Mở đầu:
Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi bảy.
Nội cung Càn Thanh, Bắc Kinh.
Minh hoàng Chu Dực Quân bệnh nặng đã lâu đang được mấy tên hoạn quan đỡ dậy từ trên giường rồi chậm rãi dìu ra khỏi Đông noãn các. Tại chính điện cung Càn Thanh, mọi người tề tựu đông đủ, chính cung Hoàng hậu dẫn theo một đoàn phi tần, vừa nhìn thấy Hoàng đế Vạn Lịch từ gian phong phía Đông đi tới, tất cả đều đồng loạt cúi gập người.
Vạn Lịch và Hoàng Hậu ngồi cạnh nhau ở chính giữa ngai vàng, phải một lúc sau ông mới dứt được tiếng ho khan và thở dốc.
Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ lưng Vạn Lịch, đến khi ông giơ tay lên phất phất ra hiệu, bà ta mới quay đầu lại, nhìn đám phi tần đang quỳ trên mặt đất rồi lên tiếng: “Các ngươi đều đứng lên đi!”.
Nét mặt Hoàng hậu tràn ngập vẻ vui sướng lạ lùng, vẻ ngoài bóng loáng, hồng hào của bà ta hoàn toàn đối lập với bệnh tình ốm yếu của Hoàng đế.
Bà ta lơ đãng lướt ánh mắt qua các phi tần, mỉm cười nói: “Từ phi, giờ Tuất ba khắc sắp đến rồi, có thể bắt đầu được chưa?”.
Một trong số những người phi tần kia đứng dậy, uyển chuyển đi lên phía trước hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu.
Hoàng đế Vạn lịch nhìn nữ nhân đó, mù mờ hỏi: “Từ ái phi, nàng…?”. Trong lòng ông ta tràn đầy nghi hoặc, không khỏi đưa ánh mắt về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu cười nói: “Vạn tuế gia, người không biết rồi, thời gian trước có sao rơi ở vùng Hà Nam, đúng lúc Từ ngự sự đang ở đó giám sát nên đã nhặt được một khối sao sa. Từ ngự sự mà muội muội đều nói trong khối sao sa này ẩn giấu huyền cơ, nếu có thể giải mã được nó thì sẽ kéo dài hồng phúc của Đại Minh ta. Thần thiếp biết rõ muội muội và Từ ngự sự đều rất am hiểu chiêm tinh, lại học được thuật số Âm Dương từ mấy đạo sĩ, nhất định có thể khám phá bí ẩn trong khối sao sa kia. Cho nên, thần thiếp mới giao trọng trách này cho muội muội”. Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Từ phi, trên môi nở nụ cười nham hiểm.
Vạn Lịch nghe xong liền gật đầu, nụ cười nhợt nhạt hiện lên khuôn mặt trắng bệch: “Từ ái phi quả nhiên là chân truyền của phụ thân nàng…”. Ông còn chưa khen xong, một phi tần bên dưới đã mỉm cười thêm mắm thêm muối: “Đúng ạ! Thử hỏi trên thế gian này, ngoài Từ phi nương nương và Từ ngự sử ra còn ai có thể khám phá được điều huyền bí trong đó nữa? Nếu bọn họ mà làm không được, thì danh tiếng của Từ ngự sử há chẳng phải hư danh sao?”.
Câu nói có vẻ như vui đùa vừa thốt ra từ miệng phi tần kia lập tức khiến khuôn mặt xinh đẹp của Từ phi biến sắc, còn Hoàng hậu đang ngồi trên điện thì lại chậm rãi lộ ra ý cười. Vạn Lịch hoàn toàn không ý thực được những mý nhân trong hậu cung của mình đang dùng tâm kế chơi xỏ lẫn nhau, ông ngó xuống Từ phi dò hỏi: “Từ ái phi, nàng đã tìm ra cái gì rồi?”.
