“ Ngôn Tâm, đến thăm tớ hả? Trùi ui bạn tốt.” Mộc Ninh nhanh chóng chạy tới bàn ăn. Mọi người thì không như cô đều mang ánh mắt phức tạp, Mộc Ninh ngơ ngác đứng chôn chân cạnh bàn, Phong Kỳ phản ứng nhanh liền cất tiếng:
“ Mộc Ninh, ngồi cạnh tôi, em không đói sao?”
Ngôn Tâm cũng tiếp lời:
“ Đúng rồi, Tiểu Ninh ngồi xuống đi rồi nói.”
Lòng mộc ninh chợt hẫng, cảm giác tim đập thót lên, bất giác đem đôi mắt ngây dại liếc Phong Thần, anh ta vẫn ngồi im lắng nghe toàn cục, không một chút xao động. Cuối cùng Phong Thần cũng đáp trả ánh mắt của cô, ý tứ nhàn nhạt thoang thoảng chút lãnh đạm, Mộc Ninh bèn liếc đi chỗ khác sau đó yên vị bên cạch Phong Kỳ.
“ Cầm được thìa không?” Phong Kỳ hỏi
“…” Chẳng lẽ anh bón cho tôi?
“ Mộc Ninh cậu không có phần trong đây đâu, mình lấy cháo cho.” Ngôn Tâm đứng dậy lấy kèm theo nụ cười tươi tắn.
Một lúc sau
Đôi tay Mộc Nhi khẽ run run bữa ăn của cô “ đạm bạc” tới đâu thì đồ ăn của những người kia sa hoa tới đó: Gà cung pao, Súp cá anh vũ, sá sùng, đậu hũ, mỳ sào thay cơm…Trong khi Mộc Ninh ngồi húp cháo Ngán.
“ Ăn đi đừng gẩy nữa.” Phong Kỳ bỗng dừng ăn nhíu mày nói
“ Bát cháo này gần triệu của tôi rồi đấy.” Phong Thần ngẩng mặt lên bổ sung
“ Mộc Ninh cậu có phúc lắm rồi đấy.” Ngôn tâm cũng thêm lời
Các người không nói có ai nói các người câm đâu chứ, Mộc Ninh đơ người nhìn bán cháo, miệng khô khốc nước bọt nuốt xuống cổ ừng ực, bát cháo này là… triệu lận, bán cô đi cho rồi.
Cháo Ngán “ngon” tới nỗi cô không bỏ lỡ một thìa, đừng nói cô tham ăn mà cô tiếc tiền, rất tiếc, tuy nhiên mấy người kia ăn toàn đồ lạ và đẹp thì cô dương mắt lên ngưỡm mộ nhìn họ nuốt từng thứ vào bụng. Được, Phong Kỳ rất hào phóng sau khi cô khỏi nhất định bắt anh ta cho ăn ngon hơn thế này gấp vạn lần, nhất định.
OOO
Bữa tối đã dùng xong, trời tối hẳn, Ngôn Tâm và Mộc Ninh hú hí rủ nhau lên phòng cô để mặc đống bát đĩa cho hai người đàn ông dưới nhà.
Choang>>>choang hàng tá tiếng đổ vở ở bếp, hai anh em họ Dịch nhắm mắt làm ngơ thản nhiên thả tá bát vào sọt, đôi môi họ cùng nở nụ cười…nhiệm vụ này không thành vấn đề. Ngôn Tâm và Mộc Ninh cùng vuốt mặt, thật đáng sợ, tính khí rất cao lãnh, xử lí vấn đề của anh em Dịch tổng rất nhanh gọn, rất cao tay.
Thôi bỏ qua mấy vấn đề kia, hai người trong phòng Mộc Ninh ngồi trên giường vừa ôm gấu bông vừa tán gẫu chuyện trước đấy. Thời gian đúng là vừa dài lại vừa nhanh, Ngôn tâm rõi mắt ra khung cửa sổ nhìn bầu trời đen huyền điểm những ánh sao nhấp nháy tuyệt đẹp, trong sáng nhỏ nhắn gắn mình giao phó cho trời mây bồng bềnh.
“ Tiểu Ninh, hôm nay mình sẽ ở lại đây.”
“ Ừ, cậu có muốn về cũng đừng hòng.” Mộc Ninh nén một chiếc gối êm về phía Ngôn Tâm
“ Mình rất vui, Tiểu Ninh.” Ngôn Tâm xoáy sâu đôi mắt đen vào đáy mắt Mộc Ninh, thật thà thẳng thán vẫn là tính cách tương đồng giữa hai người con gái, tuyệt nhiên không mưu cầu lợi ích, đấy gọi là bạn bè chân chính-cũng giống cô và Ngôn Tâm
“ À, mình có cái này tặng cậu nữa.” Ngôn tâm như nhớ ra nhảy xuống đất nhưng cô quên không mang hành lí về đây: “ Hoy, mai đưa cho.” Ngôn Tâm ỉu xìu trước mặt Mộc Ninh, cô cười to nhìn Ngôn Tâm: “ Ha ha có gì ngày mai tính lên welcome để vài lời cho Liêu Mẫn cái đã.”
