Editor: Mẹ Bầu
Giọng nói của Thương Ngôn rất thấp, giọng điệu lại càng rõ ràng minh bạch hơn. Lời nói vừa được nói ra khỏi miệng, hòa cùng với gió đêm thành một khối xông ào vào trong màng tai của cô. Lê Lạc không ổn định, thiếu chút nữa thì phun ra một búng máu. Bên tai cô nổ vang ầm ầm một mảnh, phảng phất như có một luồng sét mạnh mẽ, to lớn đánh vào phía trước cô.
Ba tôi nói, cô có thể là chị gái của tôi!
Ba tôi nói, cô có thể là chị gái của tôi!
Ba tôi nói, cô có thể là chị gái của tôi. . .
Thương Ngôn nói xong liền cúi đầu. Lê Lạc há miệng thở dốc. Cô đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự khiếp sợ của mình. Cô hận không thể cầm được một cái chuỳ thật lớn, giống như là đi đánh chuột vậy, sau đó gộp hai cái đầu của Thương Vũ và Thương Ngôn lại với nhau thành một khối, rồi tiếp đó gõ cái chùy kia xuống cả hai cái đầu kia… Thật là quá đáng quá mức!
Thương Ngôn lại ngẩng cái đầu của mình lên một lần nữa, hỏi cô: "Lê Lạc, rốt cuộc thì chuyện có phải là như vậy hay không?"
"Không phải đâu! Lê Lạc lập tức phủ định. Tiện nghi như vậy, cô không thể chiếm được. Cô thực sự rất thích Thương Ngôn, cũng hi vọng có một người em trai giống như Thương Ngôn vậy, nhưng không phải là dùng biện pháp như thế để có được.
Thương Ngôn: ". . ." Gương mặt của Thương Ngôn vẫn còn đỏ lựng lên như trước.
Lê Lạc ngẩng đầu lên vẻ đầy kiêu căng, đồng thời giọng điệu của cô cũng mang theo một phần cao quý lạnh lùng diễm lệ nhiều hơn: "Thương Ngôn, tôi không là chị của anh. Anh không cần phải nghĩ quá nhiều về chuyện này đâu. Đồng thời, anh cũng trở về nói với ba ba của anh rằng, ông ấy không cần phải nghĩ đến những chuyện quá tốt đẹp như vậy."
Lâm Thanh Gia cô lại còn có thể trở thành con gái của Thương Vũ được sao? Thực là vô nghĩa mà - -
Lê Lạc dứt khoát đi vào, vô tình bỏ lại người “em trai” là Thương Ngôn ở lại trong cơn gió lạnh của đêm đông. Bởi vì đi nhanh, nên bước chân của Lê Lạc có chút hỗn độn, khó hiểu! Thương Vũ lại còn có thể vô sỉ đến mức độ như vậy hay sao? Thật không biết xấu hổ!
Một mình đứng ở trong gió hồi lâu, sau đó Thương Ngôn lặng lẽ ngồi lên xe đạp, đạp xe đi rồi. Không phải là anh cố ý quăng cái nồi kia cho ba ba của mình. Thực ra anh chính là chỉ muốn giải thích chuyện này với Lê Lạc. Nhưng mà với sự phản ứng kia của Lê Lạc, rõ ràng cho thấy, Lê Lạc cự tuyệt với sự nhận biết nhau này.
Tâm tình loạn run lên. Thương Ngôn đạp xe đi đến cửa Bắc của trường Đại học Lan. Anh dự định tìm một nhà hàng để ăn một chút gì đó. Thương Ngôn đẩy cửa của một quán ăn ra, đi vào trong. Thương Ngôn liền lên tiếng hỏi đối với cô gái đang lau bàn ăn phía đối diện: "Tiểu Thụ?"
Tiểu Thụ xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đứng thẳng tắp ở trước mặt Thương Ngôn: "Xin chào, bạn học Thương."
Tiểu Thụ ở trước mặt anh mặc bộ quần áo của người phục vụ trong nhà hàng. Rõ ràng Tiểu Thụ ở trong này để làm việc vặt. Thương Ngôn quan tâm liền hỏi thêm một câu: ". . . Cô chưa đi về nhà à?"
. . .
Bên kia, sau khi sản phẩm Lu mà xí nghiệp của Lâm thị gia công, được xác định là không có cách nào để sản xuất được, Lâm Hi Âm liền đến nhờ luật sư cố vấn về vấn đề này. Bà ta muốn tìm hiểu xem, liệu có sự lừa gạt nào ở trong vụ kiện này hay không! Kết quả đáp án lấy được dĩ nhiên là hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, không hề có bất kỳ lỗ hổng nào để có thể lọt qua được! Ngay cả khi chính sách bảo hộ ngoại thương trong nước được thông qua, thì khả năng thắng cũng không cao.
Lâm Hi Âm tức giận bất bình, đứng lên rời đi.
"Lâm nữ sĩ." Luật sư Điền gọi giật Lâm Hi Âm lại, mỉm cười đề cập đến vấn đề phí dịch vụ của năm nay, "Phí tư vấn năm nay của Phương Tâm, nếu bà có thời gian, nhớ hãy gửi tới cho."
Lâm Hi Âm tức giận, lạnh mặt hỏi: "Lâm Hi Âm tôi đây còn có thể thiếu chút tiền như vậy đối với các người hay sao!"
Luật sư Điền chính là chỉ cười cười, không hề so đo, cũng không hề nói thêm nhiều lời.
Những người hoạt động trong nghề, có người nào không biết chuyện, có khả năng Phương Tâm sắp phá sản rồi. Tin tức này không biết từ đâu truyền tới, rồi lan nhanh truyền xa. Hiện tại chỉ cần là công ty có quan hệ hợp tác với bên Phương Tâm ngoại mậu - Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm (), đều biết đến chuyện Phương Tâm không phải chỉ có tài chính xuất hiện vấn đề, hơn nữa sắp tới còn phải đối diện với một vụ kiện tụng. Một công ty ngoại thương không lớn không nhỏ, bỗng chốc bị mất đi sự tín nhiệm cùng tài chính. Hơn nữa năm nay việc buôn bán ngoại thương tình thế vốn dĩ đã không tốt, nhiều nhất Phương Tâm chỉ có thể chống đỡ được sang năm đầu năm mà thôi.
() Phương Tâm ngoại mậu: nguyên văn là 方心外贸 - Dịch nghĩa: Công ty buôn bán với nước ngoài Phương Tâm. Để phù hợp với ngôn ngữ thuần Việt và không bị hiểu sai về ngành nghề kinh doanh của công ty Phương Tâm. Mẹ Bầu dịch thoát ý tên gọi “Phương Tâm ngoại mậu” là: “Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm” cho bạn đọc dễ hiểu.
Sự thật thì sao, có thể việc chống đỡ kia, ngay cả sang đầu năm sau, có khi cũng không thể giữ được nữa rồi.
Vòng quay vốn lưu động của Phương Tâm không kịp xoay xở. Khoản vay của ngân hàng cũng không buông bỏ được. Ngoài ra, một nửa số khách hàng tài nguyên của Phương Tâm đã bị Ô Tử Yến mang theo lúc rời đi. Những khách hàng còn lại, thì không biết từ đâu mà biết được việc tài chính của Phương Tâm bị xảy ra vấn đề, nên toàn bộ đều đã cắt đứt hợp tác.
Không chỉ có các doanh nghiệp hợp tác, những công nhân viên còn ở lại làm việc trong Phương Tâm, toàn bộ lòng người đều hoang mang sợ hãi.
Vậy vì sao Lê Lạc còn muốn kéo dài thêm một tháng? Đương nhiên là có một nguyên nhân rồi, vì Lê Lạc không thể nào chấp nhận để cho Lâm Hi Âm được trải qua những ngày tháng tốt lành.
Đến bây giờ Lê Lạc cảm thấy, cô đã cấp khoản tiền kia cho Ô Tử Yến thực sự là cực kỳ có lời. Ô Tử Yến trước khi đi, không chỉ là đã thay cô sắp xếp để cho Lâm Hi Âm vào bẫy, trả lại cho cô tất cả tư liệu của khách hàng của Phương Tâm. Bao gồm các tài khoản tài chính nội bộ và bên ngoài của Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm và các báo cáo kiểm toán năm…
Kỳ thực, Lê Lạc có thể không cần phải nhằm vào công ty Phương Tâm như vậy. Từ đầu năm nay, những công ty không lớn không nhỏ, thuộc ngành hàng ngoại thương xuất nhập khẩu đều trải qua những ngày hoạt động khó khăn. Chỉ là, ai bảo người đại diện cho pháp luật của Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm kia, lại chính là Lâm Hi Âm kia chứ.
Đúng như vậy, Lâm Hi Âm chính là người đại diện cho pháp luật của Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm. Chính vì thân phận là người đại diện cho pháp luật của Công ty, cho nên Lâm Hi Âm mới kiên trì chống đỡ để giữ lại được Phương Tâm. Không ngờ rằng, Công ty Phương Tâm gặp phải sự thẩm tra của pháp luật. Bằng không bà ta đã sớm ly hôn với Phương Tử Văn rồi, tránh cho phải chịu liên lụy đến. Thời điểm Phương Tâm được thành lập, Lâm Hi Âm cố gắng để trở thành người đại diện cho pháp luật của Công ty. Năm đó chủ yếu Phương Tâm phải dựa vào sự kiếm tiền của xí nghiệp Lâm thị. Lâm Hi Âm liền hi vọng sẽ nắm chặt được quyền to quyền nhỏ ở trong tay mình, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay ngược lại sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Không phải là ở hải ngoại Phương Tử Văn vẫn còn có một khoản tiền nữa hay sao? Lâm Hi Âm yêu cầu Phương Tử Văn phải lấy ra khoản tiền này, Phương Tử Văn lấy lý do tiền bị phong tỏa, nên không lấy tiền ra được.