bát vào chiếc bát mà anh đang ăn.
Xong xuôi, anh đặt bát cơm mà Lam Khê đưa xuống rồi dùng chiếc bát cũ, chiếc đũa cũ để ăn tiếp.
Lam Khê tròn mắt nhìn, thật sự muốn lớn tiếng nhắc nhở Phó Hi Du đừng có ăn lại bát mà cô đã ăn qua nữa.
Thế nhưng, lời nói đến cửa miệng lại không thể nào thốt ra được.
Mà lúc này, Tưởng San đang á khẩu nhìn Phó Hi Du và Lam Khê.
Thật ra ngay từ lúc Phó Hi Du đến, Tưởng San đã luôn quan sát anh rồi.
Vì thế, ngay từ khi thấy Phó Hi Du nhường bát của mình cho Lam Khê, Tưởng San đã cảm thấy dường như có gì đó không bình thường.
Tại sao Phó Hi Du lại đưa bát của mình cho Lam Khê chứ?
Và tại sao Lam Khê đang ăn yên lành lại đồng ý dùng bát của Phó Hi Du làm gì?
Trước đó, Tưởng San đã thấy Từ Tuấn Lam gắp thức ăn cho Lam Khê.
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì lý do đó, Lam Khê lại phải dùng bát đũa của Phó Hi Du sao?
Mặc dù Phó Hi Du cũng chưa động vào bộ bát đũa trước đó, nhưng hành động nhường bát đũa như vậy cho thấy mối quan hệ giữa Lam Khê và Phó Hi Du khá thân thiết.
Tưởng San cảm thấy bất an, lại cực kỳ khó chịu.
Nhưng sau đó, cô tự an ủi rằng vì Lam Khê là đồng nghiệp và bạn diễn của Phó Hi Du, lại quen biết Phó Hi Du từ cấp ba nên hai người mới thân quen với nhau hơn thôi.
Mà còn chưa kể Lam Khê là con gái của chủ tịch công ty Phó Hi Du nên Phó Hi Du lấy lòng cô cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, Tưởng San cảm thấy tâm tình thoải mái hơn.
Tuy nhiên, thoải mái chưa được bao lâu thì một đống chuyện lại xảy ra.
Đầu tiên là Lam Khê quan tâm, khuyên bảo Phó Hi Du nên ăn gì đó trước khi uống rượu.
Tưởng San lúc đó không hiểu Lam Khê tại sao phải làm như thế chứ? Không phải sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm sao?
Mặc dù thật ra lời nói của Lam Khê vẫn giữ khoảng cách, người ngoài sẽ không hiểu lầm.
Nhưng Tưởng San đang khó chịu trước sự tương tác của Du Khê nên mới cảm thấy những điều Lam Khê làm có chút vượt mức bình thường thôi.
Mà quan trọng là sau đó, Phó Hi Du còn thì thầm nói với Lam Khê gì đó.
Mặc dù Tưởng San ngồi khá xa nên không nghe thấy, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy ghen.
Đã vậy, Phó Hi Du sau đó đi uống rượu không lâu.
Chắc cũng chỉ tầm gần năm phút, Lam Khê đã đứng dậy rồi đi gọi anh rồi.
Tưởng San khi thấy Lam Khê hành động như vậy thì sự khó chịu đã lên tới đỉnh điểm, thầm nghĩ còn chưa đến năm phút mà cô đã đi quấy rấy Phó Hi Du làm cái gì chứ?
Ra vẻ rằng mình có quyền quản lý Phó Hi Du sao?
Tưởng San càng nghĩ càng tức nhưng cũng chẳng dám làm gì.
Cô làm sao có thể gây sự với Lam Khê chứ?
Đừng nói đến sau lưng Lam Khê có chủ tịch Triệu Việt cống lưng, mà cho dù cô chẳng có ai giúp đỡ đi chăng nữa thì chỉ với sự nổi tiếng của mình, Lam Khê đã có thể chèn ép Tưởng San không thương tiếc rồi.
Vì thế, Tưởng San chỉ có thể ngậm cục tức mà im lặng, sau đó giương mắt nhìn Phó Hi Du theo Lam Khê trở về.
Nhưng không ngờ rằng, Lam Khê sau khi kéo Phó Hi Du xuống ghế thì lại đi mất.
Còn Phó Hi Du nhìn theo Lam Khê một lúc, sau đó lại lấy bát đũa của Lam Khê để dùng.
