Editor: Mẹ Bầu
Chiếc điện thoại di động được bày đặt ở bên cạnh, cũng đồng dạng yên tĩnh, từ từ tối lại. Không thể nén nhịn được, Lê Lạc vẫn lại cầm lấy điện thoại di động, nói một câu với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em đã đến rồi."
Gửi tin nhắn xong, Lê Lạc đứng dậy rửa mặt. Chờ đến khi cô trở lại giường lớn, trong khung tán gẫu đã có nhiều thêm một câu đáp lại: "Đã trễ như thế rồi mà vẫn còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Anh và cô tồn tại sự chênh lệch về thời gian. Cô ở nơi này đã là hai giờ khuya rồi. Còn Tạ Uẩn Ninh ở bên kia thời gian hơn cô mười mấy giờ, không sai biệt lắm đã ăn cơm tối. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Ngón tay di ở trên màn hình điện thoại di động, nhưng Lê Lạc lại không biết hồi đáp lại cho Tạ Uẩn Ninh như thế nào rồi.
"Đợi lát nữa liền nghỉ ngơi." Cô nhắn đáp lại.
Tạ Uẩn Ninh: "Ừ!"
Một tiếng ừ kia đáp lại sự mong mỏi của cô, chính là sự cụ thể cô nhận được. Lê Lạc lại có chút thất lạc. Bất quá, cô cũng không bị thất lạc quá nhiều, bởi vì thật sự rất mệt mỏi, rất nhanh Lê Lạc đã ngủ thiếp đi. Kết quả thời điểm cô đi vào giấc ngủ, vẫn còn quên kéo cửa sổ. Đến ngày hôm sau, cô bị ánh mặt trời chói mắt của Seattle chiếu vào làm cho thức tỉnh. @MeBau[email protected]@ Lê Lạc hơi có chút chói mắt, cùng với thần sắc hoảng hốt.
Mặc chiếc áo ngủ rộng rãi đứng ở trước cửa sổ sát đất, Lê Lạc quan sát toàn bộ thành phố từ trên cao. Bên ngoài ánh mặt trời sáng chói trong suốt. Khí hậu của Seattle luôn luôn phi thường hợp lòng người, lại là một thành phố mê người nằm kế núi gần sông. Lê Lạc chụp một tấm hình sau đó post lên nhóm bạn bè. Nếu như Tạ Uẩn Ninh xem trong nhóm bạn, hi vọng có thể nhìn thấy cô đã tặng cho anh thời tiết tốt.
Trong nhóm bạn bè của cô có rất nhiều người tán thưởng, dinendian.lơqid]on chỉ riêng chưa thấy có tình yêu từ Tạ Uẩn Ninh gửi tới.
Sau khi điểm tâm xong, Lê Lạc thuê một chiếc xe việt dã Pika, đi tìm bác sĩ Lê để chơi đùa. Trước khi lên đường, cô mua một bó hoa hướng dương to, dùng một chiếc hộp thật tinh xảo để bọc lại cho thật đẹp, một khối mang đến.
Hoa hướng dương là để tặng cho vợ của bác sĩ Lê.
Tuy rằng, bác sĩ Lê đã trồng cho người vợ yêu quý của ông một khoảng lớn hoa hướng dương. Ngẫm lại, tình yêu mà cô đã từng hâm mộ duy nhất chính là tình yêu của bác sĩ Lê cùng với vợ của ông, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một nhà khoa học nổi tiếng, một mối tình thâm sâu, lãng mạn, chuyên nhất.
Có phải là người đàn ông làm nghiên cứu đều tương đối chuyên nhất hay không?
Bác sĩ Lê ở trong một biệt thự màu trắng tại ngoại ô Seattle. Khoảng cách đường đi từ Seattle tới trung tâm thành phố khoảng hơn ba mươi km. Lúc trước Lê Lạc đã hẹn xong thời gian cùng bác sĩ Lê rồi, nên lúc cô dừng xe bước xuống, bác sĩ Lê đang ngồi ở ngoài sân để đọc sách.
Bác sĩ Lê vóc người rất cao, ông vừa cao lại vừa gầy. Cho dù người đàn ông này đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhưng lưng lại không hề còng tí ti nào. Bởi vì lúc còn trẻ, bác sĩ Lê chính là một vị quân nhân. Lê Lạc đưa hoa hướng dương vào trong tay bác sĩ Lê. Bác sĩ Lê ngước ánh mắt hiền lành lên nhìn cô hỏi: "Gần đây như thế nào rồi?"
"Tốt lắm ạ." Lê Lạc cười hì hì, nói đùa một câu, "Mỗi ngày cháu đều ở đó hưởng thụ cuộc sống lần thứ hai mà ngài đã tặng cho cháu."
Nghe câu trả lời của cô, bác sĩ Lê cười hề hề, không hỏi thêm câu hỏi dư thừa nào nữa, cúi xuống, quay đầu nhìn cô nói: "Đợi lát nữa nếm thử tay nghề của ta nhé."
Ách, nói thực ra, Lê Lạc chẳng phải rất muốn ăn đồ ăn bác sĩ Lê làm, bởi vì... nó rất khó ăn. Nếu quả có chuyện gì đó mà bác sĩ Lê không am hiểu, thì chỉ có trù nghệ (tài nghệ nấu bếp) mà thôi. Vì muốn tránh được một kiếp, cô chủ động xin đi giết giặc, nói: "Nếu không, vẫn là ngài nếm thử tay nghề của cháu thôi, không phải là lâu nay ngài vẫn muốn ăn đồ ăn Giang Châu do cháu nấu đó sao?"
Bác sĩ Lê sảng khoái đồng ý.
Nhưng sau đó, Lê Lạc mới phát hiện ra mình trúng kế.
Bác sĩ Lê là một người như thế nào chứ. Lê Lạc không có biện pháp nào sử dụng ngôn ngữ cụ thể để hình dung được. Một vĩ nhân thâm tình lại có tính cách kỳ quái? Một nhà khoa học lãng mạn, tình cảm lại thâm sâu? Một người cực kỳ dịu dàng nhưng cũng cực kỳ bạc tình? Những điều này là do cô đánh giá phiến diện về ông vừa nông vừa mỏng. Bất quá cô đoán lúc còn trẻ, hẳn bác sĩ Lê đã từng là một người đàn ông thông minh anh tuấn nhưng cũng trầm mặc.
Lê Lạc làm một bàn đồ ăn Giang Châu cho bác sĩ Lê, rồi sau đó hai người còn uống với nhau một ít rượu trái cây ủ lên men. Không ở lại đây lâu được, Lê Lạc vội vàng trở lại trung tâm thành phố. Thời điểm cô rời đi, trợ lý của bác sĩ Lê đưa cho cô một phần quà tặng.
Bác sĩ Lê, con người này thật khách khí mà cũng rất cẩn thận. Mỗi lần chỉ cần cô đưa tặng cho ông một thứ gì đó, cho dù chỉ nhẹ nhàng mang đến một bó hoa mà thôi, ông đều sẽ hoàn lễ. Lê Lạc nhận lấy phần quà tặng từ tay trợ lý bác sĩ Lê, nói lời cám ơn.
Quà tặng được đặt ở chỗ ngồi kế bên tay lái. Cô lấy từ nơi của bác sĩ Lê một thứ gì đó, không chỉ là có giá, mà còn có giá trị. Ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay nữ mà cô đang đeo ở cổ tay này chẳng hạn, nhìn bề ngoài có chút hơi cũ kỹ, cũng chính là quà tặng mà bác sĩ Lê đã tặng cho cô.
Chiếc xe Pika màu đỏ chạy ở trên đường quốc lộ ven bờ biển của nước Mĩ. Lê Lạc bấm hạ cửa kính xe xuống, hưởng thụ ánh mặt trời cùng gió biển đang thổi. Bên dưới con đường ven biển là bờ biển trong xanh và rộng lớn.
Seattle là một nơi kế núi gần sông. Cô từng trải qua những ngày lưu học ở tại thành phố này. Lúc đó nơi này thực sự là một một vùng nông thôn rộng lớn. Lê Lạc thường thường cùng bạn học chạy chơi đùa ở Newyork. Một lần ở trong một buổi tiệc của ngày hội lễ Phục Sinh, cô đã gặp được Thương Vũ đang cố ý đi tìm cô.
Di động lại vang lên, trên màn hình lại biểu hiện ra chính là cái dãy số ngày hôm qua đã từng biểu hiện ở sân bay. Lê Lạc cầm lấy tai nghe cắm vào tai đón nghe, chủ động chào một tiếng: "Chú Thương, xin chào chú."
"Có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm được không?" Thương Vũ hỏi cô, lúc này đây, ông không hề có bất kỳ sự lòng vòng nào.
Lê Lạc: "Cháu không ở Newyork."
Thương Vũ: "Tôi cũng vậy không ở Newyork."
Thương Vũ trực tiếp báo địa chỉ của một nhà hàng. Là một nhà hàng trên chiếc du thuyền ở trên vịnh Seattle, một nhà hàng rất đẹp nằm ở bến cảng Michelin mang phong cách Mỹ. Cô và Thương Vũ đã dùng cơm ở nhà hàng này lần đầu tiên.
A, không phải, là Lâm Thanh Gia cùng với Thương Vũ mới đúng.
Nhớ mang máng năm đó Thương Vũ đã mời cô ăn món ăn ngon như thế, cô vui sướng, trong lòng mang cảm kích, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Thương Vũ đưa cô về tới trường học, anh hỏi cô: "Ngày mai còn có thể tiếp tục hẹn với em được không?"
Lúc đó cô cảm thấy Thương Vũ, người đàn ông này vừa đẹp trai lại vừa có khả năng ăn nói, liền không có chút gì do dự, đáp ứng luôn: "Có thể."
...
Hiện tại, Thương Vũ lại mời cô đến dùng cơm ở trên chiếc du thuyền kia, mục đích là cái gì? Xác định cô là Lâm Thanh Gia rồi, vẫn là muốn tiếp tục tìm tòi kết quả chăng? Thương Vũ đã kiên trì như vậy mời cô ăn một bữa cơm ở nước Mĩ như vậy, cô không thể không đáp ứng. Gần đây, trong khoảng thời gian này, cô cũng không tiện đắc tội với Thương Vũ. Lê Lạc đáp trở lại vài câu nói khách khí, giọng điệu khoái trá đáp ứng.
Bởi vì ngày mai cô sẽ trở về thành phố Lan rồi, nên Lê Lạc hẹn với Thương Vũ ăn cơm vào chiều hôm nay.