Cô mơ màng mở mắt, chả biết bây giờ là mấy giờ nữa mà sao không nghe thấy tiếng báo thức nhỉ?
Ủa? Sao tóc cô lại lộn ra trước vậy nè? Ngực sao thấy cứ tưng tức khó chịu…
Phương Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới...
“Á !.....” Cô hét lên rồi bật người lùi ra sau, phản xạ tự nhiên của cơ thể khi đứng trước nỗi sợ khiến cô ngã nhào xuống nền đất. Mông bị dập mạnh bất ngờ nên sinh ra cảm giác vô cùng đau nhưng cái đau ấy không tài nào lấp nổi sự kinh hoàng mà cô vừa trải qua.
“…Trời ơi !” Đến giờ trống ngực cô vẫn còn đập thình thịch hết cả lên.
Sao cô lại nằm vắt vẻo trên cửa sổ thế này? Lúc mở mắt ra nhìn xuống dưới mới thấy khiếp sợ làm sao, tầng áp mái chứ có đùa gì. Huống hồ gì bụng cô tì lên lan can, nửa người lơ lửng ngoài không trung, đung đưa như sắp lọt cả ra ngoài.
Phương Anh dùng tay gạt đi mồ hôi trên trán, thở dốc. Cô không hiểu? Tại sao mình lại nằm ở đó mà có thể ngủ ngon cơ chứ? Cô nhớ là tối qua cô nằm ở trên giường đắp chăn đàng hoàng cơ mà.
Chẳng lẽ… Cô bị mộng du?
Cái ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì cũng là lúc cô cho rằng đó là câu trả lời hợp lý nhất cho tình huống này. Vì cách đây hai tuần, cô thường xuyên bị… lăn xuống đất lúc đang ngủ. Không những thế vài ngày sau còn có dấu hiệu… lăn xa hơn. Lăn tít ra cửa, rồi gầm giường,… Mặc dù vậy nhưng cô cũng chẳng mấy để ý cho lắm ! Đơn giản vì cô cho rằng đó là tại cơ thể của THùy Anh nó vậy.
Nhưng giờ thì thực sự đáng lo ngại rồi @@. Liệu có một buổi sang nào đó tỉnh dậy thấy mình… trong bệnh viện không?
Ax! Cái này khẳng định là mộng du rồi.
Ôi cái cơ thể chết tiệt này ! Sao mà lắm bệnh thế không biết.
Phương Anh bực bội đứng dậy, định bước vào nhà vệ sinh thì chợt nhớ… Mấy giờ rồi?
Cô xoay người, ra đầu giường lôi điện thoại nhìn. Hửm? Sập nguồn?
Cô nhíu mày nghi hoặc, cô sạc đầy pin rồi cơ mà? Sao lại sập nguồn.
Phương Anh ấn nút mở nguồn. Nhân lúc đợi nó mở lại thì cô lôi đồng hồ báo thức để bàn ra xem. Hả? Đồng hồ chết?
@@!!!
Chết lúc giờ phút sáng mới chết chứ !
Kì cục thật @@ Đặt hai báo thức mà cái chết, cái sập. Chắc tí rẽ qua siêu thị mua thêm chục cái đồng hồ nữa quá !
Cơ mà sao cả hai đều “chết” cùng hôm vậy? Trùng hợp chăng?
Đúng lúc ấy thì điện thoại đã được mở trở lại. Cô cầm lên xem, suýt thì rớt khỏi tay…
giờ sáng hơn rồi!!!
Phương Anh cuống cuồng lao vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân thật nhanh chóng, rồi lại lao ra mở tủ đồ mặc đại cái gì đó vào… Bộ dạng vật vã thấy khổ !
Trễ giờ làm mất rồi!
“Chỗ này là khu vui chơi à? Là cái nơi cô nên đùa à? Là cái nơi cô muốn tới lúc nào cũng được phải không?” Bà Dung giọng lạnh tanh chất vấn cô. Cây gậy nhỏ lại được dịp gõ lên gõ xuống ba cái liên tiếp.
“Dạ ! … Cháu, thật ra cháu không phải cố tình đến muộn đâu ạ. Tại đồng hồ nhà cháu nó bị chết lúc nửa đê…” Cô lúng túng phân bua, chưa kịp dứt câu thì đã bị tiếng đập bàn vang lên át mất.