Tưởng San nhìn mà chỉ biết há mồm trợn mắt.
Chiếc bát đó Lam Khê đã dùng, đũa cũng bị cô ngậm vào miệng mà Phó Hi Du cũng có thể thản nhiên dùng nó để ăn được sao? Chẳng lẽ anh không thấy dơ?
Tưởng San nghĩ tới đây thì lại nhớ đến một lần đi tìm Phó Hi Du ở trường quay.
Lúc đó, Phó Hi Du khát nước, trợ lý Đồng Sơn liền đưa một chai nước đã vơi một ít cho anh.
Phó Hi Du lúc đó nói mình không uống chung với người khác, Đồng Sơn liền nói anh ấy không uống trực tiếp vào chai nước mà rót ra cốc.
Kết quả, Phó Hi Du hỏi đi hỏi lại mấy lấy rằng Đồng Sơn có chắc chắn là mình không uống thẳng vào chai hay không.
Đồng Sơn khẳng định là không, Phó Hi Du mới lấy khăn của mình lau kỹ miệng chai, sau đó rót nước vào cốc giấy rồi mới uống.
Vậy mà bây giờ, anh lại thản nhiên dùng chung bát chung đũa với Lam Khê sao?
Tưởng San dù muốn lừa mình dối người rằng nhất định phải có lý do nào đó, nhưng cô ấy cuối cùng vẫn không thể giả ngốc được.
Một người bài xích việc ăn chung uống chung, vậy mà lại có thể ăn chung bát đũa với một người khác thì chỉ có hai lý do.
Một là vì thích người kia.
Còn hai là….
Vì người đó đã từng “hôn lưỡi” với người kia rồi..
: Kế Hoạch Của Phó Hi Du?
Suốt khoảng thời gian quay phim, không phải Tưởng San không phát hiện ra Lam Khê và Phó Hi Du có vấn đề.
Rất nhiều lần, Tưởng San mặt dày đến trò chuyện cùng Phó Hi Du, nhưng rốt cuộc chỉ là cô ấy nói, còn Phó Hi Du có nghe hay không cũng không biết.
Nếu là người khác, Tưởng San sẽ nghĩ rằng họ cảm thấy mình phiền phức nên cố tình làm ngơ mình. Nhưng người cô ấy nói chuyện cùng là Phó Hi Du. Cô ấy tin rằng Phó Hi Du là người biết lắng nghe, chỉ là không giỏi giao tiếp nên mới không đáp lời mà thôi.
Tuy nhiên lâu ngày, Tưởng San đã phát hiện dường như Phó Hi Du đang cố ý tìm cớ để không phải nói chuyện với mình. Nói đúng hơn là không muốn để cô ấy ở bên cạnh quấy rầy.
Khi cô ấy nói chuyện, anh liền lôi kịch bản ra đọc. Nếu cô ấy vẫn nói, anh sẽ quay ra nói chuyện với trợ lý Đồng Sơn. Hoặc có khi, trợ lý Đồng Sơn sẽ chủ động cắt ngang cuộc trò chuyện của Tưởng San và Phó Hi Du.
Thậm chí có lần Tưởng San đang nói, Phó Hi Du còn đứng dậy đi sang chỗ khác, khiến cô xấu hổ không thôi.
Tuy nhiên, những lần như vậy, Tưởng San đều cố chấp nghĩ rằng do Phó Hi Du gặp áp lực khi quay phim nên mới như vậy. Cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến khả năng là mình phiền phức, bởi vì cô ấy nghĩ bình thường Phó Hi Du ít khi nói chuyện với ai, vì vậy khi có cô ở bên cạnh, anh chắc hẳn phải rất vui mới đúng.
Thế nhưng, Tưởng San cũng cảm nhận được vài điều khác lạ ở Phó Hi Du.
Có một lần, Tưởng San nói chuyện với anh, còn anh lại cứ nhìn sang chỗ khác.
Lúc đó, Tưởng San nghĩ Phó Hi Du đang ngại ngùng. Nhưng bỗng nhiên, Lương Kỳ ở gần đó nói chuyện gì vui, Lam Khê liền cười rất lớn.
Phó Hi Du vốn đang nhìn vào hư không lại bất giác đưa mắt về phía Lam Khê, ánh mắt thật sự rất khó hiểu, nhưng Tưởng San cũng không nghĩ nhiều.