Từ phi chậm rãi ngầng đầu, mỉm cười nhìn Hoàng đế, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng hiện lên khiến ngay cả người đang bị bệnh như Vạn Lịch cũng phải động lòng, đôi mắt lóe lên tia sáng. Ông chìa cánh tay gầy gò khô quắt của mình ra, nói: “Ái phi à! Dưới đất lạnh lắm, mau bình thân!”.
Từ phi nâng váy đứng dậy, dáng người thướt tha ẩn hiện dưới lớp áo choàng. Nàng yêu kiều gật đầu với Vạn Lịch, lơ đãng đảo ánh mắt quét qua sắc mặt lạnh như băng của Hoàng hậu, rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Vạn Lịch: “Hồi bẩm Vạn tuế gia, thần thiếp và phụ thân đã dùng hết bảy ngày đêm, cuối cùng cũng xem như nhờ hưởng phúc Thánh ân, mà nhìn thấy một chút môn đạo nằm trong tinh thạch. Thần thiếp không phải thuật sĩ giang hồ, không dám khẳng định khối sao sa này có thể mang đến cái gì cho Đại Minh ta, chỉ có thể suy đoán rằng, giờ Tuất ba khắc hôm nay, tinh thạch sẽ phát ra điều kỳ lạ”. Từ phi nói năng rất có trước có sau, phép tắc nhưng giọng nói không vì thế mà mất đi sự mềm mại, dịu dàng, mỗi câu mỗi chữ của nàng tự như có sức mạnh làm mềm nhũn từng xương khớp trong người Vạn Lịch.
Vị phi tần ban nãy không khỏi lộ ra vẻ mặt châm chọc, lại nhỏ giọng nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò trẻ con chứ”.
Hoàng hậu vờ như không nghe thấy, thẳng thừng chĩa mũi nhọn vào lời nói của Từ phi: “ nói như vậy, khối sao sa kia mang lại hồng phúc hay tai họa cho Đại Minh ta, vẫn còn chưa biết ư?”. Bà ta ung dung nhìn Từ phi, rồi lại quay sang Vạn Lịch bằng ánh mắt bất an, dường như đang vô cùng lo lắng cho vận mệnh Đại Minh.
Từ phi đương nhiên hiểu rõ suy tính trong đầu Hoàng hậu, vẫn thản nhiên cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói vậy không đúng rồi, chỉ là một hòn đá bé xíu, làm sao có thể ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia? Theo như lời nương nương, khối đá này chỉ đơn thuần là một ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống, Vạn tuế gia mới là Trời, chỉ có Vạn tuế gia mới có thể nắm giữ được vận mệnh Đại Minh, nương nương nói vậy e rằng có phần không thỏa đáng rồi”.
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, đang định mở miệng nói gì thì bị Vạn Lịch lên tiếng cắt ngang: “Đựoc rồi! Được rồi! Chẳng qua cũng chỉ là một ngôi sao sa mà thôi. Từ phi nàng mau cho trẫm xem thế nào, khối đá này có thể phát ra điều gì dị thường?”. Vạn Lịch cũng muốn để cho lỗ tai mình bình yên.
Từ phi khôn tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ nhìn về phía Hoàng đế mỉm cười đầy mê hoặc. Đến khi Vạn Lịch cười đáp lại, nàng mới hành lễ một lần nữa rồi đi ra phía ngoài cửa điện.
Trong tay nàng là một khối đá long lanh, chừng chỉ to bằng một quả trứng gà. Trong bóng đêm nó phát ra thứ ánh sáng yếu ớt màu lam nhạt. Tất cả mọi người trong điện đều nhìn chăm chú ra bên ngoài. Từ phi cầm khối đá giơ lên cao, chân bước nhịp nhàng đều đặn giống như bước theo một bộ pháp nào đó khiến những người không hiểu Thuật Kỳ Hoàng cảm thấy huyền diệu, khó hiểu.
Một cung phi quay sang thì thầm với phi tử bên cạnh: “Cô ta có thể làm được ư”.
