Bí Mật Tân Hôn

chương 77: một tờ hôn thư đã đáp ứng được tâm nguyện ấp ủ nửa đời của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết sự hoang đường đã diễn ra bao lâu, dù nhiều ngày không gặp nhưng dường như Chu Thuật Lẫm không hề cảm thấy ấm ức.

Thể lực của Thẩm Di kém xa anh, lúc anh vẫn còn tràn đầy sức sống, cô đã sớm xin tha, bị anh ép phải tiến về phía trước.

Anh dùng sức nên cánh tay hiện rõ cơ bắp, đường nét cũng trở nên rõ ràng. Sức lực của cô làm sao địch lại được anh.

Chu Thuật Lẫm nhìn mà muốn cười, anh hôn đi giọt mồ hôi trên trán cô, dỗ dành người trong lòng: “Sau này em có muốn cùng anh đi tập thể dục không?”

Anh vẫn thấy thể lực của cô không được tốt lắm.

Thẩm Di liên tục lắc đầu. Cô đã buồn ngủ đến không chịu nổi, vùi vào lòng anh thiu thiu ngủ.

“Hoặc sáng sớm cùng anh đi chạy bộ?”

Thẩm Di tiếp tục lắc đầu. Cô kéo chăn muốn đắp lên người mình, lẩm bẩm: “Anh đừng có hành hạ em mãi.”

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mình đang làm nũng.

Chu Thuật Lẫm hoàn toàn không buồn ngủ như cô, anh cười khẽ, còn cố ý nâng cằm cô lên hỏi: “Hành hạ em mãi? Hành hạ em thế nào?”

Thẩm Di không để ý đến anh nữa. Anh khó khăn lắm mới làm ‘người’, cuối cùng cũng chịu để cô ngủ.

Hai người dính sát vào nhau không một kẽ hở, cô muốn dịch ra ngoài một chút, nhưng anh lại giữ chặt eo cô, dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ rồi nói: “Cứ ngủ như vậy đi.”

Anh thực sự không có ý định buông tha cho cô chút nào.

Thẩm Di cũng không giãy giụa nữa. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, thực sự không còn sức để giãy giụa.

Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh ngủ rất nũng nịu.

Con người khi đối mặt với người mình thích dường như sẽ vô thức làm nũng mà hoàn toàn không hay biết gì.

Bên ngoài màn đêm vẫn còn dài.

Sau khi cô ngủ, Chu Thuật Lẫm vẫn không buồn ngủ. Anh một tay ôm cô, một tay cầm điện thoại xem, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Độ hot của bài đăng trên Weibo này nằm ngoài dự đoán của anh, có thể nói là ‘vô tình cắm liễu liễu lại xanh’. Nó tương đương với việc anh đã được cô công khai với cả thế giới, nằm mãi trên hot search cho đến tận bây giờ, lần này thì cả thiên hạ đều biết.

Anh cũng không còn khoa trương như trước nữa, lướt qua thông tin trên mạng, xác nhận không có chuyện gì quan trọng thì chỉ đăng một bài Weibo mới trên tài khoản của mình.

Là đăng bức ảnh màn hình vừa nãy cho cô xem.

Lúc đó anh bình tĩnh đứng ở đằng xa, giơ điện thoại lên chụp cô.

Hóa ra khi ở sau lưng cô, anh đã âm thầm nhìn cô không biết bao nhiêu lần.

Anh đăng rất lặng lẽ, không nói nhiều, chỉ là một bức ảnh. Nhưng lại khiến người ta cảm thấy như vậy đã đủ rồi, mọi thứ không cần phải nói ra nữa.

Sôi sục cả một đêm, độ hot của bài đăng trên Weibo của Thẩm Di vừa mới trở lại bình thường, Weibo cũng vừa mới yên tĩnh lại, không ngờ bài đăng trên Weibo của anh lại bất ngờ xuất hiện.

[!!!]

[Còn nữa ư?!]

Những người vừa mới vây xem vẫn đang theo dõi, bọn họ nhanh tay lẹ chân chạy vào xem. Độ hot lại được đẩy lên cao, lần này là tên anh nằm trên đầu bảng xếp hạng, #ChuThuậtLẫm ảnh_bóng_lưng#.

Người khác tưởng là một cuộc hôn nhân bình thường, không ngờ lại là nhật ký thầm thương trộm nhớ của anh Chu.

[Ôi trời ơi, tôi hiểu rồi, tôi chưa bao giờ hiểu bài đọc hiểu tốt như thế! Ý là muốn nói anh đã thầm thương trộm nhớ cô ấy rất lâu, cuối cùng cũng được toại nguyện đúng không!]

