Chuông điện thoại reo lên bên cạnh, Phương Anh với tay sang, mở khóa rồi bấm vào tin nhắn mới được chuyển đến:
[Sao tự dưng lại kêu anh không cần nấu nữa vậy? Có chuyện gì sao? ] là từ Hoàng Đức Kiệt.
Cô mỉm cười rồi nhắn lại, tiếng tít tít vang lên không ngừng: [Không phải. Nhà tôi thuê giúp việc rồi. Thời gian qua thực sự rất cảm ơn anh! ~^^~]
[Vậy ư? Wow, thật khó tin! Sao lại vậy? ]
[Thì tôi đi làm nên không có ai làm việc nhà cả thì phải thuê. ]
[Em đi làm?? Ở đâu? Chức vụ gì? Từ bao giờ?? ]
[Cũng mới thôi! Từ mai tôi bắt đầu đi làm rồi. ]
[Sao em không nói với anh?? Anh sẽ tuyển thẳng em vào Big D làm việc ấy chứ!]
[Thôi! Cảm ơn ý tốt của anh nhưng dù gì tôi cũng kiếm được việc rồi. ] Cô nhắn. Thầm cảm thấy hối hận! Cũng phải ha! Trước vì ngại anh ta giúp đỡ cô nhiều rồi nên cũng không muốn nhờ nữa. Giờ túng đến mức có bằng cử nhân trong tay mà lại phải đi làm phụ bếp. Kiệt mà biết chắc anh ta cười cô thối mũi mất. Huhu!
[Vậy em làm ở đâu? Có xa không? Có cần anh đưa đi đón về không? ]
[Không! Không xa =.=’ Tôi tự đi được. ]
[ Nhưng em đâu có xe. Em định đi bộ à? ]
[Tôi cũng định thế tạm vài hôm đã rồi sang tuần sẽ nghĩ tới việc đi mua xe sau. ]
[ @@ Anh chở đi có phải tốt hơn không? ]
[ Tôi nói là không cần mà =.=’ ]
[Vậy bây giờ chúng ta đi mua xe luôn đi. ]
[Anh điên à? Biết mấy giờ rồi không? =.=’ Nửa đêm rồi đó. ]
[ Vậy mai chúng ta đi luôn được chứ? ]
[Không thích! Mai bận rồi. ]
[Vậy ngày kia? ]
[ =’’= Anh thật là… Tôi đã nói là tuần sau mà…]
[ Vậy mai anh kêu người đi mua rồi mang qua cho em nhé!]
[ Không thích! Bực quá! Tôi đi ngủ đây. ]
[Ax…..]
Phương Anh vừa mới đẩy cửa bước vào, hàng chục ánh mắt liền đổ dồn về phía cô. Cô nhìn xung quanh, có vẻ chưa tới giờ làm việc vì họ vẫn khá rảnh khi đứng tụm lại một góc đằng kia tám xuyên lục địa. Và giờ thì tất cả quay ra nhìn cô như sinh vật lạ.
“Xin chào mọi người ạ!” Cô lễ phép cúi đầu.
Họ ồ lên thích thú rồi cũng đáp lại lời chào của cô. Có ngừoi còn rất thân thiên vẫy vẫy tay nhiệt tình. Phương Anh thấy mọi ngừoi hòa đồng như vậy thì cũng không quá ngần ngại như lúc đầu nữa, cô tiến tới, bắt chuyện vui vẻ: “ Mọi ngừoi đến sớm quá … haha!”
“Em gái! Em là Thùy Anh nhân viên mới phải không?” Một anh chàng da ngăm đen có nụ cười rộng tới mang tai tiến tới, vỗ bốp cái vào vai cô rất thiện chí.
“Vâng! Vì em mới đến nên có rất nhiều điều làm chưa tốt, mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người!” Cô nói.
“Con bé xinh quá cơ!” Một chị ở tít phía trong nói to, xuýt xoa nhìn cô.
“Đồ em ấy mặc cũng rất thời thượng nữa.”
“Không ngờ sẽ có một ngày chỗ chúng ta có một thiên thần xinh xắn như thế này tới làm đó…Haha!"
Phương Anh đỏ ửng mặt trước hang loạt lời khen, rồi cả đám phá lên cười. Chợt, Hương từ đâu đi ra, quàng tay lên cổ cô, vui vẻ: “Mọi người đừng true bạn ấy nữa. Xem xem bạn ấy xấu hổ quá không cả dám ngẩng đầu nên nữa rồi đây này.”
“Tớ … tớ…” Cô lắp bắp, đến tai cũng đỏ lên theo.
“Rồi! Để tớ giới thiệu cho cậu nhé!” Hương nháy mắt với cô rồi bắt đầu chỉ vào từng người một: “Đây là anh Toàn- vui tính nhất chỗ này đó, kia là chị Liên- vợ anh Toàn, chị s nấu ăn cực đỉnh, bên cạnh là bác Tuấn béo – bác ấy tốt bụng số luôn,…”
Cô nhìn theo, gật gù. Còn những ngừoi khác thì cười đùa thật vui với lời giới thiệu dễ thương của Hương. Rất nhiều ngừi sau đó cũng tới chào cô, rồi bắt tay các kiểu. Đang hào hứng thì đằng sau vang lên một tiếng nói choe chóe đầy nội lực: “Giaỉ tán!”
Phương Anh quay ra. Đằng sau cô là một ngừoi phụ nữ tầm năm mươi tuổi, rất béo và trang điểm cũng rất đậm. Bà ta có một đôi mắt ti hí như mắt quạ, cùng với đôi môi dày trề ra. Nom cái vẻ mặt rất đáng sợ. Không hiểu sao, cô lại thấy buồn cừoi.
“Còn không mau đi làm việc. Thái Thịnh tuyển mấy ngừoi vào không phải để làm bù nhìn nhé! ĐI NGAY!!” Bà ta quát, đập mạnh cây gậy gỗ nhỏ trong tay xuống mặt bàn.
Mọi ngừoi vội vã trở về vị trí, tản đi khăp snơi trong phòng, không một ai dám ho he gì. Phương Anh lung túng nhìn xung quanh, chết tiệt, còn cô thì sao?
“Này cô kia!” Bà ta gọi phắt một tiếng: “Nhân viên mới phải không? Mau đi thay đồ rồi làm việc đi.”
“Dạ! Dạ!” Cô gật gật đầu rồi ù té vào phòng thay đồ dành cho nhân viên. Chắc hẳn đó là bà quản lý đáng sợ trong “truyền thuyết” mà Hương từng nhắc ha! Cô mở tủ, lấy đồ ra thay nhanh rồi trở lại chỗ làm việc.
Được rồi, ba tháng thử việc ở chỗ này. Sẽ sớm qua đi thôi! Cố lên!
“Thùy Anh! Rửa bát!”
“Thùy Anh!Dọn sạch chỗ này đi.”
“Thùy Anh! Bê cái thùng kia lại đây.”
“Thùy Anh! Nước!”
“Thùy Anh! Sàn bẩn quá!”
“Dạ! Dạ!” Cô chạy tới lấy cây chổi lau cùng xô nước, nhanh chóng lao vào công việc được giao.
Bà quản lý gõ một phát mạnh xuống bàn, quát cô: “Làm cho nhanh cái tay cái chân lên! Dưỡn dẹo là không có xong đâu cái cô kia.”
“Vâng!” Phương Anh nghiến răng, mồ hôi nhỏ từng giọt xuống sàn. Cô đưa tay lên quệt vội, rồi lại lau tiếp. Nãy giờ bị sai liên tục, khiến cô không kịp trở tay. Chân đã hơi mỏi và kiểu tóc búi ban đầu cũng vì thế mà bù xù hết cả.
Hương vừa đi đưa đồ ăn cho khách về, thấy cô khổ sở như vậy,không đành long bước tới giật cây chổi trong tay cô: “Cậu nghỉ chút đi. Để tớ làm cho!”
“Không cần đâu. Tớ không sao!” Phương Anh lung túng xua tay.
“Cậu nghỉ chút đi…” Hương khuyên cô. Hẳn là bà quản lý- bà Dung lại bắt đầu “huấn luyện” ngừoi mới kiểu vắt kiệt sức lao động rồi. Hồi Hương mới vào, cũng bị bà ta sai cho mệt mà lúc nghỉ trưa chân nhũn ra như bún.
Bà Dung từ trong kho bước ra, thấy vậy thì liền chỉ vào Hương, quát một tiếng: “Hương! Để cô ta làm. Ra kia phụ thằng Toàn xếp bột mì đi. Thấy ở đây thiếu việc chắc!”
Phương Anh nghe vậy, không nghĩ nhiều liền giật lại cây chổi, nhìn ngừoi bạn mới đầy ái ngại: “Cậu đi đi kìa…”
Hương thở dài, gật đầu rồi đi vào trong kho. Bà Dung lại tới gần cô, quét mắt đánh giá một lượt rồi từ tốn nói, giọng điệu cứng ngắc: “Vắt giẻ kiệt nước vào. Uớt nhoèn nhoạt thế kia đi trơn lắm! Nhỡ may xảy ra tai nạn thì cô có đền bù được không?"
‘Dạ!” Cô nhấn cây chổi vào trong thùng, rồi vắt đi vắt lại mấy lần cho cạn nước.
“Đáng lẽ trước khi lau phải dùng máy hút bụi hút một lượt…”
“Nhưng cháu đã quét nhà nhiều lần rồi ạ.”
“Chưa đủ sạch! Lần sau quét xong thì dung máy hút bụi hút đi.”
“Dạ!”
Bà Dung khoanh tay, đứng dẹp sang một bên nhìn cô lau hì hục.
“Bây giờ là thời gian học việc của cô, làm ăn cho tửu tế nếu muốn được ở lại. Thời buổi kinh tế khó khăn, việc làm khan hiếm lắm nên muốn tiến bộ thì phải tự mình chủ động, hiểu chưa?”
“Dạ!” Phương Anh tặc lưỡi ngán ngẩm. Cô cứ tưởng đi làm thì sẽ thoát khỏi thảm cảnh giúp việc. Nào ngờ….
“Tôi sẽ LUÔN LUÔN đi theo giám sát và hướng dẫn cô trong thời gian này. Làm cho tốt vào!”
Phương Anh không khỏi thở dài. Được rồi! Chỉ thời gian thôi! thời gian ngắn nữa thôi!....
p/s: Chắc có lẽ đây là chương ngắn nhất trong tổng cộng các chương từ đầu đên giờ ( chữ). Tính đến chương này, mình cũng đã viết được k chữu rồi, vui dữ luôn. Cảm ơn vì đã đọc, my friends ^^