Editor: Mẹ Bầu
Toàn bộ văn kiện đã được sửa sang lại hoàn chỉnh, Lê Lạc tự tay ủy thác cho Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh cầm tập tài liệu ở trong tay, nhìn sơ lược qua một chút, mở miệng hỏi cô: "Em xác định là muốn trở lại với thân phận của Lâm Thanh Gia sao?"
Lê Lạc gật đầu.
"Nếu quả thực phải đưa sự thật này ra để làm sáng tỏ, không chừng đây cũng không phải là chuyện tốt." Tạ Uẩn Ninh nói nhắc nhở cô, giọng nói thật thà.
Lê Lạc lại gật đầu. Cô hiểu rõ sự lo lắng này của Tạ Uẩn Ninh. Bất quá cô không cần: "Giáo sư, vậy em đi trước đây." @MeBau[email protected]@ Lê Lạc quay đầu nói.
"Ừ!" Tạ Uẩn Ninh đáp lại, đồng thời nhìn đồng hồ nói, "Vừa khéo tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm trưa, chúng ta cùng nhau đi nhé."
"Được thôi!" Lê Lạc cũng thoải mái nói đáp ứng. Ngược lại, cô suy nghĩ, ý tứ trong lời nói của Tạ Uẩn Ninh nghĩa là cùng nhau đi xuống lầu? Hay là muốn cùng nhau ăn cơm trưa đây nhỉ?
Lần này Tạ Uẩn Ninh đã giúp cô đại ân như vậy, Lê Lạc chủ động đề xuất: "Giáo sư, để em mời thày đi ăn cơm trưa nhé."
". . ." Tạ Uẩn Ninh đi ở phía trước, [email protected]dyan(lee^qu.donnn), ấn thang máy. Anh quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của cô, tựa như muốn cân nhắc ý tứ ở trong lời nói kia của cô vậy. Lê Lạc cũng ngước mắt lên nhìn. Cô bị cái nhìn của Tạ Uẩn Ninh làm cho chột dạ, phảng phất như là cô cố ý nương mời khách để cầu hòa với anh vậy.
"Tôi không thiếu người mời ăn cơm." Tạ Uẩn Ninh trả lời cô, tay rời khỏi nút thang máy, nhét vào trong túi quần.
Vậy sao! Vậy thì thôi. Lê Lạc cũng đồng dạng hai tay cho vào trong túi áo. Như vậy cô cũng đỡ phải phiền toái.
"Tôi mời em đi ăn." Tạ Uẩn Ninh nói, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đồng thời thêm một câu, "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần phải để ý như vậy."
Lê Lạc: ". . ."
Cửa thang máy mở ra, một nhóm người đi theo, cùng xuống.
Tạ Uẩn Ninh lái ô tô mang Lê Lạc rời đi. Chu Bắc cùng anh chàng Tiếu còn đang định đi ăn ở nhà ăn, đi ngang qua Thiên Kiều nhìn thấy một màn Lê Lạc lên xe của Tạ Uẩn Ninh như vậy, anh chàng Tiếu nói với Chu Bắc vẻ đắc ý: "Anh Chu này, nếu như em thật sự thắng, anh có thể đừng trách bữa cơm kia với em nhé."
Chu Bắc giở giọng giở quẻ đáp lời: "Nhạc Nhạc, nếu như cậu thực sự thắng nhanh như vậy, tin tưởng rằng bữa cơm kia, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn tổ trưởng sẽ trực tiếp mời đó."
Anh chàng Tiếu: ". . ."
Bên kia, Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh mặt đối mặt ăn cơm trưa. Nếu biết được nội dung đánh cược giữa Chu Bắc và anh chàng Tiếu Nhạc kia, chắc cũng phải hỏi lại bọn họ một câu: Bọn họ làm sao thấy được Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh chỉ trong vòng nửa tháng sẽ hợp lại với nhau. . .
Căn bản không có khả năng, căn bản đây không phải là trò đùa!
Bữa cơm trưa kết thúc, cơ bản cũng không có nói chuyện gì. Tạ Uẩn Ninh đi ra tính tiền. Lê Lạc chờ ở bên ngoài. Thật sự cũng không nên so đo với Tạ Uẩn Ninh một bữa cơm như vậy. Cùng nhau đi vài bước đường, Tạ Uẩn Ninh đột nhiên mở miệng nói: "Lê Lạc, đột nhiên tôi nghĩ đến một sự kiện."
Chuyện gì kia? Lê Lạc ngẩng đầu lên, lông mi hơi hơi chớp chớp. Cô rất hiếu kỳ, không hiểu Tạ Uẩn Ninh sẽ chủ động nói ra chuyện gì.
". . . Trước kia, rất có thể là tôi đã từng gặp em rồi." Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói.
Trước kia. . . Thật vậy chăng? Lê Lạc cười cười, mi mắt hơi nheo lại: "Thật sự sao? Giáo sư?"
"Ừ, ở vào thời điểm em vẫn còn là Lâm Thanh Gia." Tạ Uẩn Ninh nói, khẩu khí nhẹ bỗng, giống như là đang đề cập với cô về một câu chuyện cũ tầm thường.
Ở vào thời điểm cô vẫn còn là Lâm Thanh Gia sao? Lê Lạc tính tính thời gian ở trong lòng. Cô hồi tưởng lại, không biết trước kia bản thân mình đã từng nhìn thấy một cậu bé trai đẹp mắt như vậy bao giờ chưa! Thật sự là bịa đặt không đúng chỗ. Lê Lạc đưa tay lên đo đến khoảng thắt lưng của chính mình, hỏi: "Giáo sư, lúc đó thày có cao đến độ như thế này không?"
Tạ Uẩn Ninh quét mắt nhìn Lê Lạc ước lượng chiều cao. Anh không để ý đến, trực tiếp lên xe. Không phải là không đúng, mà là đã chọt trúng chỗ xương sườn mềm.
Hồi nhỏ Tạ Uẩn Ninh thực sự đã từng gặp cô rồi sao? Lê Lạc ngẫm nghĩ lại, liền cảm thấy bất ngờ, lại có chút cao hứng. Tuy rằng Tạ Uẩn Ninh không có nói cho cô biết, đến cùng anh đã từng gặp cô ở đâu.
. . .
Vào buổi chiều trước ngày khai mạc cuộc họp thường niên của tập đoàn AC, Lê Lạc tính toán sửa sang lại cho mái tóc của bản thân đã hơi bị dài một chút. Nói không chính xác, rất có thể Lê Lạc sẽ gặp được Lâm Hi Âm ở trung tâm thiết kế mẫu tóc, ở trong trung tâm Thiên Lan.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, Lê Lạc lại nhìn thấy Thương Ngôn đang chờ ở dưới lầu.
Gần đây, Lê Lạc khi nhìn thấy Thương Ngôn cũng có chút hoảng sợ. Cô chỉ sợ Thương Ngôn một giây sau, liền nhìn cô mà gọi lên một tiếng chị ơi. Không có cách nào, Lê Lạc đành đưa Thương Ngôn cùng nhau đi cắt tóc. Cô không có gặp phải Lâm Hi Âm, nhưng lại gặp được Lâm Giai Khởi.
Lâm Giai Khởi vừa mới uốn lại mái tóc của mình. Lê Lạc thiếu chút nữa là đã không nhận ra cô ta. Tuần trước, cô vừa gặp mặt với Lâm Giai Khởi, còn tán gẫu bình thường. Vốn tưởng rằng Lâm Giai Khởi lại muốn bày đặt ra cái tính khí công chúa của mình, nhưng Lâm Giai Khởi lại hướng về cô cùng Thương Ngôn để chủ động chào hỏi.
Lê Lạc đi tìm thợ cắt tóc cho mình.
Lần chạm mặt buổi chiều hôm nay, Lâm Giai Khởi đột nhiên không nổi lên tính khí công chúa của mình, thực sự là rất tốt rồi. Chính là nhìn đến Thương Ngôn, Lâm Giai Khởi mới hiểu được bản thân mình lúc đó có bao nhiêu ngu ngốc. Cho nên cô không nhịn được liền mở miệng nói: "Thương Ngôn, em nghĩ muốn nói với anh mấy câu nói."
Thương Ngôn liền nói hai tiếng "Vậy sao", đồng ý.
Từ sau khi biến thành con chó độc thân, Thương Ngôn mới phát hiện ra sự ưu việt của một người đàn ông độc thân. Vừa tự do tự tại, lại vô ưu vô lo, cho nên đối với đoạn tình cảm từng có với Lâm Giai Khởi kia, cũng nhàn nhạt quên mất. Hai ngày trước, anh và cậu nhỏ trao đổi với nhau về cảm xúc được khôi phục lại sự độc thân. Rõ ràng cảm giác của cậu nhỏ hoàn toàn không hề giống với anh.
"Thương Ngôn, em biết Lê Lạc là chị họ của em, là chị gái của anh. Em đã sai lầm rồi. . ." Lâm Giai Khởi chủ động nhận sai, "Chúng ta có thể hòa hảo lại với nhau được không?"
Không kịp đề phòng trước lời thỉnh cầu hòa hảo bất ngờ này, Thương Ngôn liền ngẩn ngơ rồi.
Lâm Giai Khởi chủ động ôm lấy Thương Ngôn: "Thực xin lỗi, Thương Ngôn, em đã sai lầm rồi."
"Thực xin lỗi." Thương Ngôn hít một hơi, nghiêm túc đẩy Lâm Giai Khởi ra, "Giai Khởi, em đừng có nổi cái tính nết của một đứa trẻ con lên nữa. . . Chúng ta đều nên nghiêm túc lại một chút."
Lâm Giai Khởi: ". . ."
Nghiêm túc cự tuyệt lời thỉnh cầu hợp lại của Lâm Giai Khởi, Thương Ngôn nghiêm cẩn đi tới trung tâm tạo hình ở trên lầu. Thương Ngôn bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ở bên cạnh chờ Lê Lạc.
Nhà tạo mẫu tóc nói đùa với Lê Lạc: " Lorna, người hôm nay theo cô tới đây chính là bạn trai sao?"
Lê Lạc liếc mắt nhìn nhà tạo mẫu tóc: Đừng nói chuyện đùa giỡn quá trớn như vậy đi.
Nhà tạo mẫu tóc thực ra chỉ là nói một câu vui đùa, nhưng Thương Ngôn lại nghiêm túc, nói vẻ cường điệu: "Tôi không phải là bạn trai của Lorna."
"Vậy sao! Thế thì là anh trai hay là em trai đây?"
Thương Ngôn không có phản bác lại.
Lê Lạc thật sự là cảm thấy như đòi mạng. Cô lái chiếc xe thể thao đưa Thương Ngôn trở lại nhà họ Thương. Khi xe ngừng ở bên ngoài nhà, Lê Lạc lại nghiêm cẩn nói cường điệu một lần nữa: "Thương Ngôn, tôi thật sự không phải là chị gái của anh đâu."
"Ừ. . ." Thương Ngôn gật đầu vẻ tùy ý.
"Thật xin lỗi." Lê Lạc nhìn Thương Ngôn, "Tôi lấy tổ tông mười tám đời của nhà họ Lâm chúng tôi ra, thề với anh đó."
"Lê Lạc, báo cáo giám định gen giữa cô và cha tôi vẫn còn chưa được đưa ra hay sao. . ." Thương Ngôn hỏi lại, cười cười. Anh cũng không muốn luôn miệng nhắc tới cái gì mà gọi là chị gái, khiến cho tâm tình của Lê Lạc không tốt.
Anh chính là đối với Lê Lạc rất thân thiết. Nếu như cô thật sự là chị gái của anh, anh sẽ thật cao hứng. Đó là một loại tình cảm không có biện pháp nào để hình dung ra được. Cho dù Lê Lạc đã làm một chút những chuyện không thể tưởng tượng được đối với anh, nhưng mà cô lại chưa từng bao giờ làm tổn thương tới anh. Thậm chí hai người ở chung với nhau, anh còn cảm thấy có một loại cảm giác thân cận cùng vui sướng.
Lê Lạc nở nụ cười, Thương Ngôn chính là như vậy. Phần tình cảm chân thành này, cô không nghĩ muốn lại lừa anh. Cô quay đầu sang, mở miệng nói đối với Thương Ngôn: "Thương Ngôn, tôi cùng cha của anh đúng là đã từng quen biết với nhau. Nguyên nhân khi tôi trưởng thành nhìn giống như Lâm Thanh Gia thế này, nhưng tôi lại không phải là con gái của Lâm Thanh Gia. Mà, tôi đây chính là Lâm Thanh Gia. . ."
Thương Ngôn đầu tiên là ngẩn người ra, một hồi lâu mới phản ứng lại được. Sau đó, anh cảm thấy buồn cười, vui đùa nói đáp lại Lê Lạc: "Lê Lạc, nếu như cô chính là dì nhỏ Thanh Gia thì có thể nói, vậy không phải là cô đã lớn hơn tôi tận hai mươi tuổi rồi hay sao?" Làm sao có thể chứ? Rõ ràng Lê Lạc thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với anh kia mà.
"Đúng thế! Tôi lớn hơn anh hai mươi ba tuổi." Lê Lạc gật gật đầu, quay đầu lại, nói lại lần nữa, "Không sai, Thương Ngôn. Tôi lớn hơn anh tới hai mươi ba tuổi đấy.