[Anh này, sao cứ một lần anh lại đăng một bức ảnh bóng lưng vậy?]

[Bốn ô vẫn chưa đủ, chạy lên Weibo của mình để tiếp tục ghép phải không?]

[Từ khi đăng ký tài khoản đến nay anh ấy chỉ đăng hai bài Weibo, toàn là tuyên bố chính thức. Thật sự đủ quá rồi. Chủ tịch Chu, không có ai nói với anh là anh yêu mù quáng lắm sao?]

[Khoan đã! Khoan đã!! Bây giờ là hai giờ rưỡi sáng rồi các bạn ạ! Chúng ta là nhóm cú đêm cũng đã đành, nhưng mà anh Chu, sao anh lại xuất hiện vào thời điểm này?]

[Lần trước anh ấy xuất hiện là vào lúc tám giờ mười phút tối Nói đi, trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu làm gì:) Dưới bài đăng Weibo trước của anh toàn là người tìm anh, vậy mà anh lại chạy đi đâu? Anh tặt tay lên ngực trả lời tôi xem!!]

[Chậc, sao bây giờ người ta lại thích tự làm nhục mình thế nhỉ. Hai vợ chồng ở nhà thì còn có thể làm gì chứ?]

Chu Thuật Lẫm cong môi, lướt qua một lượt rồi cất điện thoại đi, lại ôm cô ngủ tiếp.

Bọn họ đã gọi tên anh rất lâu rồi——đó coi như là một chút hồi đáp dành cho bọn họ.

Đúng là anh đã thầm thương trộm nhớ.

Anh vốn đã thương nhớ cô từ lâu.

Tìm một thời gian thích hợp, Thẩm Di dẫn anh và bạn bè đi ăn một bữa cơm. Bao gồm cả Chung Dụ và mấy người khác, chủ yếu là một số bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Bà chủ nhà sách Đào Hi thì vắng mặt, bởi vì cô ấy đang bận khai trương một chi nhánh mới, bây giờ đang phải bận rộn cả hai đầu.

Ban đầu mở một cửa hàng chưa biết có lãi hay không, nhưng bây giờ bà chủ Đào đã mở được cửa hàng thứ hai. Cô ấy ầm ĩ đòi chờ sách mới của Thẩm Di ra mắt, đến lúc đó chắc chắn cuốn sách này sẽ chiếm gần hết giá sách của cô ấy.

Cuốn sách hiện tại của Thẩm Di rõ ràng vẫn đang trong quá trình xuất bản dài kỳ, song đã bắt đầu tích lũy được nhiều sức mạnh. Dường như tất cả mọi người đều tin chắc rằng thành tích của nó sẽ không tệ.

Bạn bè vẫn chưa quen lắm với Chu Thuật Lẫm, nhưng chắc hẳn đều đã nghe nói đến anh. Thẩm Di dẫn anh đến không lâu, lúc đầu mọi người còn ngại ngùng giới thiệu chào hỏi nhau, không ngờ sau đó lại nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Người đàn ông này tuy hay cụp mắt xuống, nhưng dễ dàng nắm bắt được tình hình trong tay, nắm bắt được cả những điều mà Thẩm Di không hề hay biết.

Có điều anh hòa nhập rất nhanh, cô không cần phải dẫn dắt, cũng không cần phải lo lắng.

Chu Thuật Lẫm rót một ly rượu rồi thoải mái chạm ly với Lương Văn Thức và mấy người xung quanh: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy bao nhiêu năm qua.”

Đều là bạn bè, nói như vậy thì có vẻ khách sáo, nhưng đồng thời cũng là đang tuyên bố chủ quyền.

Sao Lương Văn Thức có thể không hiểu chứ? Anh ta khẽ cong khóe môi, uống cạn ly rượu đó.

Anh ta cũng để ý thấy, mặc dù Chu Thuật Lẫm đang nói chuyện với bọn họ nhưng cứ một lúc lại liếc nhìn Thẩm Di, để ý xem cô đang làm gì. Trông có vẻ rất tự nhiên, nhẹ nhàng trôi chảy, không phải cố ý làm như thế.

Lương Văn Thức lặng lẽ thu vào mắt.

Lúc đầu là một cuộc kết hợp rất đột ngột, tất cả mọi người đều cảm thấy vội vàng, ít nhiều cũng không mấy lạc quan, bọn họ đều khuyên Thẩm Di nên thận trọng một chút. Không ngờ đến cuối cùng lại là một mối lương duyên tốt đẹp.

