Tại phòng của mình, tựa trán lên cửa, hít sâu hai cái, nhịp tim Sở Tuyên đang dần theo chiều thế vững vàng, không còn thịch thịch, nhảy loạn dồn dập.
Hắn đưa tay nắm chốt cửa, dùng tốc độ rất chậm rất chậm, mở ra một khe nhỏ. Đưa mặt qua, mí mắt bất an giật giật, cũng không dám lập tức mở to hai mắt, nhìn quỷ kia đứng giữa phòng khách ăn quỷ…
Cố gắng thật lâu, mới mở choàng mắt, chết thì chết.
Một khuôn mặt đoan trang tú lệ, đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Tuyên, xuyên qua khe hở, chỉ thấy hai màu đen trắng… màu đen là tròng mắt, màu trắng là mặt.
“!” Sở Tuyên siết chặt ngón tay, hắn dùng lực đóng cửa lại.
“Tiên sinh…” Bên ngoài truyền vào, là âm thanh chói tai của quỷ kia dùng móng tay cào cửa, từng tiếng từng tiếng quỷ dị chui vào tai Sở Tuyên, giống như bùa đòi mệnh đến từ cơn ác mộng sâu thẳm.
Sở Tuyên vuốt mặt, vậy mà ra cả thân mồ hôi, hắn lùi dần về phía sau, rời xa cánh cửa.
“Cậu… đừng khủng bố như vậy, tôi thật sự rất sợ cậu…” Giọng nói run rẩy, thật sự sợ hãi.
Tiếng cào cửa… bỗng nhiên dừng lại, Sở Tuyên nghe thấy quỷ kia buồn bã nói: “Mở cửa ra.”
Ực.
Đây là tiếng Sở Tuyên nuốt nước miếng: “Mở, mở cửa.. cậu muốn làm gì?” Hắn thật sự muốn từ chối Hoắc Vân Thâm, nhưng dù hắn há to miệng, một tiếng ‘không’ kia dường như nặng cả ngàn cân, dù thế nào cũng không thốt ra lời.
Từng cơn gió lạnh ùa đến, xuyên qua khe cửa chưa đủ một tấc, tràn vào căn phòng của Sở Tuyên… tiến vào ống quần gần sát đất, từ lòng bàn chân hắn một đường leo lên, đến bắp chân, đến eo… quét sạch mọi nơi trên người hắn, thẳng đến cần cổ yếu ớt.
“Đã đủ rồi… Hoắc Vân Thâm, dừng tay…” Cổ họng giống như bị bóp chặt, tiếng Sở Tuyên mơ hồ không rõ.
Thời điểm hắn đẩy cửa phòng ra, áp lực trên người bỗng biến mất, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cố gắng hô hấp, đồng thời nhìn chằm chằm ra ngoài, không dám chớp mắt, thậm chí không dám động cả một ngón tay.
Hoắc Vân Thâm đứng bên ngoài, biểu tình bình tĩnh, giống như mới vừa rồi y không hề làm gì cả.
Y là một sinh vật lạnh lùng, tựa như ánh mắt âm u lạnh lẽo của y khi nhìn Sở Tuyên, dửng dưng giống như đang nhìn chằm chằm vào một vật chết.
Con quỷ này, có phải ý định của y là khiến mình đi tìm chết hay không, hoặc là… cho tới bây giờ y chưa từng nghĩ đến việc tuân thủ ước định?
Trong nháy mắt chân tay Sở Tuyên lạnh buốt, tim đập không ngừng, hắn dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Vân Thâm, lùi về sau từng bước, ý đồ tăng thêm khoảng cách giữa mình và đối phương.
“Tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi thật sự mệt mỏi rồi.” Hắn cố gắng làm cho mình thoạt nhìn rất bình thường, nhưng đáng tiếc vẻ mặt cùng giọng nói run rẩy đã bán rẻ hắn: “Hoắc Vân Thâm, cho dù tôi có nói sai lời nào, thật xin lỗi, tôi muốn xin lỗi…”
Nói xin lỗi với một con quỷ mặt mũi vô cùng đáng sợ, Sở Tuyên xấu hổ chịu không nổi, nhưng đến nước này, hắn thật không còn chút vốn liếng ngạo khí nào.
“Cứ như vậy đi, tôi đóng cửa…” Hắn không chịu được nữa mà đóng cửa lại.
Một cánh tay trắng bệch vươn tới, Hoắc Vân Thâm giữ chặt cánh cửa sắp khép kia.
Y không cho phép đóng cửa.
“Cậu…” Sở Tuyên hoảng hốt, hắn lùi về sau quỷ kia liền tiến lên, hắn cảm thấy Hoắc Vân Thâm đến… nghiễm nhiên kéo cả căn phòng vào vực sâu không đáy, kể cả chính mình.
“Tiên sinh… vì sao?” Giọng nói hàm chứa lệ khí, bỗng truyền đến từ bốn phương tám hướng, tùy ý vang vọng khắp phòng, khiến Sở Tuyên mở trừng hai mắt: “Anh có thể tiếp nhận người khác cùng một chỗ với quỷ, rồi lại vì cái gì…”
Bản thân không muốn tiếp nhận?
Vì cái gì… vì cái gì…
Quỷ kia không nhận được câu trả lời, câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, khiến Sở Tuyên điên rồi.
“A!” Sở Tuyên đau đớn che lỗ tai, dựa vào tường trượt xuống, hắn dường như Tôn hầu từ (tôn ngộ không) bị Đường Tăng niệm Kim cô chú, thống khổ: “Hoắc Vân Thâm, tôi trả lời cậu… cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa… Van cầu cậu… đầu của tôi đau quá!”
Giọng nói bên tai im bặt, Sở Tuyên đầu đầy mồ hôi, cảm thấy dễ chịu được đôi chút.
Chờ hắn, còn một vấn đề khó có thể trả lời, hắn thật sự không biết trả lời như thế nào… Bản thân so với người khác, là không cùng một dạng, Sở Tuyên cảm thấy, người khác lựa chọn cuộc sống như thế nào không liên quan đến mình, nhưng mình thì…
Sớm sớm chiều chiều, đời người mấy chục năm, chẳng phải bi ai?
“Tôi là một người đàn ông bình thường.” Hắn ngẩng đầu nhìn quỷ, nhận được một ánh mắt lập lòe: “Sao có thể nói tiếp nhận liền tiếp nhận? Cậu là quỷ lại còn là nam, cậu biết không?”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Hoắc Vân Thâm từ trên cao nhìn xuống hắn, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
“Hơn nữa cậu thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ tự bản thân cậu không cảm thấy sao?” Sở Tuyên đứng lên, nương theo bức tường, nói: “Cậu là một con quỷ, hơn nữa còn là nam, nhưng rồi lại cảm thấy minh hôn cùng tôi là chuyện bình thường… còn có chiếm dục cùng đòi hỏi quá phận với tôi, hy vọng tôi ở với cậu giống như vợ chồng thật sự, thật sự rất kinh hãi, cậu có hiểu không?”
Cũng giống như tối nay, loại chuyện này phát sinh nhiều thêm mấy lần Sở Tuyên liền sớm đi.
Họ là những loài khác nhau, sinh hoạt tập quán cũng khác biệt, căn bản không có biện pháp để cùng một chỗ.
Hơn nữa, quỷ cùng người thật sự làm vợ chồng, cái này là bình thường sao?
Sở Tuyên cảm thấy không bình thường chút nào.
“Nói nhiều như vậy thì có ích gì, tôi và anh đã bái đường.” Quỷ kia lãnh diễm cao quý mà thốt ra một câu, khiến Sở Tuyên không còn gì để nói.
“…” Cúi đầu thở mạnh một hơi, linh bài cùng thi thể quỷ kia là tự tay mình ôm về, chuyện này không thể phủ nhận: “Vậy cũng, vậy cũng không thể đòi hỏi tôi nhiều như vậy.” Nhìn quỷ nhà Bạch Tuyết xem: “Tôi cung cấp dương khí cho cậu không đủ? Cậu cứ cố chấp cường điệu chúng ta bái đường như vậy, rốt cuộc là mang loại tâm lý gì, chẳng lẽ… cậu thật sự thích tôi?”
Có khả năng ư, sẽ thích một người như vậy sao?
Hoắc Vân Thâm vươn tay nắm lấy tay Sở Tuyên, đặt trong lòng bàn tay siết một cái… Sở Tuyên chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, ngay cả giãy giụa cũng quên, chỉ lo xác nhận suy nghĩ của mình: “Cậu quả nhiên… quả nhiên…” Cứ như vậy nhớ kỹ mình, cứ như vậy… như vậy… Sở Tuyên thầm nghĩ, rốt cuộc là bản thân dính phải vận cứt chó gì!
“Tôi sẽ không hại anh.” Hoắc Vân Thâm khẽ nói với hắn một câu, tương đương lời hứa hẹn. Chỉ thấy y dè dặt cẩn thận dựa sát vào Sở Tuyên, động tác nhẹ nhàng, giống như sợ dọa hỏng người thanh niên nhát gan này.
“A!” Sở Tuyên lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, hắn biết mình xong rồi. Đời này coi như xong. Chỉ cần quỷ kia một ngày còn chưa chơi chán mình, bản thân sẽ không có tự do…
Cũng tốt, bị quỷ nhớ thương, dù sao cũng tốt hơn bị quỷ giết.
Sở Tuyên chết lặng, ôm ấp quỷ đầu hoài tống bão, trong đầu lại trống rỗng.
(Đầu hoài tống bão: Chỉ những người ôm ấp yêu thương người khác chỉ vì muốn nhờ đó mà thực hiện ước muốn của mình)
Cánh tay cùng cơ bắp trên người hắn đều kéo căng, rõ ràng vô cùng miễn cưỡng, Hoắc Vân Thâm rồi lại không nói một lời, dựa vào hắn thật gần.
“…” Cúi đầu nhìn thấy y như vậy, tâm tình Sở Tuyên đột nhiên trở nên phức tạp muôn phần, quỷ này vừa rồi còn lãnh khốc tà mị, nhưng bây giờ lại giống con cừu non, tốt cuộc đâu mới thật sự là y?
Đêm nay, cũng không phát sinh chuyện gì, Sở Tuyên cùng vợ quỷ ôm nhau một đêm đầy trong sáng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt của Hoắc Vân Thâm.
Y che lại nửa bên trái, lộ ra nửa bên phải hoàn hảo… không làm Sở Tuyên sợ: “Hả?” Nhìn qua, Sở Tuyên hơi kinh ngạc, hắn cảm thấy má trái Hoắc Vân Thâm, có trình độ khôi phục chậm hơn, đối lập rất rõ ràng.
Sở Tuyên muốn nhìn cho rõ, vì vậy quỷ thần xui khiến đưa ngón tay đụng lên, vuốt ve… vào lúc nào, Hoắc Vân Thâm vốn đang ngủ say bỗng mở to hai mắt, y nhìn thẳng vào mặt Sở Tuyên, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển tới ngón tay kia.
“Tôi… tôi nhìn thử…” Cảm thấy ngón tay mình giống như bị bốc cháy, Sở Tuyên vội vàng rút về: “Không còn sớm, tôi muốn rời giường đi làm.” Hắn vén chăn rời giường, đi chân đất, cực kỳ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hoắc Vân Thâm một mình nằm trên giường, đưa tay sờ sờ má trái vừa bị Sở Tuyên đụng qua, phía trên dường như vẫn còn lưu lại độ nóng của đầu ngón tay…
Sở Tuyên… hắn là một người sống.
Mắt quỷ khi thì ôn nhu lưu luyến, khi thì tràn đầy lãnh ý, biến hóa bên trong, sâu không thể dò.