“Miễn giải thích. Cọ toilet ngày !” Bà Dung thẳng thừng chặn lời cô.
“…”
“Còn nữa !” Bà ta dung cây thước đập nhẹ vào bả vai cô: “Cô xem cô ăn mặc kìa ! Gu thời trang độc đáo đấy.”
Một vài tiếng khúc khích nhỏ vang lên, làm cô đỏ lựng mặt.
“Áo cộc bó sát màu đỏ, quần ngố màu cốm xanh lè, áo khoác ngoài màu hồng họa tiết hoa… À à, đôi giày cao gót ! Tôi thật không hiểu nổi cô nghĩ gì mà lại có thể diện thứ như vậy tới đây làm.”
Tiếng cười đã rõ hơn hẳn, làm cô cảm thấy không còn gì xấu hổ hơn nữa. Đây là giày của Huyền Nhung, sáng nay vội quá nên cô xỏ nhầm, cứ thế leo lên taxi đi. Tới nơi mới biết hóa ra…..
Bà Dung tặc lưỡi, thở dài rồi lắc đầu: “Coi cô ăn mặc như này chắc không thấy lạnh giữa tiết trời sắp trở đông nhỉ? Vậy được, bát đĩa cả ngày hôm nay để Thùy Anh rửa, rõ chưa?”
Những nhân viên khác gật đầu nhanh nhẹn. Riêng cô, có cảm tưởng như bầu trời đang dần sụp đổ…
Rửa… Rửa bát cả ngày ư???
Hương đang chuẩn bị mang nguyên liệu thiếu sang bổ sung cho gian bếp chính, chợt thấy bóng dáng cô ngồi góc rửa bát hì hục nãy giờ chưa xong, bàn tay thì đã hơi đỏ lên. Liền có ý tốt bụng rủ cô: “Thùy Anh! Để đó đi. Vẫn còn nhiều bát đũa sạch lắm ! Với cả khách vẫn chưa tới đông. Hay là cậu bê cái này qua gian bếp chính với tớ đi.”
Cô nghe vậy, tắt vòi nước rồi vui vẻ đứng lên, gật đầu: “Ok!”
Hương vác một bao bột mì trên vai, khiêng đi vô cùng dễ dàng. Riêng cô chỉ cần xách hai túi ni lông đựng đầy trứng và một đống gói bột gì đó cô không rõ nhưng chắc chắn là để làm bánh.
Hương vừa xách, vừa quay qua trò chuyện với cô: “Hình như cậu chưa bao giờ qua gian bếp chính thì phải?”
Phương Anh gật đầu. Cũng khá là tò mò!
Hương cười khanh khách, thủ thỉ với cô: “Chỗ đó toàn những nhân vật nấu ăn có tiếng cả đó. Hầu hết là đầu bếp nước ngoài, nói Tiếng Anh như gió luôn… Trong đó tớ cũng biết kha khá người rồi đó. Cơ mà họ làm đồ ăn phương Tây ngon cực ! Để bữa nào tớ lén lấy cho cậu ăn thử… Tuyệt cú mèo luôn đó.”
Cô trố mắt: “Thiệt hả? Nhưng chẳng lẽ ở đây chỉ phục vụ món ăn Tây?”
Hương lắc đầu: “Không có nha! Đây là trụ sở khách sạn chính, ở đây phòng thường đã là phòng vip của các khách sạn con rồi. À, phòng tổng thống ở đây tuyệt hảo luôn ! Thái Thịnh năm vừa rồi có phòng tổng thống lọt top những phòng khách sạn đáng ở nhất châu Á đó. Nên là đồ ăn ở đây phong phú vô cùng ! Phương Đông, phương Tây, … có hết.”
“Nếu thế thì còn ai muốn tới khách sạn con ở nữa.”
“Haha!” Hương bật cười: “Đó mới chính là chiêu câu khách của Thái Thịnh đó.”
“Là sao?” Cô tò mò.