Lại có một lần, khi Tưởng San đang nói chuyện với Phó Hi Du thì Lương Kỳ đột nhiên chen ngang. Tưởng San dù bất mãn nhưng cũng không làm gì được, đành ngồi yên nghe hai người nói chuyện.
Tuy nhiên, Lương Kỳ nói được hai, ba câu thì lại hỏi Tưởng San: “Anh có chuyện muốn nói riêng với Phó Hi Du, em có thể tránh đi một chút được không?”
Mặc dù lúc nói câu này, Lương Kỳ nở một nụ cười rất thân thiện, nhưng Tưởng San lại cảm thấy anh ấy vô cùng chướng mắt. Nhưng đương nhiên, chướng mắt thì Tưởng San cũng chẳng làm gì được, đành phải ôm một bụng tức rời đi.
Mà đáng tức hơn nữa là Phó Hi Du khi nói chuyện với Lương Kỳ lại rất thoải mái. Mặc dù không nói nhiều bằng Lương Kỳ, nhưng khi Lương Kỳ nói được hai, ba câu thì Phó Hi Du cũng sẽ đáp lại một câu, lại còn cười với anh ấy.
Tưởng San lúc đó cảm thấy vô cùng bực bội. Nhưng cô ấy nhanh chóng an ủi mình rằng Phó Hi Du và Lương Kỳ đều là đàn ông nên dễ nói chuyện với nhau. Còn cô ấy là phụ nữ, khi nói chuyện Phó Hi Du sẽ ngại ngùng.
Tuy nhiên, Tưởng San rất tò mò, không hiểu rốt cuộc Lương Kỳ đã nói gì mà Phó Hi Du lại nhiệt tình đáp lời như thế chứ? Chẳng lẽ hai người họ nói về chủ đề diễn xuất sao?
Tưởng San không dám chắc, vì vậy liền rón rén lại gần hơn để nghe trộm. Kết quả, cô ấy đương nhiên nghe không rõ được tất cả nội dung, nhưng lại nghe thấy Lương Kỳ nhắc đến một loạt các từ khóa như “Du Khê”, “Vợ chồng nhà heo”, “Công chúa hoàng tử”,...
Tưởng San đứng hình, không thể tin nổi Lương Kỳ vậy mà dám nói với Phó Hi Du về couple Du Khê.
Cô ấy nghĩ chắc Phó Hi Du sắp cắt lời anh ấy rồi. Nhưng kết quả, Phó Hi Du nghe thấy Lương Kỳ nói “Tài khoản Phó Hi Du và Triệu Lam Khê được hai triệu follow rồi” thì liền gật đầu, còn trả lời: “Được hai triệu từ đêm hôm kia rồi.”
Tưởng San như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn hoài nghi vào khả năng nghe hiểu của mình.
Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng đành chấp nhận rồi tự an ủi bản thân rằng: “Anh Hi Du nổi tiếng nhờ bộ phim đóng với Triệu Lam Khê nên chú ý đến fan couple Du Khê là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa bình thường anh Hi Du và Triệu Lam Khê rất xa cách nên không thể nào có chuyện hai người có tình cảm với nhau đâu.”
Tuy nhiên, hiện thực đã liên tiếp vả cho Tưởng San mấy cái tát thật mạnh.
Đầu tiên là lần cô ấy hỏi Phó Hi Du đã xem một bộ phim thanh xuân vườn trường chưa, anh liền thẳng thừng đáp “Chưa xem, cũng không muốn xem.” rồi lập tức đứng dậy khiến cho cô ấy ngượng chín mặt.
Sau đó, cô ấy nói chuyện với Lam Khê thì cũng bị Lam Khê lạnh nhạt. Lam Khê lại kể cho cô ấy nghe rằng mình đã quen Phó Hi Du khi học cấp ba, còn thân thiết gọi Phó Hi Du là “Hi Du” nữa.
Không chỉ vậy, đối với lời nhờ vả tư vấn tình cảm để theo đuổi Phó Hi Du, Lam Khê thẳng thừng từ chối.
Tưởng San lúc đó có chút nghi ngờ liệu có phải Lam Khê thích Phó Hi Du không, nhưng cô ấy lại cảm thấy hơi vô lý. Hơn nữa, Tưởng San nghĩ dù Lam Khê có thích Phó Hi Du thì Phó Hi Du cũng sẽ không thích Lam Khê.
Vậy mà kết quả hôm nay, cô ấy lại tận mắt chứng kiến Lam Khê và Phó Hi Du ngồi cạnh nhau, Phó Hi Du thay Lam Khê uống rượu, Lam Khê dặn Phó Hi Du ăn đồ ăn, Phó Hi Du thì thầm nói nhỏ với Lam Khê, Lam Khê ngăn Phó Hi Du uống rượu,...
Và cuối cùng là Phó Hi Du chủ động ăn lại bát đũa của Lam Khê.
Thật là không thể nào tưởng tượng nổi.
Tưởng San dù có muốn tiếp tục dối gạt bản thân rằng giữa Lam Khê và Phó Hi Du không có gì thì cũng vô ích.
Cô ấy chỉ đành an ủi bản thân rằng trong tương lai, biết đâu mình sẽ có cơ hội. Dù sao rất nhiều người yêu nhau rồi chia tay, chắc gì Phó Hi Du và Lam Khê có thể ở bên nhau đến cuối đời được chứ? Hơn nữa, dù có thân mật thì cũng chắc gì hai người họ đã chính thức bên nhau. Có khi chỉ là mối quan hệ xác thịt vì lợi ích mà thôi.
Nghĩ vậy, Tưởng San mới thoải mái hơn. Lại chợt nhớ ra hôm nay chưa có cơ hội tiếp xúc với Phó Hi Du, cô ấy liền suy nghĩ biện pháp tiếp cận.
Phó Hi Du lúc này vẫn đang ngồi ăn. Lam Khê thấy món mà Phó Hi Du thích đã nhanh chóng đã bị người khác gắp hết thì liền đi sang bàn không có người ăn để lấy thêm.
Lấy được rồi, Lam Khê còn cầm thêm cả một đôi đũa với một chiếc bát rồi mới thong thả bước về, sau đó đặt chiếc đĩa đựng món ăn xuống bên cạnh mình. Tiếp theo, cô gắp một miếng rồi ăn để người khác nghĩ rằng vì cô thích ăn món này nên mới lấy thêm chứ không phải vì Phó Hi Du.
Phó Hi Du thấy vậy thì suýt nữa bật cười nhưng may còn kiềm chế được. Nếu không, Lam Khê mà biết anh phát hiện ra ý đồ của mình thì chắc chắn sẽ ngại ngùng lắm.
Trong khi đó, Tưởng San suy nghĩ một hồi thì liền đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía Phó Hi Du để mời anh một ly.
Lam Khê chú ý tới hành động này của cô ấy, trong lòng liền cảm thấy không vui.
Còn Tưởng San trong mắt chỉ có Phó Hi Du nên hoàn toàn không để ý đến người khác, chỉ nhanh chân đi tới bên cạnh rồi gọi với giọng ngọt xớt: “Anh Hi Du.”
Phó Hi Du đang ăn, mặc dù còn chưa nhận ra ai đang gọi mình nhưng ngay lập tức đã quay sang nhìn Lam Khê.
Theo bản năng, anh không muốn Lam Khê nghe thấy người con gái khác gọi tên anh một cách thân thiết như thế này. Vì thế, anh khẽ nhíu mày, sau đó quay lại thì thấy Tưởng San đang mỉm cười nhìn mình.
Phó Hi Du có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn lịch sự hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tưởng San nở nụ cười duyên dáng, e thẹn trả lời: “Em muốn mời anh Hi Du một ly.”
Lam Khê nghe vậy thì thấy không thoải mái. Mặc dù bây giờ Phó Hi Du ăn cũng nhiều rồi nên anh uống hay không uống thêm rượu cô cũng chẳng có quyền gì để can thiệp nữa. Nhưng nếu anh muốn uống với Tưởng San, cô đương nhiên không thích.
Cô cũng không biết vì sao lại không thích, cô chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Phó Hi Du không biết suy nghĩ của cô lúc này, nhưng anh vẫn từ chối: “Xin lỗi, bụng tôi không tốt, cứ uống nhiều rượu là đau nên bây giờ không tiện uống thêm nữa. Với lại, đầu tôi đã bắt đầu choáng váng nên chắc chắn không nên uống thêm rồi.”
Phó Hi Du nói, nhưng không phải nói cho Tưởng San nghe, mà là nói cho Lam Khê nghe.
Mặc dù anh chẳng thấy choáng váng hay đau đớn gì, nhưng anh muốn Lam Khê quan tâm mình. Có như vậy, kế hoạch lát nữa của anh mới dễ dàng thành công.