Ánh mắt của anh ta cũng vô thức lướt qua Chung Du, sau khi nhìn xem các cô đang làm gì mới dời tầm mắt. Không ngờ lại đột nhiên đụng phải đôi mắt đen nhánh của Chu Thuật Lẫm, Lương Văn Thức hơi ngẩn ra, đôi mắt đó mang theo chút ý cười, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

Anh ta cầm ly rượu lên, lại chạm cốc với Chu Thuật Lẫm, lặng lẽ bỏ qua đoạn nhạc đệm nhỏ này.

Thẩm Di nghiêng đầu nói chuyện với bạn bè. Rượu hôm nay là do cô mang đến, cũng là loại rượu mà cô và Chu Thuật Lẫm đều thấy rất ngon.

Chung Du chỉ ra một bức ảnh nào đó mà Chu Thuật Lẫm đăng trên Weibo, nháy mắt với Thẩm Di: “Cậu tìm đâu ra tuyển thủ si tình này vậy?”

Thẩm Di cũng là ngủ một giấc đến sáng mới phát hiện ra. Nhưng nghĩ lại thì cô lại thấy rất bình thường, có lẽ thực sự đã quen với việc anh thích phô trương rồi.

Chung Du vươn tay ôm cô, vùi đầu vào vai cô, hơi buồn bã nói: “Nhưng suy cho cùng cậu ở bên anh ấy tớ cũng thấy yên tâm hơn. Tốt hơn trước, tốt hơn rất nhiều.”

Trước đây có phần hấp tấp lỗ m ãng. Cô ấy không tán thành việc kết hôn chỉ vì liên hôn.

Lương Văn Thức cố ý dời tầm mắt, nhưng chỉ một lúc không nhìn về phía này, quay lại thì Chung Du đã uống thêm mấy ly.

Cô ấy nâng ly rượu lên, nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, có vẻ như đang tò mò tại sao loại rượu này lại có thể ngon đến vậy.

“Di Di, cậu còn rượu này không? Tí nữa tớ muốn mang một ít về.”

Thẩm Di bình tĩnh nhận lấy ly rượu trong tay cô ấy: “Ừ, lát nữa tớ sẽ để vào cốp sau của Lương Văn Thức cho cậu.”

Chung Dụ có chút khó hiểu liếc nhìn cô: “Rượu của tớ mà, sao cậu lại bỏ vào cốp xe của Lương Văn Thức?”

Thẩm Di tốt bụng nhắc nhở cô ấy một câu: “Không phải các cậu đến cùng nhau à?”

“——”

Chung Du ngẫm nghĩ, hình như đúng là như vậy. Có điều, chốc nữa cô ấy không muốn về chung với Lương Văn Thức. Cô ấy cười nói với Thẩm Di: “Lát nữa cứ để vào xe của tớ đi. Suỵt. Để cảm ơn rượu, tớ cũng có chuẩn bị quà cho cậu.”

Thẩm Di hỏi: “Quà gì?”

“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho cậu biết được.” Chung Du cười khúc khích, cô ấy đã nghe thấy tin kết hôn mà Chu Thuật Lẫm vừa tuyên bố, biết họ đang chuẩn bị làm đám cưới: “Đợi đến lúc đám cưới rồi sẽ tặng cho cậu.”

Cô ấy say rồi, Thẩm Di không quá để ý lời cô ấy nói, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chung Du lại nhích tới, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Di rồi cười ngốc nghếch nói: “Thứ lần trước tớ tặng cho cậu có tác dụng không?”

Thẩm Di: “…” Cô lập tức hiểu ra.

Cô đưa tay che miệng Chung Du lại, hạ giọng đe dọa: “Không cần khách sáo như thế. Không cần tặng!”

Chung Du say rượu còn mạnh hơn cả cô, dùng giọng nói mà cô ấy tự cho là người khác không nghe thấy nhưng thực tế là mọi người xung quanh đều nghe thấy: “Tớ hứa, là phiên bản nâng cấp của lần trước, còn tốt hơn những món lần trước nữa! Tin tớ đi! Chủ tịch Chu sẽ thích cho mà xem!”

Lương Văn Thức day day thái dương.

Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhướng mày, uống cạn ly rượu trong tay, khóe môi nở nụ cười.

Thẩm Di dùng sức bịt miệng Chung Du lại, không cho cô ấy nói thêm lời nào nữa.

Sau bữa tối, mọi người chuẩn bị trở về nhà của mình. Không biết Chung Du có ý gì, Thẩm Di cũng đã gọi tài xế của nhà họ Chung tới, chỉ là đang trên đường tới đây.

Lương Văn Thức tùy ý vắt áo khoác trên tay, đưa tay đỡ Chung Du đang bám vào người cô: “Để tôi.”

Anh ta bế cô ấy vào lòng, động tác thành thạo khiến người ta có chút đau lòng.

Thẩm Di vô thức đưa tay định kéo lại, nhưng Chung Du đã tự nhiên đã ôm lấy cổ anh ta.

Lương Văn Thức khẽ gật đầu với cô: “Đừng lo lắng.”

Sau khi do dự, Thẩm Di không nói nữa.

Nhân phẩm của Lương Văn Thức vẫn đáng tin cậy. Hơn nữa, cô cũng hiểu đôi chút về anh ta và Chung Du.

Chuyện đám cưới đang được triển khai từng bước.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di cùng nhau trở về nhà họ Thẩm.

Các vị trưởng bối của nhà họ Thẩm đều có mặt, căn phòng chật kín. Thẩm Di lắng nghe anh thảo luận chi tiết về cuộc hôn nhân của họ với những vị trưởng bối này.

Nhiều thủ tục phức tạp và rườm rà, nhưng dường như anh đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đó trong lòng. Khi đối thoại và bàn bạc với những người lớn tuổi, anh không hề e sợ, bình tĩnh tự nhiên.

Cô ngồi cạnh anh lắng nghe, không khỏi quay đầu nhìn anh.

Có thể thấy được các vị trưởng bối của nhà họ Thẩm rất hài lòng với anh, ngay cả ông cậu nghiêm túc và khó tính nhất cũng đang vuốt râu gật đầu.

Cũng phải thôi, cho dù cô muốn xoi mói anh thì cũng không tìm ra được khuyết điểm gì mà.

Thẩm Di dời tầm mắt, hàng mi hơi cụp xuống. Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, nắm lấy tay cô.

Cô khẽ chớp mắt.

Rõ ràng anh vẫn đang nghiêm túc nói chuyện với người lớn, nhưng vẫn có thể dành ra tâm trí để nắm tay cô.

Ánh mắt của Phù Lam vẫn luôn dõi theo cô, trông có vẻ muốn nói rất nhiều điều.

Một buổi sáng trôi qua, Chu Thuật Lẫm được khen ngợi liên tục. Một tình huống phức tạp như thế nhưng đã được anh xử lý rất tốt.

Trước đây các vị trưởng bối trong nhà luôn cảm thấy mối hôn sự này quá vội vàng, nhưng lần này Chu Thuật Lẫm đã bổ sung đầy đủ tất cả các khâu, lễ nghi chu toàn, khiến họ không còn bất kỳ ý kiến hay sự bất mãn nào nữa.

Hơn nữa, vị hậu bối này thực sự rất xuất sắc, họ chỉ có thể hài lòng. Đối với cuộc hôn nhân này, họ cũng rất vui mừng.

Giấy bút đã chuẩn bị xong, Chu Thuật Lẫm bước tới, tự tay cầm bút ký vào hôn thư*.

(*hôn thư cũng là một dạng khế ước hôn nhân nhưng thuộc về gia tộc, khác với giấy đăng ký kết hôn của pháp luật.)

[Từ nay kết thành lương duyên, định thành đôi lứa.

Tơ hồng đã buộc, mãi bên nhau đến khi bạc đầu.

Hoa nở trăng tròn, mừng đôi uyên ương.

Sẽ cùng nhau vượt qua biển cạn đá mòn, uyên ương kết ước.

Chân thành đính ước]

Nét bút cuối cùng hạ xuống, anh từ từ thu bút lại, lặng lẽ nhìn một lúc, trong ánh mắt là sự sâu thẳm mà người khác không thể nhìn thấu được.

Khi ánh mắt anh liếc nhìn cô, anh mới phát hiện cô cũng đang nhìn mình.

Thẩm Di cong môi cười với anh, gió nhẹ thổi qua, cô hơi tiến lên một bước, cùng anh viết tên lên đó.

Chu Thuật Lẫm. Thẩm Di.

Hai cái tên đứng cạnh nhau.

Hôn thư đã hoàn thành.

Ước định cũng được thành lập.

Chu Thuật Lẫm nhìn những dòng chữ chưa khô trên đó, yết hầu khẽ chuyển động.

Trong lồ ng ngực bỗng nhiên vang lên tiếng xao động, dường như là tiếng vọng của một khoảnh khắc nào đó từ nhiều năm trước, chấn động đến mức bên tai ù đi.

Chu Thuật Lẫm thầm đọc lại toàn bộ nội dung hôn thư.

Chưa từng ngờ rằng, một tờ hôn thư đã đáp ứng được tâm nguyện ấp ủ nửa đời của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio