“Bởi vì em yêu cô ấy.”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Uẩn Ninh nói về chuyện tình cảm của mình với cô. Dạo trước cha cô còn mắng Uẩn Ninh ngoan cố, không chịu suy nghĩ đến chuyện tình cảm, ai ngờ nhanh như vậy mà mọi chuyện đã thay đổi. Tạ Tịnh Di lập tức trở nên vui vẻ, cô hỏi lại: “Thật sao?”
Tạ Uẩn Ninh không trả lời, chuyện như vậy có thể đem ra để nói đùa sao? Ngay cả anh cũng khó mà tiếp nhận được sự thật này, không ngờ anh lại thật sự động lòng với Lê Lạc. Chỉ là chuyện tình cảm không cần kinh nghiệm, cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần cảm thấy đúng thì chính là đúng. Mặc dù Tạ Uẩn Ninh không muốn thừa nhận, nhưng anh hiểu rõ cảm xúc của mình, cho nên anh cũng không thể phủ nhận.
Sau đó, Tạ Tịnh Di chợt nhớ ra một chuyện. Hi Âm nói vị Lê tiểu thư này là nghiên cứu sinh ở Lan Đại, thậm chí còn cùng thực tập ở sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài cùng với Thương Ngôn, cho nên Lê tiểu thư chính là sinh viên của Uẩn Ninh ư?
Thật là khó tin! Nếu như lúc trước cô cảm thấy khó có thể tin nổi là bởi vì cô hiểu lầm Lê tiểu thư là tình nhân của chồng mình thì lúc này Tạ Tịnh Di lại càng khó mà tin được em trai mình lại thích một cô nữ sinh cùng lứa với Thương Ngôn. Trước đây, khi cô tìm đối tượng cho Uẩn Ninh, không phải là anh nhất quyết từ chối tất cả những cô gái dưới tuổi vì họ quá ngây thơ, quá nhàm chán sao.
Cho nên, cái cô Lê tiểu thư này không ngây thơ cũng không tẻ nhạt sao? Tạ Tịnh Di quan tâm nhìn Tạ Uẩn Ninh, ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Nhưng sự thực là Lê Lạc vừa ngây thơ lại vừa tẻ nhạt, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Đương nhiên Tạ Uẩn Ninh cũng biết chị anh tò mò chuyện gì. Nếu như không phải là vì muốn nói rõ chuyện Lê Lạc không liên quan gì đến người phụ nữ kia, anh sẽ không nói ra chuyện này sớm như vậy. Lão luyện, thành thục, ngồi trước mặt chị mình, Tạ Uẩn Ninh nói sang chuyện khác: “Chị, chuyện của chị và anh rể...”
“Uẩn Ninh...” Tạ Tịnh Di ngắt lời em trai mình, cô còn phải nhờ anh giữ bí mật giúp mình.
Tạ Uẩn Ninh nhìn Tạ Tịnh Di, anh rất hiểu cách suy nghĩ và quyết định của chị mình, trầm mặc trong chốc lát, anh nói: “Chị, em hiểu chị rất thích Thương Vũ, chị có cách xử lý của chị, em sẽ tôn trọng chị. Nhưng em cũng là em là em trai chị, nếu như chị cần em giúp, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho em... Chuyện này em sẽ không nói với cha mẹ, chị cứ yên tâm, em cũng có thể cam đoan với chị: mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, em, cha, còn có mẹ cũng sẽ đều ủng hộ mọi quyết định của chị.”
Tạ Tịnh Di không nói gì, hít một hơi thật dài, nắm lấy tay Tạ Uẩn Ninh, cô thực sự rất xúc động.
Tạ Uẩn Ninh suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra một yêu cầu: “Chúng ta trao đổi đi, chị cũng phải giữ bí mật giúp em.”
Cô bị gài bẫy sao? Tạ Tịnh Di cười dịu dàng, gật đầu.
Có một số việc, Tạ Tịnh Di vẫn rất tin tưởng em trai mình Tạ Uẩn Ninh. Hai chị em họ, xét về mặt tính tình, tướng mạo, năng lực, Uẩn Ninh đều hơn cô rất nhiều, từ nhỏ đã thông minh hơn người, Uẩn Ninh chính là niềm kiêu hãnh của cha mẹ cô. Chỉ là cô lớn hơn em trai mình những tuổi, hai người không có được thứ tình cảm gắn kết khi cùng nhau lớn lên, bởi lúc Uẩn Ninh còn nhỏ, cô đã gả cho Thương Vũ.
Hiện tại, em trai cô đã trở thành một chỗ dựa vững chắc mà cô có thể dựa dẫm, Tạ Tịnh Di nhất thời xúc động. Trước kia cô từng nghe nhiều người nói về cô và Uẩn Ninh: Uẩn Ninh là một thanh niên ưu tú khiến người khác khen không dứt lời, còn cô là trưởng nữ Tạ gia, là người có phúc khí được người ta hâm mộ. Tất cả mọi người đều nói cô tốt số, xuất thân tốt, gả được cho một người đàn ông tốt, con trai thì ngoan ngoãn, quả thực là mọi chuyện đều tốt...
Nghĩ đến Lê tiểu thư vẫn đang ngồi trong quán cà phê, Tạ Tịnh Di vội vàng nhắc nhở Tạ Uẩn Ninh: “Uẩn Ninh, cậu mau về với Lê tiểu thư đi. Nhân tiện xin lỗi cô ấy giúp chị...”
Chuyện hiểu lầm này thật sự khiến cô khó mà mở miệng.
“Em hiểu rồi.” Tạ Uẩn Ninh gật đầu: “Em sẽ chuyển lời giúp chị.”
Tạ Uẩn Ninh trở lại quán cà phê, Lê Lạc vẫn ngồi ở chỗ cũ chờ anh, cô nhàm chán cầm thìa khuấy đều ly cà phê trước mặt, có lẽ anh đã để cô chờ hơi lâu.
Tạ Uẩn Ninh đẩy cửa đi vào, giống như là có linh cảm, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt toát lên sự vui mừng, sau đó cô cầm túi xách lên, đi thẳng đến bên cạnh anh. Cô đi rất nhanh, tựa như một giây tiếp theo sẽ sà vào ngực anh vậy. Tạ Uẩn Ninh đứng thẳng, trong vô thức, anh rút tay từ trong túi quần ra.
Lê Lạc vui vẻ đứng trước mặt Tạ Uẩn Ninh, thận trọng duy trì khoảng cách hai tấc, ngửa đầu oán trách nói: “Giáo sư Tạ, em còn tưởng rằng thầy sẽ không quay trở lại.”
Tạ Uẩn Ninh đút lại tay vào túi quần, ung dung đáp lời: “Không phải tôi đã nói là sẽ quay lại sao?”
Đúng! Lê Lạc không nói nữa, chuyện BichDiepDuong – Diễn đàn hôm nay đã giải quyết ổn thỏa, cô thật sự rất vui. Chỉ là cô muốn xác nhận lại một chút, cô tiếp tục nhìn Tạ Uẩn Ninh hỏi: “Tạ tỷ tỷ chịu tin tưởng em rồi sao?”
“Hoàn toàn tin tưởng.” Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc: “Chị ấy còn nhờ tôi chuyển lời xin lỗi tới cô, chị ấy cảm thấy rất có lỗi.”
“Không sao.” Lê Lạc lắc đầu: “Em hiểu mà, là do chị thầy bị Lâm Hi Âm lừa thôi.”
“Cô biết?” Tạ Uẩn Ninh hỏi.
Lê Lạc ngừng lại một chút, nhận ra mình trót lỡ lời. Thế nhưng dù cứ coi như trước đây cô không quen Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm, cô cũng vẫn có thể nhìn ra Lâm Hi Âm và Tạ Tịnh Di ai thiện ai ác. Tướng mạo của một cô gái trước hai mươi tuổi là do cha mẹ cho, đến bốn mươi năm mươi tuổi, gương mặt hoàn toàn thể hiện bốn chữ “Tướng từ tâm sinh“. Cho dù hiện tại Lâm Hi Âm vẫn giữ gìn được sự trẻ trung, vẻ ngoài vẫn xinh đẹp kiều diễm giống như một đóa bách hợp trắng thì đó cũng là một đóa bách hợp có độc.
Còn cô thì sao? Lê Lạc cong miệng, cô là một kẻ ác, làm việc ác, đương nhiên cô không phải thiên sứ.
Lê Lạc ngồi ở ghế lái phụ xem nick wechat của Tạ Tịnh Di. Những gì một người đăng lên mạng sẽ thể hiện một phần tính cách của người đó, Tạ Tịnh Di cũng vậy, ngày ngày cô trồng hoa, chăm cây… tất cả đều thể hiện một cuộc sống mà cô luôn theo đuổi——”Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.”
Lúc ăn trưa, Tạ Uẩn Ninh đã nói về chị anh như thế này: “Chị tôi thích chăm hoa, cũng rất thích có một cuộc sống giống như những bông hoa ở trong nhà kính. Mặc dù được hưởng ánh mặt trời và mưa móc, lại được chăm sóc rất tốt, nhưng thế giới đó rất nhỏ. Nhưng chị ấy không quan tâm.”
Lê Lạc không khỏi không xúc động, cách đánh giá của Tạ Uẩn Ninh về Tạ Tịnh Di vừa khách quan lại vừa sắc sảo.
“Giáo sư Tạ, vậy thầy thấy em thế nào?” Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, cô cũng hi vọng anh sẽ nhận xét về cô vài câu.
Tạ Uẩn Ninh có chút buồn cười: “Vậy cô thấy bản thân mình là người như thế nào?”
Lê Lạc ngồi xếp bằng trên ghế, vừa nghiêm túc lại có chút đùa giỡn: “Ước mơ của em là biến thành một nữ ma đầu, Phật tới chém Phật, ma tới Trảm Ma.”
“Dã tâm thật là lớn.” Tạ Uẩn Ninh lái xe trên đường quốc lộ, anh nói: “Đúng là có tiềm năng trở thành nữ ma đầu.”
Lê Lạc: “Thật sao?”
Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, Tạ Uẩn Ninh đã cảnh cáo cô: “Nữ ma đầu thì có gì tốt chứ? Cô nên tìm một người quản lý cô thật tốt, nếu không đến khi cô thật sự tiến hóa thành tiểu ác ma thì nhất định sẽ gieo họa cho xã hội.”
Lê Lạc bị nói trúng tim đen, cô yên lặng quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Cô giận rồi ư? Thật sự là anh chỉ thuận miệng nói thôi mà, Tạ Uẩn Ninh có chút bất đắc dĩ. Một cô gái xinh đẹp thông minh lại to gan lớn mật, nếu như còn coi trời bằng vung nữa thì không phải là nữ ma đầu thì là cái gì? Nhưng ngay lúc đó, Tạ Uẩn Ninh chợt nhận ra những lời mình nói đã khiến Lê Lạc tổn thương rồi.
“Thật xin lỗi.” Tạ Uẩn Ninh cảm thấy có lỗi, anh nhất thời quên mất Lê Lạc là cô nhi, thực sự anh chỉ muốn nói là cô nên tìm bạn trai mà thôi. Chết tiệt! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì, đang nói cái gì vậy!
“Hắc hắc.” Lê Lạc quay đầu, gương mặt tươi sáng trở lại: “Giáo sư Tạ, em trêu thấy đó.”
“Ừ.” Tạ Uẩn Ninh lên tiếng.
Lê Lạc nhìn thẳng về phía trước, mượn lời Tạ Uẩn Ninh vừa nói, nói lời thật lòng: “Cũng may, không phải là em đã có thầy quản sao?”
Tạ Uẩn Ninh: “... Vậy cô muốn tôi quản cô sao?”
Về chuyện này Lê Lạc không biết nên trả lời thế nào, sau đó vẫn gật đầu.
Tạ Uẩn Ninh vui vẻ nói: “Vậy từ giờ trở đi cô phải nghe lời tôi.”
Đây là chuyện một người thầy tốt sẽ làm nhỉ? Lê Lạc tiếp tục gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút khác thường, nhưng chuyện nên nghe cô nhất định sẽ nghe. Chỉ là cô muốn trở thành một nữ ma đầu, một khi phong ấn quỷ dữ trong tim được mở ra, Hồng Hoang Chi Lực thức tỉnh, đến lúc đó sợ rằng mười Tạ Uẩn Ninh cũng không khống chế nổi cô.
Aizz! Lê Lạc nhìn ra bên ngoài, cô nhận ra Tạ Uẩn Ninh không đưa cô về nhà trọ, mà là đi về nhà anh. Lê Lạc quay đầu trở lại,tỏ vẻ thương tâm hỏi: “Giáo sư Tạ, hôm nay thầy không đưa em về nhà sao?”
Cô nói gì vậy... Quả nhiên, thích thích một cô gái nhỏ tuổi thật là phiền.
“Lát nữa Thương Ngôn sẽ mang hai hộp thịt kho tới, chúng ta cùng nhau ăn tối luôn.” Tạ Uẩn Ninh giải thích. Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Tạ Uẩn Ninh xuống xe trước, sau đó liếc nhìn Lê Lạc nói: “Nếu muốn tôi quản cô, vậy thì không thể không ăn bữa cơm này rồi.”
Lê Lạc vui vẻ, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, cô cũng muốn ăn bữa cơm này. Trưa nay là cô mời khách, không tính. Vậy thì tối nay cô cũng không nên ăn chùa ở nhà Tạ Uẩn Ninh, suy nghĩ một chút, cô nói: “Vậy em làm thêm vài món, thể hiện khả năng nấu nướng cho hai người xem.”
Tạ Uẩn Ninh: “Không thành vấn đề.”
Thương Ngôn đúng là xui xẻo, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh đến nhà cậu chỉ để đưa hai hộp thịt kho. Lần đầu tiên tới đây thì cậu anh không có ở nhà, anh định đưa cho quản gia nhưng cậu lại nói: “Gần tối quay lại đi, chúng ta cùng ăn tối.”
Thương Ngôn không thể làm gì khác hơn là buồn bực đồng ý, trong lòng tự châm chọc, trưởng bối bắt tiểu bối làm chân chạy vặt cũng thật là thuận tay!
Gần tối, Thương Ngôn đạp xe từ ký túc xá tới chung cư Tạ Uẩn Ninh ở. Cậu ra mở cửa cho anh, anh vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp bay ra.
“Ai đang nấu cơm thấ ạ?” Thương Ngôn hỏi: “Dì Lý sao?”
“Không phải.” Tạ Uẩn Ninh trả lời, đúng lúc này, một cái đầu nhô ra từ trong phòng bếp, cười tùy tiện, nói với bọn họ: “Thương Ngôn đã đến rồi à, chờ tôi thêm năm phút nữa nhé!”
“Lê Lạc?!?” Thương Ngôn mở to hai mắt, lông mày nhíu lại.
Lê Lạc cũng nhướng mày nhìn Thương Ngôn, cô giải thích: “Hôm nay giáo sư Tạ dạy tôi đánh tennis nên tôi báo đáp thầy bằng một bữa cơm.”
“À.” Thương Ngôn gật đầu, thì ra là hôm nay cậu và Lê Lạc đánh bóng.
Lê Lạc cười, tiếp tục trở về phòng bếp thể hiện tài nấu nướng.
Lê Lạc nấu ăn rất ngon, thậm chí còn có thể nói là tuyệt vời. Ban đầu Tạ Uẩn Ninh tưởng rằng Lê Lạc sẽ làm vài món ăn phương Tây cho có lệ, không ngờ những món cô nấu đều là món ăn Trung Quốc truyền thống, thậm chí còn là món ăn Giang Châu.
Quả đúng như vậy, Lê Lạc thường nấu những món ăn ở Giang Châu. Mẹ của cô vốn là người Giang Châu, sở trường của bà chính là nấu đồ ăn Giang Châu. Hai năm trước, khi cô mới tỉnh lại, có một thời gian cô không thể ngủ được, lại còn mắc bệnh kén ăn. Lúc đó cô chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sinh mạng. Có lẽ là vì quá nhớ mùi vị bữa cơm mẹ nấu, cô quyết tâm tự học nấu ăn, nhờ thế mà không chỉ học được cách nấu ăn, cô còn chữa được bệnh kén ăn.
Cô nhớ lại lúc Lâm Thanh Gia cô mới học nấu ăn, không phải ném bỏ cả mâm cơm cũng tạm coi là không tệ rồi.
Trong một canh giờ, Lê Lạc làm năm món ăn một món canh, ngoài ra còn có một đĩa cá hồi. Thương Ngôn thật sự kinh ngạc, nhớ lại hồi mới quen Lê Lạc, Lâm Giai Khởi còn hoài nghi Lê Lạc copy ảnh đồ ăn trên mạng về rồi đăng lên wechat. Không nghĩ tới Giai Khởi nữa, Thương Ngôn nói đùa với cậu: “Làm thế nào bây giờ, đột nhiên cháu cảm thấy rất ghen tỵ với người chồng tương lai của Lê Lạc, sau này ngày nào cũng có thể ăn ngon như vậy.”
“Cũng chưa chắc đâu, nói không chừng chồng tương lai của tôi cũng biết nấu cơm, mà có khi còn nấu ngon hơn cả tôi nữa.” Lê Lạc tháo chiếc tạp dề màu đen ra, ngồi xuống ghế, nói đùa với Thương Ngôn. Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng nói đùa vài câu cũng không tệ.
Tạ Uẩn Ninh chỉ cười.
Thương Ngôn tiếp tục cảm thán: “Đúng đúng đúng.” Tiếp đó lại nếm thử một món ăn, anh lại khen ngợi cô một lần nữa.
Lê Lạc được khen tới hả lòng hả dạ, cô nhìn Tạ Uẩn Ninh, muốn nghe anh khen ngợi cô. Tạ Uẩn Ninh cũng gật đầu, khẳng định một câu: “Không tệ, kỹ năng sinh hoạt đạt điểm tối đa.”
Lê Lạc hài lòng.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lê Lạc định thu dọn chén đĩa, trong phòng bếp của Tạ Uẩn Ninh có máy rửa bát nên cũng sẽ không mất nhiều thời gian. Chỉ là Tạ Uẩn Ninh sai Thương Ngôn làm thay, ăn nhờ của người ta thì đương nhiên cũng phải làm việc.
Thương Ngôn chấp nhận.
Sau khi xong xuôi, Lê Lạc và Thương Ngôn xin phép về. Tạ Uẩn Ninh đứng lên tiễn hai người, anh định đưa Lê Lạc trở về nhà trọ nhưng Thương Ngôn lại nói: “Cậu, cậu không cần tiễn bọn cháu nữa đâu, cháu và Lê Lạc cùng đi cũng không có vấn đề gì.”
Lê Lạc cũng cảm thấy không có vấn đề, cô vẫy tay chào Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, hẹn gặp lại.”
Tạ Uẩn Ninh không có lý do để phản đối: “Hẹn gặp lại.”
Lê Lạc và Thương Ngôn cùng đi xuống dưới sân chung cư. Thương Ngôn dắt xe đạp đi bên cạnh Lê Lạc, anh nói: “Lê Lạc, lên xe đi, tôi chở cô.”
Lê Lạc cũng định sẽ đi cùng anh một đoạn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn từ chối.
Thương Ngôn cúi thấp đầu, cười hỏi: “Cô sợ Giai Khởi bắt gặp sao?”
“Không chỉ là Giai Khởi đâu.” Lê Lạc thẳng thắn cười cười, nói thẳng: “Bạn học ở Lan Đại gần như không có ai không biết anh, trong số đó cũng có không ít người đang chú ý tới tôi. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, tôi ngồi xe buýt là được rồi.”
Cũng phải, anh đã quên mất chuyện này. Thương Ngôn xin lỗi: “Thật xin lỗi, Lê Lạc.”
“Không có việc gì.” Lê Lạc cúi thấp đầu, định sẽ đi luôn.
“Chờ một chút.” Thương Ngôn mở miệng lần nữa: “Tôi đi gửi xe đạp, chúng ta cùng đi xe bus.”
Lê Lạc đứng ở tại chỗ: “Thương Ngôn, anh không cần phải làm thế...”
“Tôi đi cùng cô.” Thương Ngôn không cho Lê Lạc từ chối, anh lập tức dắt xe vào gara của Tạ Uẩn Ninh.
Trên tầng , Tạ Uẩn Ninh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Lê Lạc đứng chờ Thương Ngôn, thân thể cao lớn miễn cưỡng dựa vào mặt kính thủy tinh, phiền não thở dài một tiếng. Mới tháng trước thôi anh vẫn còn cảm thấy hai đứa nhóc Lê Lạc và Thương Ngôn rất xứng đôi vậy mà bây giờ đã không còn cảm thấy như thế nữa rồi. Ngẫm lại thì không chỉ phụ nữ là dễ thay đổi, không phải là suy nghĩ của anh cũng đã thay đổi trong nháy mắt sao?
——
Bên kia, Lâm Hi Âm vừa về đến nhà liền trực tiếp trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, gương mặt vô hồn, nằm trên chiếc giường lớn suy nghĩ miên man. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được kéo hết lại nên cô không biết bên ngoài trời đã tối.
Trong đầu cô vẫn vang lên giọng nói phách lối của cô gái có ngoại hình tương tự Lâm Thanh Gia: “... Dì Lâm, nói thật cho cô biết, người tôi thích là Thương Ngôn. Mục tiêu của tôi cũng là Thương Ngôn, ah, chính là bạn trai của con gái dì đó.”
Đầu đau như muốn vỡ ra, Lâm Hi Âm mở ngăn kéo, uống một ít thuốc giảm đau.
Trong một phòng ngủ khác ở Lâm gia, Lâm Giai Khởi cũng đang buồn bực không kém, cô gửi tin nhắn cho Thương Ngôn mà mãi chưa thấy anh trả lời. Mặc chiếc váy ngủ công chúa màu trắng, Lâm Giai Khởi đi tới phòng ngủ chính, đẩy cửa ra hỏi Lâm Hi Âm đang ở bên trong: “Mẹ, cha vẫn chưa về sao?”
“Ừ.” Lâm Hi Âm đáp một tiếng, phờ phạc, rũ rượi.
Lâm Giai Khởi đứng ở cửa: “Mẹ, con có thể ngủ với mẹ không?”
“Được.” Lâm Hi Âm nhận thức được một chút, vẫy tay gọi con gái: “Đến đây đi, bảo bối.”
Lâm Giai Khởi leo lên giường, ôm lấy người mẹ xinh đẹp của mình, phiền muộn thổ lộ tâm tình: “Mẹ, Thương Ngôn không còn giống như trước đây nữa rồi.”
Lâm Hi Âm nghe xong càng tức giận hơn, cũng càng nhức đầu, nhìn đứa con gái bảo bối trong ngực: Giai Khởi xinh đẹp đáng yêu như vậy, một cô gái như thế phải nhận được sự yêu chiều từ tất cả đàn ông mới phải chứ? Đột nhiên nhớ ra một chuyện, mặt Lâm Hi Âm nghiêm lại, hỏi Giai Khởi đang nằm trong ngực mình: “Giai Khởi, mẹ hỏi con, con và Thương Ngôn đã lên giường chưa?”
Lâm Giai Khởi không ngờ mẹ cô có thể trực tiếp hỏi cô chuyện này như vậy, mặc dù giữa cô và Thương Ngôn chưa xảy ra chuyện gì, mặt cô vẫn đỏ lên, xấu hổ úp mặt vào lòng Lâm Hi Âm nói: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi con như vậy, mẹ phải tin tưởng con chứ...”
Xem ra là vẫn chưa... Lâm Hi Âm không biết phải nói gì, tính tình của con gái mình cô hiểu rất rõ, kiêu ngạo, yếu ớt, đơn thuần. Giống như là một cách bù đắp cho quá khứ, cô quyết tâm nuôi dưỡng Giai Khởi như một tiểu công chúa. Chỉ là đấu với loại con gái thủ đoạn như Lê Lạc, Giai Khởi sẽ bị thua thiệt. Lâm Hi Âm vô cùng lo lắng, lại không biết nên khuyên con gái nên chủ động hay là phải chủ động.
“Giai Khởi, thật ra thì mẹ rất tiến bộ.” Lâm Hi Âm nói, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: “Chỉ cần con và Thương Ngôn dùng các biện pháp an toàn, mẹ sẽ không phản đối.”
“A...” Lâm Giai Khởi mở to hai mắt, thật ra thì cô và Thương Ngôn cũng không còn nhỏ, trong túc xá cũng có rất nhiều người nghĩ rằng cô và Thương Ngôn đã cái làm chuyện đó, còn hỏi cô là cảm thấy thế nào...
Mẹ con hai người tiếp tục tâm sự về đề tài này, Lâm Giai Khởi hỏi Lâm Hi Âm: “Mẹ, mẹ thật sự không phản đối sao?”
“Sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ kết hôn, không chừng cuối năm là đính hôn rồi, mẹ còn phản đối hai đứa làm gì chứ.” Lâm Hi Âm buồn cười, xoa mũi Giai Khởi: “Đứa nhỏ ngốc.”
Lâm Giai Khởi đỏ mặt, đánh bạo hỏi mẹ mình: “Mẹ... lần đầu tiên của mẹ là với cha con sao? Lúc nào thì hai người…?”
“Cái gì!” Lâm Hi Âm không nhịn được cười, hồi tưởng một hồi, lắc đầu nói: “Đương nhiên là lần đầu tiên của mẹ không phải là cha con.”
“A, chẳng lẽ là mối tình đầu?” Lâm Giai Khởi hỏi.
Lâm Hi Âm đúng là không hề bảo thủ, cô chỉ cười cười, nhưng cũng không nói quá nhiều.
Lâm Giai Khởi ôm lấy mẹ mình, giở giọng kiêu ngạo nói: “Con biết, khi đó nhất định là có rất nhiều người đàn ông thích mẹ.”
“Đương nhiên.” Lâm Hi Âm không hề khiêm tốn, sờ sờ con gái đầu nói: “Trước kia đàn ông theo đuổi mẹ có thể xếp thành hàng dài, ngẫm lại thì mẹ gả cho cha con thật đúng là cha con được hời.”
Lâm Giai Khởi bĩu bĩu môi, đương nhiên là cô biết chuyện này rồi, nếu không thì cô đã mang họ Phương chứ sẽ được mang họ Lâm sao!
Tối hôm sau, sau khi Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn xem phim xong, trong đầu không khỏi nhớ tới lời dặn của mẹ. Cô đã có ý định kết hôn với Thương Ngôn, nhưng nhìn Thương Ngôn giống như là chưa hề có ý định đó vậy, anh chẳng có chút biểu hiện gì cả.
Một thời gian trước, đám sắc nữ trong ký túc xá đã nói với cô, chỉ cần cho đàn ông một chút ám hiệu là được rồi. Cho nên lúc trên đường trở về thành phố Lan, Lâm Giai Khởi kéo tay Thương Ngôn, nói: “Thương Ngôn, tôi hôm nay em không muốn về ký túc xá.”
Thương Ngôn hỏi: “Vậy em muốn về nhà sao?”
Thương Ngôn đúng là đồ ngốc! Lâm Giai Khởi nháy mắt, ôm lấy eo Thương Ngôn, nói khẽ: “Tối nay em muốn ở cùng anh...”
Sau đó, Thương Ngôn như hóa đá. Làm bạn trai, anh không thể nào không hiểu Giai Khởi đang ám chỉ chuyện gì.
(Hết chương )
P/s: Chúc hội chị em bạn dì một ngày / vui vẻ nhé
P/s: Mọi cmt và thanks của các bạn đều là động lực cho mình edit nhanh hơn, rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện cúi đầu
P/s: Rep SầmPhuNhân Lê Lạc trả thù vừa âm thầm vừa công khai luôn:)) tầm chương nữa là bắt đầu có kịch hay để xem rồi: