Phó Hi Du sau khi trở về nhà từ buổi họp báo thì phát sốt, ngủ li bì tới tận gần trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Tuy nhiên, sau khi tỉnh lại, đầu óc anh vẫn mơ mơ màng màng, mắt nhìn không rõ, chân đi không vững.
Vì vậy, anh vẫn nằm một góc trên giường mặc kệ đã gần một ngày không ăn uống gì.
Dù sao đi nữa thì bây giờ anh cũng chẳng muốn ăn gì cả.
Chỉ có sự mệt mỏi và nỗi nhớ nhung là muốn ăn mòn anh mà thôi.
Nhưng không sao.
Đây cũng đâu phải lần đầu anh vì nhớ Lam Khê mà khổ sở như vậy.
Trước đây anh đã nhớ cô rất nhiều rất nhiều lần nhưng chẳng phải vẫn cầm cự được sao.
Phó Hi Du an ủi mình như vậy rồi lấy chiếc điện thoại ở trên bàn ngủ.
Mỗi lần nhớ Lam Khê, anh đều lấy điện thoại để xem hình ảnh của cô.
Hoặc là nếu quá nhớ cô, anh sẽ dùng tài khoản Cơn Mưa để nhắn tin, hỏi chuyện.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra hành động mình làm thật hèn mọn.
Đến cả nhắn tin với cô, anh còn phải dùng một thân phận giả để nhắn.
Cho đến tận bây giờ, dù đã trở thành đồng nghiệp, trở thành bạn diễn của cô rồi, anh vẫn hèn mọn làm sao.
“Nếu như không dùng thân phận Cơn Mưa, liệu em có trả lời tin nhắn anh hay không?” Phó Hi Du chợt nghĩ.
Nghĩ rồi, anh liền muốn thử một lần.
Anh muốn dùng thân phận thật của mình để nhắn tin với cô.
Mặc dù cô ghét anh, cô có thể sẽ lờ đi tin nhắn của anh nhưng anh vẫn muốn thử.
Anh nghĩ nếu hôm nay cô không trả lời thì ngày mai anh sẽ nhắn tiếp.
Nếu may mắn, có lẽ cô sẽ hồi đáp thì sao?
Cứ nghĩ như vậy, Phó Hi Du đã có thêm can đảm để gửi cho Lam Khê hai chữ: “Chào cô.”
Gửi xong, tim anh cảm tưởng như muốn rớt ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem sau câu “Chào cô” thì nên nhắn tiếp cái gì, khung trò chuyện của anh và Lam Khê đã xuất hiện thêm dòng tin nhắn: “Chào anh.”
Hai chữ “chào anh” được gửi từ tài khoản của Lam Khê.
Phó Hi Du nhìn mà ngẩn người.
Mặc dù Lam Khê thậm chí đã từng cùng anh chụp ảnh, nhưng anh biết với Lam Khê, điều đó gần như là bắt buộc.
Cô vì anh là đồng nghiệp, vì anh là bạn diễn, vì không có lý do để từ chối nên mới phải chụp ảnh cùng anh.
Nhưng bây giờ cô có thể ngó lơ tin nhắn của anh, tại sao cô vẫn trả lời? Hơn nữa còn trả lời nhanh như vậy.
Phó Hi Du vừa hạnh phúc lại vừa không dám tin.
Nhưng dần dần, anh lại bắt đầu lo lắng.
Bây giờ, anh nên nhắn tiếp gì đây?
Nếu không mau nghĩ ra, lỡ Lam Khê đợi lâu sẽ không trả lời tin nhắn của anh nữa thì sao.
Phó Hi Du vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng gửi được một tin nhắn.
“Nghe nói hôm qua cô vì có lịch trình ở nước ngoài nên không đến buổi họp báo.”
Là một câu trần thuật, không phải một câu hỏi.
Phó Hi Du gửi xong thì mới thấy không ổn, nhưng Lam Khê rất nhanh đã trả lời: “Ừ.”
Phó Hi Du thở nhẹ một hơi, sau đó lại nghĩ xem nên nhắn tiếp chuyện gì.
Thật ra anh muốn hỏi bao giờ cô sẽ về nước.
Nhưng anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người chưa đủ thân thiết để hỏi thăm lịch trình của nhau như vậy.
Trong lúc đó, Lam Khê cũng đang ở trong tình trạng bồn chồn y như anh.
Cô muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh nhưng lại sợ làm như vậy sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cô cũng từng là người yêu cũ của anh, tốt nhất không nên quan tâm thái quá, nếu không anh sẽ hiểu lầm.
Tuy nhiên nếu nghĩ kỹ lại một chút, Lam Khê cảm thấy Phó Hi Du sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến như vậy.
Bây giờ cô và anh là đồng nghiệp cùng công ty, hỏi thăm nhau một chút cũng đâu có sao.
Hơn nữa lần trước Phó Hi Du cũng chủ động muốn chụp hình cùng cô, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người cũng không đến nỗi tệ.
Không biết chừng bây giờ Phó Hi Du còn quên mất hai người từng là người yêu của nhau rồi cũng nên.
Lam Khê nghĩ đến đây thì cuối cùng cũng có thêm dũng khí.
Cô đắn đo, xem xét kỹ càng từng câu từng chữ để có thể hỏi thăm anh một cách khách khí nhất, ít gây ra hiểu lầm nhất rồi mới ấn nút gửi.
“Ting”
Màn hình điện thoại Phó Hi Du hiện lên tin nhắn.
[Triệu Lam Khê]: Sáng nay tôi có đọc tin tức, tình cờ thấy một bài viết nói anh vì lịch trình bận rộn nên sức khỏe không được tốt nên muốn hỏi thăm anh một chút.
Không biết bây giờ tình hình sức khỏe của anh đã đỡ chưa?
Phó Hi Du đọc được tin nhắn này liền cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy.
Mặc dù nghĩ Lam Khê chỉ là hỏi thăm xã giao thôi, nhưng Phó Hi Du cũng cảm thấy rất tốt rồi.
Thế nhưng, anh thật sự chỉ mong muốn như vậy thôi sao?
Anh đã từng có cô bên cạnh, ngày ngày cùng cô chuyện trò, ngày ngày năm tay, ôm, hôn.
Vậy mà bây giờ chỉ cần cô hỏi thăm một cách qua loa mà đã đủ anh để thỏa mãn rồi à?
Không.
Phó Hi Du tham lam hơn những gì mà bản thân anh nghĩ.
Anh khát khao có được sự quan tâm của cô, anh muốn cô lo lắng cho mình.
Vì vậy, thay vì trả lời rằng “Tôi đã ổn rồi” hay là “Bây giờ tôi đã đỡ”, Phó Hi Du lại đáp:
“Tôi bị sốt từ hôm qua đến bây giờ, hiện tại không thể rời giường.
Đầu óc tôi cứ quay cuồng, bây giờ mắt nhìn không rõ, cũng không ăn được gì cả, thật sự rất mệt mỏi.”
Tin nhắn được gửi đi, Phó Hi Du lại cảm thấy dường như mình nói hơi nhiều, hơn nữa lại hơi phô trương.
Anh đang nghĩ liệu Lam Khê có cảm thấy phiền khi nhìn thấy anh nhiều lời hay không thì cô đã nhắn:
“Anh đã đi đến bệnh viện khám chưa?”
Phó Hi Du thành thật trả lời: “Chưa.”
Lam Khê ở bên kia biết được thì vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: “Bây giờ bên cạnh anh có ai có thể đưa anh đi bệnh viện không?”
Phó Hi Du trả lời: “Không có.”, sau đó nhắn thêm: “Chiều nay tôi sẽ tự đi.”
Kết quả, Lam Khê không giữ được bình tĩnh nữa.
Cô ấn vào nút gửi tin nhắn âm thanh rồi lớn tiếng:
“Anh bị ngốc à mà đi một mình? Ốm không rời giường, mắt nhìn không rõ, chân đi không vững mà còn muốn tự đi? Tự đi lên thiên đường à?
Trợ lý của anh đâu? Anh Đồng Sơn được Việt Tuệ trả lương để làm gì? Anh mau gọi anh ấy đưa anh đi bệnh viện đi chứ! Hay là còn đợi tôi bay từ nước ngoài về đưa anh đi?”
Lam Khê nói không ngừng nghỉ, sau đó ngay lập tức nhấn nút gửi.
Gửi xong, Lam Khê vì đang thấp thỏm đợi Phó Hi Du trả lời nên vẫn chưa ý thức được sự quan tâm đã bị bóc trần qua những lời nói mà mình gửi cho anh vừa rồi.
Còn Phó Hi Du - người vẫn luôn sợ hãi Lam Khê sẽ chán ghét mình cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự quan tâm mà mình đang chờ đợi bấy lâu.
Sự hạnh phúc trong lòng của anh lúc này đang khiến trái tim anh đập ngày càng nhanh hơn, giống hệt như những lần anh được cô chủ động ôm hôn vậy.
Phó Hi Du chợt nghĩ, xem ra cô vẫn còn để ý tới anh.
Dù chỉ một chút, nhưng anh nghĩ mình vẫn còn cơ hội.
Anh nhắn: “Chốc nữa tôi sẽ gọi cho anh Đồng Sơn.”
Lam Khê đọc được tin nhắn này thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu, cô lại ấn nhầm vào tin nhắn âm thanh mà mình vừa gửi.
Giọng nói của cô phát ra từ điện thoại, nghe có vẻ rất nôn nóng, còn có một chút tức giận.
Nhưng nếu có nghe ra được một phần tức giận thì lại cảm nhận được mười phần quan tâm, lo lắng, giống y hệt như cô vợ nhỏ đang cằn nhằn chồng mình vậy.
Lam Khê lúc này: Tôi có thể thu hồi tin nhắn không?.