“Mỗi khách sạn con của Thái Thịnh nằm rải rác khắp Việt Nam, và hiện nay đã phát triển ra các nước lân cận. Mỗi khách sạn con sẽ là tổng hợp những nét đặc sắc nhất của vùng nó ở. Ví dụ như khách sạn ở Hà Nội có kiến trúc rất giống nhà hát lớn, xung quanh có ao, hồ, đồ ăn truyền thống, tiếp viên mặc áo dài… Rồi thì ở Huế thì cổ kính như những thành cổ, hòn bộ hữu tình, lại được xây ở sát sông Hương. Hay như khách sạn ở Bangkok, Thái Lan cũng sẽ đi theo truyền thống bên đó, không quên mang những nét văn hóa đặc trưng của Việt Nam sang để thu hút sự chú ý của bè bạn quốc tế…”
Cô gật đầu, nghe cũng thấy Thái Thịnh này quả nhiên không phải dạng vừa mà: “Tuyệt thật đấy !” Chắc khi nào đi du lịch sẽ chọn khách sạn Thái thịnh ở.
"A! Đến rồi!" Hương chỉ tay về tấm biển có dòng chữ "Khu Bếp Chính - cửa B" rồi dùng tay đẩy cửa bước vào, cô cũng liền chạy vào theo.
“Bùng !” Chợt, một ngọn lửa bừng cháy to lên.
“Á !” Cô sợ mất mật, liền lùi ra xa hai bước. Hóa ra là một đầu bếp người Pháp vừa dùng cái thổi lửa để châm, nên ngọn lửa mới bùng lên to như vậy. Trời ạ !
Đầu bếp nọ nghe được tiếng hét của cô, liền quay ra nhìn rồi bắt gặp ngay ánh mắt sợ sệt của cô nhìn ông ta.
“What happened?” [ Chuyện gì vậy? ] Ông ta cất tiếng hỏi.
“I…I…saw…” [ Tôi… tôi… thấy…] Cô lắp bắp định trả lời lại thì Hương từ đâu chạy tới, nhanh nhẹn quay ra với người đầu bếp kia, nói tiếng anh lưu loát: “Nothing, sir! We apologize and hope you sympathy!” [Không có gì đâu, thưa ngài ! Rất xin lỗi và mong ngài thông cảm]
Người đầu bếp ấy nghe xong thì nhún vai, cười một cái thật tươi rồi bảo: “All right !” [ Được thôi !]
Hương cảm ơn một tiếng rồi vội vã kéo tay cô đi. Sau khi xếp trứng và bột xong thì Hương mới quay ra nói với cô: “ Rồi ! Cậu có muốn đi tham quan một chút không?”
Phương Anh vui vẻ gật đầu rồi ngoan ngoãn đứng đằng sau Hương nghe cô giảng giải: “Kia là Foedrtup- một đầu bếp ngừoi Pháp. Ông ta chuyên lo phần nước sốt và súp. Còn người kia là bà Orhen-Jaye người Anh, bà ấy có tay nghề thái thịt và rau củ siêu đẳng luôn… Còn kia là… Kìa là….”
Hương nói một lèo không ngừng nghỉ, mà bản thân cô cũng không thực sự chú ý mấy. Ngó nghiêng ngang dọc ngắm cái gian bếp chính coi thế nào. Công nhận là rộng lớn thật, sạch sẽ mà nồng nặc mùi dầu mỡ. Mọi thứ đồ dung vật dụng đều rất tiện nghi, đúng chuẩn khu- bếp- tivi- vẫn - thường - chiếu.
Chợt, cô thấy một bà đầu bếp mái tóc vàng hoe đang “múa” dao lia lịa trên miếng thịt. Bà ta cắt nhanh và cũng cắt rất chuẩn, miếng nào ra miếng đấy, mỏng dính và trông ngon lắm ! Nhìn sang một chút liền thấy một đầu bếp người Nhật đang nhào bột mì vô cùng điêu luyện, nặn nặn xuống mặt thớt rồi nhào đều tay. Và bên kia, một người khác đang hào hứng tung chảo lật miếng bánh “trong truyền thuyết” rất điệu nghệ, không rớt bánh, không văng dầu….
Phương Anh nhìn mà thấy thích thú. Công nhận là hay!
“… Rồi đó, cậu nhớ hết chưa?” Hương đột ngột dừng lại, quay sang hỏi cô.
Phương Anh giật mình rồi lúng túng gật đầu lại: “À… Ừ !”
“Vậy sau này có gì tớ sẽ nhờ cậu qua đây làm chút việ… Ơ ! Harry! Harry kìa !” Đang nói thì bỗng nhiên Hương la lên, vẻ mặt mừng rỡ nhìn ra sau.
“Harry? Là ai cơ?” Sao cái tên này nghe quen thế?
p/s: Bí mật đang dần được hé lộ..........