Một phi tử khác cười lạnh, nhìn cô ta rồi đánh mắt về phía ngai cao. Cung phi này lập tức hiểu ý liền liếc về phía Hoàng hậu, chỉ thấy ánh mắt bà ta đang thấp thoáng nụ cười đầy sát khí, một nụ cười nắm chắc phần thắng trong tay.
Hai nữ nhân trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ bi ai xót thương thay Từ phi trong khi bản thân đang vô cùng hoan hỉ trước tai họa của người khác. E là khối thiên thạch trên tay Từ phi kia cũng bị Hoàng hậu sai người động tay động chân rồi.
Giờ Tuất ba khắc, Từ phi nắm vững vị trí mà mình đang đứng, trang trọng cầm khối đá giơ lên cao. Theo như tính toán của nàng, nhất định đúng thời điểm khối đá sẽ phát sinh biến hóa, hơn nữa hiện tượng kỳ lạ lại có thể bị nàng phát hiện thì chắc chắn sẽ phải là một biến hóa không tầm thường.
Thế nhưng, khi chiếc kim đồng hồ mặt trời đã chỉ tới thời gian chuẩn xác lại chẳng có bất kỳ điều gì lạ lùng xảy ra. Sắc mặt Từ phi biến đổi, nàng nhìn chằm chằm khối đá trong tay. Dưới ánh đèn mờ nhòa, khối đá vẫn tỏa ra quầng sáng màu lam nhàn nhạt, tựa như bị người ta bôi một chất gì đó bên ngoài.
Một khắc trôi qua, không có bất cứ biến đổi nào.
Lúc đó ở bên trong đại điện, Vạn Lịch, Hoàng hậu và mọi người bắt đầu sốt ruột không yên. Hoàng hậu bấy giờ mới lạnh lùng cười: “Muội muội chớ cuống, chúng ta đều đang chờ”.
Một cung phi buột miệng: “ Từ phi mà cũng có lúc sơ sẩy thế này ư? Đây há chẳng phải lừa gạt Thánh thượng sao?”.
Lời nói của cô ta khiến Từ phi lạnh lùng nhìn về phía Hoàng hậu. Khối đá này nhất định đã bị bà ta ra tay trước.
Từ phi đang không biết phải giải thích như thế nào thì khối đá trong tay đột nhiên rung mạnh. Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm bên ngoài cung Càn Thanh, ngay cả Vạn Lịch già nua ốm yếu cũng đứng dậy một cách nhẹ nhàng.
Nụ cười trên môi Hoàng hậu vụt tắt, Từ phi hoàn toàn không ngờ khối đá đã bị Hoàng hậu ra tay trước mà vẫn còn phát sinh biến hóa, chỉ là xảy ra muộn một khắc mà thôi.
Nét mặt Từ phi rạng rỡ. Chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ phát ra từ khối đá bao trùm quang người nàng. Nàng quay đầy vào đại điện, thấy sắc mặt Hoàng hậu đã đông cứng như hàn băng, còn Hoàng đế thì tràn ngập vẻ mong chờ. Tảng đá đè nặng trong lòng nàng nãy giờ đã biến mất, nàng chăm chú quan sát kỹ khối đá thần kỳ trên tay, ánh áng phát ra càng lúc càng mạnh khiến người ta chói mắt. Từ phi chợt thấy toàn thân nóng rực.
Mọi người không chịu nổi phảu giơ tay lên che mắt, đến khi luồng sáng kỳ dị kia biến mất, Từ phi cũng không còn ở đó nữa…
Tại một vùng núi thuộc Hưng Bình, Thiểm Tây.
Một anh chàng có dáng người gầy choắt cầm trong tay chiếc cặp lồng đang vội vã bước vào căn nhà tranh dựng tạm. Căn nhà này dựa lưng vào một sườn núi thấp, dưới ánh mặt trời chói chang còn có thể miễn cưỡng được hưởng chút bóng râm.
Anh ta đi thẳng về phía chiếc ghế xếp nằm ở trong cùng của căn nhà, nơi một người đàn ông đang nằm, áo choàng màu vàng rực dưới cái nắng ban trưa rõ ràng vô cùng chói mắt, rọi vào mi mắt, càng khiến người ta thấy như bị thiêu đốt.
Người đàn ông đeo kính râm, phủ một mảnh khăn bông màu đen trên mặt để chắn ánh mặt trời. Cô gái đứng bên cạnh cầm một chiếc quạt điện mini chĩa vào cổ người đàn ông, dè dặt cẩn thận như rất sợ làm tun búi tóc trên đầu anh ta.
Anh chàng gầy gò tiến đến trước mặt người đàn ông đang nằm kia, bộ dạng xun xoe lấy lòng, nhỏ giọng nói: “Danny, đây là canh đậu xanh, còn ướp lạnh nữa. Cậu biết đây, nơi này là thâm sơn cùng cốc, tôi phải lén lút mang tới đấy, cậu mau uống đi, ha ha”. Anh ta cười với một chút đắc ý.
Lê ๖ۣۜQuý Đôn
Một lúc sau, người đàn ông kia mới chậm rãi giơ tay lên tháo cặp kính râm xuống, uể oải kéo chiếc khăn bông đen sì ra, để lộ hoàn toàn khuôn mặt hòan chỉnh với đường nét tuyệt mỹ, mũi cao thẳng, bờ môi đẹp mê người, chỗ nào cũng vô cùng hài hòa, đám râu thưa trên cằm khiến khuôn mặt anh ta càng thêm góc cạnh và gợi cảm.
Hết thảy vốn dĩ đã vô cùng hoàn hảo, nhưng khi nhìn tới đôi mắt sao băng kia, mọi người chắc hẳn sẽ cho rằng, chỉ có khuôn mặt này mới có thể phù hợp với đôi mắt ấy. Cặp mắt đó sâu thẳm và âm u. Nói nó là sao băng, bởi nó quá đẹp đến nỗi khiến cho bao lo lắng, phiền muộn của người ta trong thoáng chốc liền tan biến như sao băng. Nó lại càng giống như pháo hoa, rực rỡ trong khoảnh khắc rồi vụt tắt,nhưng vẫn khíến người ta lưu luyến vẻ đẹp ấy.
Thực ra anh chàng Danny này mang một vẻ đẹp phương Đông điển hình, chỉ có điều màu mắt nâu được che phủ một tầng xanh lam nhàn nhạt có vẻ không giống với người phương Đông cho lắm, nhưng chính vì điểm khác biệt này mà vẻ đẹp của anh ta lại càng thêm mộng ảo.
Anh ta giơ tay lên cào cào búi tóc sau đỉnh đầu với vẻ khó chịu, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn và khinh thường, nhưng vẫn khiến cô gái cầm quạt đứng phía sau mê mẩn nhìn.
“Chết mất thôi! Nóng thế này có nhất định phải tới đây để quay phim không hả? Bao nhiêu phim trường dựng lên để làm cái gì?” Người đàn ông không hề kiêng dè gì mà phát tiết.
Anh còi kia lúng túng nhìn người đàn ông rồi lại ngó xung quanh, rất sợ có người nghe thấy. Anh ta vội vàng tiến tới phẩy tay ra hiệu cho cô gái trợ lý rời đi.
Cô gái hậm hực buông chiếc quạt xuống, lưu luyến nhìn người đàn ông rồi mới ra ngoài.
Anh chàng gầy gò đổ canh trong cặp lồng ra, không dùng tiếng Trung mà nói với người đàn ông bằng tiếng Ý: “Đây là vì đạo diễn yêu cầu tính chân thực đối với phim lịch sử! Cậu chú ý lời nói một chút, đừng nghĩ rằng hiện tại được coi trọng mà có thể làm mất lòng ông ấy, cứ như thế cậu không gánh vác nổi đâu!”. Anh ta nói, rồi đặt bát canh vào tay người đàn ông.
Người đàn ông tỏ ra không phục nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, đành bất đắc dĩ hạ giọng nói bằng tiếng Ý, song vẫn có vẻ chẳng quan tâm: “Tôi chỉ là một ca sĩ, đâu có phải diễn viên mà đóng phim chứ! Jim, anh cũng biết tôi chỉ có thể hát thôi cơ mà!”.
Jim khổ sở nói: “Danny, cậu nên biết hài lòng đi! Thời buổi này ai có thể chỉ dựa vào âm nhạc mà nổi tiếng được chứ? Cậu không ngẫm kỹ lại xem bộ phim này có bao nhiêu minh tinh lớn tham gia? Lần đầu tiên cậu đóng phim mà đã đựơc so tài cùng anh Phát, lại còn là nam chính thứ hai, ngay đến Triều Vỹ và Hoa Tử cũng không có được vai diễn này, cậu còn bất mãn cái gì chứ?”
“Nhưng mà vai diễn của tôi là ai, tôi còn không biết!”, Danny vừa nói vừa dang hai tay nhún vai, “Lịch sử Trung Quốc tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, tôi chỉ biết rằng mình đóng Đường Minh Hoàng, cái vị Đường Minh Hoàng này thích Dương quý phi. Ngoài ra cái gì cũng mù tịt!”.
“Hey! Thế là đủ rồi!”, Jim vỗ vỗ vai Danny, “Cậu chỉ cần nhớ mình thích Dương quý phi là được, không cần quan tâm xem vị Đường Minh Hoàng kia bao nhiêu tuổi, là vị vua nào, cậu cứ dựa vào kịch bản mà làm là Ok, chúng ta chỉ việc ngồi đợi lĩnh thưởng!”.
Thấy có người đang đi về phía mình, Jim vội vàng dặ dò Danny: “Uống canh đậu xanh đi nhé!”.
Nói xong, anh ta đứng dậy, bây giờ mới nhìn rõ người đi tới là phó đạo diễn.
Phó đạo diễn đi thẳng đến chỗ Danny, mặ đỏ bừng, không biết là vì trời nóng hay là vì nhìn thấy Danny nên quá hưng phấn: “Ha ha…Tên tiểu tử này, cậu dám trốn ở đây uống canh một mình à! Được ưu ái quá nhỉ!”.
Danny hờ hững cười: “Có chuyện gì?”, giọng điệu khách sáo và xa lạ.
Phó đạo diễn ngây người, nhưng cũng quen với tác phong của anh ta nên lập tức giải thích: “À, tôi có chuyện cần nói với cậu”. Ông ta chỉ ra bãi đất trống phía trước căn nhà tranh, “Lát nữa, Dưong quý phi sẽ bị thiêu sống ở chỗ đó”. Thấy Danny trố mắt nhìn mình, phó đạo diễn có chút chột dạ, vội vàng bổ sung, “À!... Kịch bản này của chúng tôi hơi khác với lịch sử một chút, Dương quý phi treo cổ không hay cho lắm, cảnh chết cháy có khí thế hơn! Lát nữa cậu đứng chỗ này. Ừm! Đây này, sau đó khóc, nói lời thoại của cậu, sau đó thì đám quân lính sẽ không thèm để ý tới lời khóc lóc của cậu mà dứt khoát châm lửa…”.
Phó đạo diễn nói một thôi một hồi, thấy Danny gật đầu rồi, mới vỗ vai anh động viên: “Thượng Quân Trừng, cậu chuẩn bị cho kỹ, lát nữa tốt nhất là khóc lóc thảm thiết vào”.
Thượng Quân Trừng là tên tiếng Trung của Danny. Chờ phó đạo diễn đi rồi, anh liền bày ra bộ mặt bất đắc dĩ. Trợ lý Jim đưa kịch bản, anh cũng không thèm nhận lấy mà sải bước ra khỏi căn nhà tranh, Jim theo sau, cười nói: “Thế là phải rồi! Cơ hội tốt biết bao, cậu xem, cậu càng nổi, công ty sẽ càng cưng chiều cậu, cậu sẽ càng có cơ hội ra thêm đĩa hát. Nguyên tắc này cậu hiểu rõ hơn tôi mà…”.
Trong khi Jim đứng đằng sau dùng tiếng Ý nói chuyện lảm nhảm, Thượng Quân Trừng đã đi được một đoạn khá xa.
Vừa tới nơi, Thượng Quân Trừng lập tức cảm nhận được ánh đèn flash lóe lên liên tục, tiếng hò hét từ bốn phương tám hướng truyền tới, vây lấy anh. Quân Trừng không chịu được đưa tay che mắt, nhưng vẫn nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên và đám đông xem quay phim đang hướng về phía mình mà nhảy nhót, la hét.
Vừa đuổi tới nơi trợ lý Jim liền cùng Phó đạo diễn chặn Thượng Quân Trừng lại. Phó đạo diễn cười xòa: “Thượng Quân Trừng, cậu đợi lát nữa hãy qua đây, chỗ này nhốn nháo lắm”.
Jim vừa ngó ra đám đông bên ngòai, vừa kéo Thượng Quân Trừng lại: “Thấy không? Ngoài đó phần lớnd dều là những fan nhạc của anh, mấy cô gái kia kìa, trời! Còn không sợ nóng, không sợ nắng, không quản đường sá xa xôi chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này. Biết đấy gọi là gì không? Chính là sức quyến rũ!”.
Thượng Quân Trừng lườm Jim, dù là trợ lý cũng không nên tâng bốc anh lên trước mặt bao nhiêu người ngoài thế chứ!
Đúng thế! Đúng thế! Sức hấp dẫn của Tiểu Thượng đúng là quá phi thường, mới tới Đại lục chưa lâu mà đã vậy!” Phó đạo diễn cũng tỏ vẻ hiểu biết mà lên tiếng nịnh bợ, lại còn không quên hạ giọng nói tiếp: “Ngay cả anh Phát và Vỹ Tử chưa biết chừng cũng không có được cái phong thái như thế này”.
Thượng Quân Trừng không nói gì, lặng lẽ quay lại căn nhà tranh, bưng cặp lồng lên uống một hơi hết sạch chỗ canh còn lại. Khi anh đi ra lần nữa, mọi người bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, Dương quý phi bị trói vào một cây cột vừa cao vừa nhỏ ở chính giữa trên đài cao. Cô gái đóng Dương quý phi có khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần sắc lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng như nhìn thấu thế gian này. Phía dưới cô ta là một vòng thiêu, rơm củi đan xen chằng chịt. Xung quanh đài cao, đám quân lính đứng xếp hàng ngay ngắn, trong tay mỗi người cầm một cây dáo dài, tất cả đều hướn về đài cao ở giữa giàn thiêu, chĩa về cô gái đang bị trói đó.
Thượng Quân Trừng được hóa trang có một nhúm tóc bạc bên thái dương, nhưng tạo hình Đường Minh Hoàng trong phiên bản này vẫn rất gợi cảm và cường tráng, không hề có một chút già nua.
Đường Minh Hoàng đến, đám quân lính liền bắt đầu hò reo và đồng loạt gõ giáo xuống đất, rất có tiết tấu, rất có khí thế, càng làm tăng vẻ trang nghiêm và sát khí chung quanh đài thiêu.
“Giết yêu nghiệt! Giết yêu nghiệt!”, âm thanh vang lên không ngừng.
Thế nhưng, ngoài tiếng hô kia, còn có những tiếng kêu la khác, thanh âm này hỗn độn nhưng lại vang dội, thậm chí hùng hồn và phấn khích hơn cả tiếng hô của đám lính.
“Thượng Quân Trừng, Thượng Quân Trừng!!!”
“Danny, Danny, em yêu anh!”
Những âm thanh cứ nối nhau vang lên, bắt đầu từ khi Thượng Quân Trừng xuất hiện, càng lúc càng mãnh liệt.
Bức poster khổ lớn chụp hình Thượng Quân Trừng treo bên ngoài phim trường cũng bị mấy cô gái khiêng đi, oi bức và nóng nực dường như chẳng thể ảnh hưởng gì đến họ. Phóng viên chen lấn trong đám người hâm mộ cuồng nhiệt, vừa chụp ảnh, vừa ghi hình, bận đến quay cuồng đầu óc!
Đạo diễn đứng sau máy quay cuối cùng mất kiên nhẫn, chỉ vào Phó đạo diễn, khuôn mặt xị xuống còn dài hơn cả mặt ngựa: “Mấy người có biết làm việc không thế hả? Sao không đuổi được họ đi? Còn không làm được tí chuyện vặt như thế thì cút hết cho tôi!”.
“Không phải, đạo diễn, anh không biết đâu, tại bọn họ quá nhiệt tình…”, vị Phó đạo diễn này thật là trước sau cũng chẳng lấy lòng được ai hết.
Đạo diễn di chuyển ánh mắt qua đầu Phó đạo diễn, phóng tầm mắt ra phía sau: “Kịch vụ, kịch vụ! Đưa mấy người này ra đuổi đi cho tôi! Không được thì báo cảnh sát. Số bao nhiêu ấy nhỉ, à?Hay …
Nhân viên của đoàn làm phim tốn sức một hồi lâu mới khiến người hâm mộ bên ngoài yên lặng. Thượng Quân Trừng vẫn đứng một bên nhìn về phía cây cột trên đài thiêu chuẩn bị trước cảm xúc để diễn. Máy quay bắt đầu vẫn hành, đạo diễn vừa hạ lệng một tiếng, cô Dương quý phi đứng trên kia lập tức nhìn xuống phía Thượng Quân Trùng, ngượng ngùng nói: “Hoàng thượng! Thần thiếp…thần thiếp chết cũng không hối tiếc…”.
Thượng Quân Trừng ngơ ngác nhìn cây cột, đôi mắt dần dần dâng lên một màn sương mờ, dáng vẻ đầy thê lương. Anh đang muốn nói gì với chiếc cột kia nhưng cả người bỗng run lên, một tiếng cũng không thốt ra được, bờ môi mỏng khẽ mấy máy, mơ hồ gọi hai chữ: “Ngọc Hoàn…”.
Bên ngoài, đám nữ sinh xem rất nhập tâm, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau, xúc động đến nỗi suýt không đững vững mà ngã xuống.
Bọn họ vội che miệng lại, sợ phát ra âm thanh ảnh hưởng đến mạch diễn xuất của Thượng Quân Trừng.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn có người không kiềm chế được, một tiếng hô lảnh lót vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của trường quay: “Danny đẹp trai, a a a…!”.
Một cô gái khác đột nhiên ngồi ngã phịch xuống đất, nghẹn ngào lau nước mắt: “Tôi không muốn sống nữa! Danny thật đáng thương…”.
Lần này đạo diễn không nhịn được nữa, giơ tay đẩy một phát, anh quay phim bắn ra xa một mét, ngã ngồi trên ghế, uất ức đến mức cả hồi lâu không nói được câu nào.
Phóng viên có mặt tại đó như vớ được cơ hôi, vội vàng cầm micro chạy tới xúm quanh cô gái kia: “Chúng ta đều biết Thiên hạ thiếu niên khởi quay tại một vùng núi hẻo lánh ở Thiểm Tây, nhưng tại phim trường vẫn có rất nhiều fan của Thượng Quân Trừng không bận tâm thời tiết bóng bức, không quản cực khổ vất vả mà tới xem. Cảnh quay hôm nay là Đường Minh Hoàng chứng kiến Dương quý phi bị thiêu cháy, Quân Trừng của chúng ta đang phải diễn cảnh khóc lóc của Đường Minh Hoàng, nhiều fan có mặt ở đây đều không kiềm lòng được trước bộ dạng đau khổ của anh mà bật khóc đến ngã cả xuống đất, gây cản trở không ít tới côn việc của đạo diễn và đoàn phim”. Phóng viên tận dụng triệt để mọi thứ, tiếp tục nói, “Ngay bây giờ chúng tôi xin gửi tới quý vị những hình ảnh hỗn loạn ngoài phim trường…”.
Thế nhưng, khi cô ta vừa ra hiệu cho máy quay nhắm vào cô gái đang ngồi khóc dưới đất thì một trận gió lớn ập đến, cô ta vội vàng quay đầu tránh.
Cơn gió càng lúc càng dữ dôi, không có dấu hiệu dừng lại. Ngay cả người quay phim đang vác máy quay cũng không cố được nữa, quay mặt đi, đầu cúi gằm xuống.
Phim trường càng lúc càng lộn xộn, trận cuồng phong không biết từ đâu tới cuốn theo bụ cát, lá cây và cành khô,dường như còn muốn thổi bay tất cả mọi người ở đây.
Đoàn phim luống cuống, đạo diễn vừa hé mắt liền trông thấy một đường đen sì từ mặt đất lan ra tới tận chân trời, giống như bầu trời bị rạch ra một khe khổng lồ.
Đường đen kỳ lạ ấy tới mỗi lúc một gần, đạo diễn chỉ kịp hét lên: “Máy… máy…!” thì đã bị cát bay đầy mắt, không còn kịp nhìn được gì nữa. Mọi người ai nấy đều cảm thấy nóng rực toàn thân tựa nhi bị ném vào nồi hấp, nhưng còn chưa kịp kêu la thì cơ thể lại như bị lôi ra khỏi nồi hấp, lỗ chân lông toàn thân thu nhỏ lại, lạnh rùng mình.
Trong chớp mắt, gió đột ngột ngừng thổi, mọi người mở mắt, ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng ngoại trừ nhìn thấy những người xung quanh chật vật nhem nhuốc thì không hề thấy bất cứ một đường đen kỳ dị nào nữa, giống như nó chưa từng xuất hiện.
“A!”
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, súyt nữa khiến đạo diễn vỡ cả tim. Cùng lúc ấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt tới Thượng Quân Trừng bị té ngã đang nằm trên mặt đất. À không, là bị người ta đè lên không thở nổi. Cả phim trường rối loạn, trợ lý Jim và mấy nhân viên chạy lại muốn nâng Thượng Quân Trừng lên, nói đúng ra phải là nâng cái người đè lên anh dậy trước.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô gái trên mình Thượng Quân Trừng, cô ta mặc đồ cổ trang, mái đầu quy củ đặt sát trên ngực Thượng Quân Trừng, chiếc mũ Kim Bộ Diêu trên đầu đè lên mặt Thượng Quân Trừng khiến anh hít thở không nổi. Đám fan nữ đứng bên ngoài đã bắt đầu nức nở thét lên, tay chân ở tư thế sẵn sàng bay qua rào chắn, chạy vào lôi người đang đè Thượng Quân Trừng ra. Đặc biệt là khi nhìn rõ người con gái kia đang ép và khuôn ngực của thần tượng quả là căm hận đến xé lòng. Người của đoàn phim chạy tới nơi, Thượng Quân Trừng cố gắng nhích đầu ra ngoài, tiếc là lực bất tòng tâm: “Nhanh! Nhanh kéo người đàn bà điên này ra khỏi người tôi!”.
Kim Bộ Diêu: bộ trâm cài đầu lớn của phi tần.