Mộc Ninh chỉ cái vali đồ và cái cặp máy tính nhưng thành ra Ngôn Tâm phải xếp đồ cho cô, hai người vui vẻ làm nhanh chóng rồi bật máy.
“ Liêu Mẫn, ăn tối chưa?” Ngôn Tâm hỏi
“ Ăn lâu rồi, hai người sao ở cùng nhau mà không gọi ta, tội nặng đấy.” Liêu Mẫn đe dọa không quên cất nụ cười tà ác.
“ Hờ hờ người ta năm không gặp sao có thể như nhà ngươi.” Ngôn Tâm cũng cười nói.
“ Liêu Mẫn hóa ra Ngôn Tâm là con nuôi nhà họ Dịch, nó vừa nói với tớ xong.” Mộc Ninh như nhớ ra đành góp chuyện. Ở bên kia Liêu Mẫn thừ người vài chục giây mới định thần lại: “ Ngôn Tâm thật hả?”
“ Ừ, bố tớ ở trong Nam cũng biết chuyện đừng lo.” Ngôn Tâm ngượng đáp, Mộc Ninh không khỏi nhìn Ngôn Tâm.
“ Có gì nhìn ghê quá vậy?” Khóe miệng Ngôn Tâm giật giật
“ Hoy, thấy lạ lạ, làm anh em nhà họ Dịch cũng được năm rồi mà bây giờ mới thông báo cho chị em cơ đấy.”
“ Haizzz học kiệt xác để về đây mà các người nỡ ruồng bỏ, mai người ta lại đi tiếp năm quay về luôn.” Ngôn Tâm phụng phịu, rời máy chuẩn bị chui vào trong chăn thì bị Mộc Ninh kéo lại, sau đó là giọng trong trẻo nịnh bợ của Liêu Mẫn: “Ấy thôi thôi lúc đấy Ngôn tiểu thư già rồi khéo chị đây còn chẳng nhận ra ý chứ.”
Bị tiếng kích đểu của Liêu Mẫn níu lại thành ra Ngôn tâm như muốn xé toạc cái màn hình máy tính phi sang bên kia một đao kết liễu con người nhởn nhơ cười cợt vô cùng khoái trá.
Đúng là tình bạn…thẳng thắn.
Ooo
Trời đã khuya nhưng hai cô gái trên giường không tài nào ngủ được đành kéo nhau xuống thảm cỏ rộng rãi trong khu biệt thự. ( t/g thắc mắc hai anh kia đang làm gì ÔoÔ) . Xung quanh tối om, khá muội rồi nên ánh sáng trong nhà đều tắt hết, hai anh em Dịch Phong chắc cũng đang ngủ, thế là cỏ xanh trời sao chắc chắn dành riêng cho hai cô nàng Mộc Ngôn rồi. Thảm cỏ sạch sẽ chăm bón kĩ lưỡng nên mềm mại lại dậy hương thơm ngòn ngọt dịu dàng đưa lên cánh mũi, tiếng dế tấu lên hoang vu, cành cây cảnh không biết tên to lớn đang xào xạc trong gió, ánh trăng chiếu dọi sáng mộc mạc. Ngôn Tâm ngồi xuống trước, cô lặng lẽ không nói gì, Mộc Ninh cũng im tiếng, cô nằm sang bên cạnh Ngôn Tâm.
“ Này con gái con lứa bạo nhỉ? Nằm thế này không cảm lạnh sao?” Ngôn Tâm khe khẽ hỏi
“ Không sao đây, chất lượng ở đây chắc tốt, cảm lạnh thì khỏi đi học.” Mộc Ninh cũng khẽ đáp lại.
“ Thật là…cẩn thận đấy, tay chưa khỏi hẳn đâu.”
“ Ừ.” Mộc Ninh cọ cọ chân vào khuỷu tay Ngôn Tâm: “ Thử đi thoải mái lắm.”
“ Thật không, năm lên cỏ kêu thoải mái.” Ngôn Tâm miệng nói vậy nhưng người đã nằm xuống thảm cỏ: “ Ừ đúng là thoái mái thật.”
Gió đêm nhè nhẹ thổi, hai người vẫn lặng thinh, hưởng thụ luồng gió ôn hòa ngang qua, thảm cỏ dậy sóng, từng đợt êm ái, đôi mắt Mộc Ninh díu lại, cơn buồn ngủ đang ập đến.
“ Hai cô làm gì ở đây thế không mau vào phòng ngủ đi.”