Lam Khê đã từng lo lắng rằng mình quá dính Phó Hi Du.
Ngày nào đi học cũng ngồi cạnh nhau.
Học xong lại lên thư viện cùng nhau.
Đến cả ngày nghỉ cô cũng cùng cậu đi chơi.
Vậy thì cậu còn có không gian riêng không?
Liệu cậu…
Có thấy cô phiền không?
Cô đã nghĩ chắc là không đâu.
Nhưng hóa ra… Cô thật sự rất phiền.
Vì phiền nên cậu mới chia tay sao?
Cũng đúng thôi!
“Là vì tớ cứ bám lấy cậu mà… Từ ngày đầu tiên đi học tớ đã luôn nhìn cậu.
Sau đó tớ còn khiến cậu phải bảo vệ tớ khỏi Trương Lâm Tùng… Chắc lúc đó cậu phiền lắm…”
Khi nói những lời này, Lam Khê vẫn cười.
Nhưng cô không diễn giỏi như Phó Hi Du.
Nước mắt cô vẫn rơi, nhưng may mắn bị màn mưa che giấu.
Cô nhìn Phó Hi Du bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói: “Đây sẽ là lần cuối tớ làm phiền cậu…”
Lần cuối…
Thật là đau mà.
Trái tim Lam Khê đau quá.
Nhưng trái tim Phó Hi Du cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Trái tim cậu đau như rỉ máu trước hai chữ “lần cuối” của Lam Khê.
Lại thấy Lam Khê bỏ cặp sách trên vai xuống, từ từ lấy ra một hộp quà.
Cô đưa cho cậu rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cậu ngẩn người.
Cô nhớ sinh nhật của cậu sao?
Nhưng mà… Cậu còn xứng để nhận lấy nó à?
“Tớ không muốn nhận.”
Lam Khê nghe vậy thì mím chặt môi, lại dùng nụ cười làm mặt nạ.
“Cậu cứ coi như đây chỉ là quà sinh nhật mà một người bạn tặng là được rồi.
Hơn nữa cậu cũng từng giúp tớ, nên đây coi như là quà cảm ơn cũng được.
Dù sao đây cũng là lần cuối cùng tớ phiền cậu rồi, nên cậu có thể nhận lấy được không?”
“Không.” Phó Hi Du dứt khoát.
Lam Khê có chút không tin được mà cúi gằm mặt.
Lại nhìn thấy chiếc bọc quà được mình bọc bằng giấy màu hồng, trông thật là trẻ con.
“Có phải là cậu ghét cái bọc quà này? Vậy thì tớ tháo nó ra là được đúng không?” Nói rồi Lam Khê luống cuống xé rách giấy bọc quà ra.
Phó Hi Du nhìn từng mảnh giấy bị xé rách giống như trái tim cậu lúc này vậy.
Cậu run rẩy ngăn cô lại, nhưng cô vẫn cố xé chiếc bọc đến khi chiếc hộp bên trong hoàn toàn lộ ra rồi mới đưa nó cho cậu.
“Nhận nó đi! Nhận rồi từ nay tớ và cậu chấm dứt!”
Nhận lấy rồi sẽ chấm dứt.
Chấm dứt là điều Phó Hi Du đã yêu cầu.
Bây giờ cậu chỉ cần nhận lấy món quà của cô thì hai người sẽ chấm dứt.
Thế nhưng…
Cậu không muốn.
“Tớ đã bảo là tớ không muốn nhận rồi mà!”
Phó Hi Du lớn tiếng, mạnh tay đẩy hộp quà khiến chiếc hộp văng đi, chiếc nắp hộp cũng bị bật ra.
Quả cầu hình trái tim bằng thủy tinh mà Lam Khê đã chọn theo đó mà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chỉ là giây phút đó, thứ bị vỡ không chỉ có trái tim bằng thủy tinh ấy, mà còn có cả trái tim của Lam Khê.
Khoảnh khắc tiếng vỡ vang lên, trái tim của Lam Khê cũng vỡ vụn rồi.
Hóa ra… Trái tim lại dễ dàng bị tổn thương đến như vậy.
Dù là thủy tinh hay là bằng máu thịt… cũng thật là đáng thương.
Lam Khê từ từ bước đi, tiến về phía nơi quả cầu trái tim vỡ thành từng mảnh.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ vào trong chiếc hộp, mặc cho những mảnh thủy tinh sắc bén đâm mạnh vào tay.
Phó Hi Du thấy thế vội vàng đi tới kéo Lam Khê dậy, nhưng cô không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Phó Hi Du sợ rồi! Cậu hối hận rồi! Cậu không nên đẩy hộp quà của cô đi.
Tớ xin lỗi… Xin lỗi cậu…
Làm ơn đừng như vậy mà…
Phó Hi Du nắm lấy hai tay Lam Khê, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Vỡ rồi… Đừng nhặt nữa.”
Ừ thì vỡ rồi nên vứt đi thôi, có phải không?
Trái tim của Lam Khê cũng thế? Vỡ rồi thì là đồ bỏ đi à?
“Được thôi!” Lam Khê cười đau đớn, rút hai bàn tay mình ra khỏi Phó Hi Du rồi đứng dậy.
“Vậy thì bỏ nó đi!”
Phó Hi Du siết chặt hai bàn tay, cúi gằm mặt xuống đất.
“Cậu đi trước đi.
Tớ sẽ thu dọn.”
Lam Khê cười khổ, uể oải nhìn cậu, giọng nói như chẳng còn chút sức lực nào.
“Làm phiền cậu phải thu dọn rác thải rồi.
Xin lỗi nhé!...!Đây sẽ là lần cuối cùng… tôi làm phiền cậu.”
Nói rồi, cô cố gắng đứng thẳng người, đôi chân bị đau vì vừa ngã xuống cầu thang cố gắng bước đi bình thường nhất có thể.
Phó Hi Du khẽ nhìn cô đi trong màn mưa, trái tim quặn thắt lại.
Cậu đã làm vỡ quả cầu mà cô tặng, cũng làm vỡ trái tim cô, và dẫm nát trái tim của chính bản thân mình.
Cậu là đồ tồi!
Ngay từ đầu cậu đã biết mình chẳng xứng với cô, nhưng cậu vẫn lì lợm bám lấy một chút hy vọng.
Để rồi giờ đây thì thế nào chứ?
Phó Hi Du vừa chế giễu vừa căm hận bản thân.
Cậu nhìn người con gái cậu yêu thương đi khuất rồi mới dám ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào trong hộp.
Mặc cho tay bị mảnh vỡ tổn thương, mặc cho mảnh thủy tinh ghim sâu vào trong thịt, cậu cũng quyết phải nhặt bằng hết.
Đó là trái tim mà Lam Khê tặng cho cậu.
Nếu không phải chính tay cậu làm vỡ, nó đã lành lặn và đẹp đẽ biết bao.
Là do cậu…Tất cả đều là do cậu…
Phó Hi Du căm phẫn đổ hết lỗi lầm lên đầu bản thân, hai tay nắm chặt vào mảnh thủy tinh.
Sau khi không thấy mảnh vỡ nào nữa, cậu di mạnh tay trên đất để chắc chắn mình không còn bỏ sót dù chỉ một vụn nhỏ.
Xong xuôi, cậu đóng chiếc hộp lại rồi bỏ vào cặp sách của mình, sau đó rời đi.
Thế nhưng mới bước tới cổng, cậu lại bắt gặp một người đàn ông lớn tuổi cầm ô đi đến.
Cùng lúc đó, một cô gái gần bằng tuổi cậu từ trong nhà xe bước ra ngoài, cất tiếng gọi:
“Bố à! Sao bố lại đến đây? Con tự về là được mà.”
Người đàn ông đi đến, cầm ô che cho con gái mình.
“Trời mưa lớn thế này, bố không yên tâm.
Mà vừa rồi trên đường đến đây, bố thấy một cô bé vì đường trơn nên bị ngã ra đấy! Khổ thân cô bé…”
Những lời nói phía sau, Phó Hi Du không còn nghe rõ nữa.
Hai tay hai chân cậu run run, ánh mắt tối đen lại vì sợ hãi.
Không!
Không phải như vậy!
Cậu như người mất hồn mà lao vọt ra khỏi cổng thư viện.
Cậu chạy xuyên qua màn mưa lạnh buốt, đôi mắt nhìn xung quanh chỉ để tìm kiếm hình bóng của một người.
Lam Khê của cậu…
Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Không thể nào!
Cậu đau quá!
Trái tim cậu đau quá!
Giống như có hàng ngàn chiếc kim đâm sâu vào trái tim cậu vậy.
“Lam Khê… Lam Khê…” ‘
Làm sao để cô có thể nghe thấy tiếng cậu gọi bây giờ?
Cổ họng cậu đã bị trái tim đau đớn làm nghẹn lại rồi.
Cậu không thể gọi cô, cũng không xứng để gọi cô.
Tên của cô gái cậu vẫn thường gọi, từ giờ trở đi cậu không dám gọi nữa rồi.
Nếu có thể, cậu ước mình có thể quay lại ngày mưa hôm đó.
Cậu nhất định sẽ không đề nghị hai người tiến đến mối quan hệ này.
Nếu có thể, cậu ước mình có thể quay lại cái ngày cô rủ mình đến thư viện.
Cậu nhất định sẽ từ chối, để người con gái cậu yêu thương sẽ có một cuộc sống đúng như những gì cô đã muốn.
Còn cậu…
Cậu chẳng có gì cho cô cả.
Một mình chạy đi tìm cô dưới mưa, nhưng có chạy bao lâu cũng không thể nào thấy được cô.
Phó Hi Du nhận ra, cậu không những không có gì, mà còn thật vô dụng.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe đạp quen thuộc ở trong một tiệm sửa xe nhỏ cách thư viện không xa.
Chiếc xe đạp của cô ở ngay trước mắt cậu.
Còn cô? Cô ở đâu rồi?
Phó Hi Du hớt hải chạy đến trước tiệm sửa xe.
Mặt mũi cậu tái mét, hốc mắt đỏ hoe nhìn vào chiếc xe đạp hỏng Lam Khê.
Chủ tiệm nhìn thấy cậu liền hỏi: “Cậu bé! Có việc gì thế?”
Phó Hi Du không nghe thấy rõ chủ tiệm hỏi gì.
Bây giờ, hô hấp đối với cậu cũng là một điều khó khăn.
Phải nỗ lực lắm, cổ họng cậu mới phát ra âm thanh.
“Chiếc xe… Bạn nữ đi chiếc xe kia… Bây giờ ở đâu ạ?”
“À… Cô bé đó bị ngã, chân tay xước xát nhưng cũng không nghiêm trọng lắm đâu.
Lúc gặp tai nạn thì có nhiều người vây xung quanh, lại đúng lúc chị của cô bé đi qua nên đã đưa cô bé ấy về nhà rồi… Ơ…”
Nói đến đây, chủ tiệm sửa xe mới chú ý đến bàn tay bị thương của Phó Hi Du.
“Cậu bé! Tay cháu chảy nhiều máu quá.
Nhà chú có bông băng, vào đây để chú…”
“Không cần đâu ạ!” Phó Hi Du lên tiếng, “Cái tay này… Nó đáng bị như vậy…”.