Trong phòng tắm hoàn tất việc vệ sinh cá nhân cho bản thân, Sở Tuyên một bên thắt caravat một bên đi qua.
“Tôi muốn đi làm, hôm nay cậu có đi theo tôi không?” Sở Tuyên nhìn cái lược phía trên mặt bàn, hiện tại là ban ngày, nỗi sợ hãi khi đối mặt với Hoắc Vân Thâm dường như giảm hơn phân nửa.
“Ừm.” Qua một lúc lâu, quỷ kia nâng cằm lên, thân ảnh biến mất. Thời điểm y xuất hiện lại, trên người đã đổi một bộ quần áo. Lúc trước đã mặc qua, bộ Đường trang cách tân màu xanh nhạt. Y dường như cố ý lượn lờ trước mặt Sở Tuyên mấy vòng, mới hóa thành một làn khói nhẹ chui vào lược gỗ.
Sở Tuyên liếc nhìn, lại nhanh chóng cúi đầu xuống… tướng mạo có đẹp hơn nữa thì cũng là quỷ, hơn nữa còn là nam quỷ.
Hôm nay lúc ra cửa, hắn theo thường lệ thắp cho Hoắc Vân Thâm nén nhang, thuận tiện nhìn ngày một chút, vừa vặn ngày , thời điểm mua gà cắt tiết cho lệ quỷ ăn.
Không khỏi nhớ tới Từ đạo sĩ, không biết anh ta đã về chưa? Trong lúc làm việc, Sở Tuyên tranh thủ gọi cho Từ đạo sĩ một cuộc.
Chờ một lúc, bên kia bắt máy.
“Sở Tuyên? Trùng hợp như vậy, tôi vừa định gọi cho cậu, cậu liền gọi tới. Nói đi, ngày hôm qua gọi cho tôi có việc gì?” Từ đạo sĩ hỏi, anh vừa thấy cuộc gọi nhỡ của Sở Tuyên, còn có cả Bạch Tuyết, anh cũng không kịp gọi lại.
“Không sao, ngày hôm qua lúc tới tìm anh, anh không có nhà, tôi liền giải quyết xong mọi chuyện rồi.” Chuyện dưới thôn, Sở Tuyên do dự một chút, không nói qua điện thoại, hắn thấy sau khi gặp mặt nói cho rõ ràng tương đối khá hơn.
“Giải quyết xong là tốt rồi. Lại nói, ngày hôm qua tôi đến nơi khác giúp người ta nhặt xác, đừng nhắc đến nữa, gặp chuyện rất kỳ quái…” Dừng một chút, Từ đạo sĩ liền không kể tiếp sự kiện kia, chỉ đơn thuần oán trách một chút: “Gần đây thế nào, cậu và con quỷ kia có tốt không?”
“A, rất tốt…” Đột nhiên nhắc tới con quỷ trong nhà kia, giọng Sở Tuyên không khỏi giảm xuống hai độ, sau đó xoa xoa cánh tay phát lạnh của mình, nói: “Tan tầm tôi đi tìm anh, mua ít đồ cho cậu ta, thuận tiện nói về chuyện ngày hôm qua tôi đi tìm anh một chút.”
Vừa cúp điện thoại, Sở Tuyên nhìn thấy một bác sĩ sắc mặt tái nhợt đi đến, vẻ mặt giống như gặp phải quỷ.
Không đợi Sở Tuyên hỏi thăm, vị bác sĩ kia đã chủ động kể lại chuyện vừa xảy ra cho Sở Tuyên nghe: “Bác sĩ Sở cậu chưa biết đi, nhà xác bên kia xảy ra chuyện.” Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Sở Tuyên, anh ta nuốt một ngụm nước miếng: “Má ơi, tim của xác chết đều bị móc hết ra, thật là dọa người….”
“Cái gì?” Sở Tuyên kinh ngạc trừng to hai mắt, vậy mà xảy ra loại chuyện này?
Hắn thầm nghĩ, bệnh viện đối với việc canh giữ nhà xác luôn rất nghiêm ngặt, sao có thể để xảy ra loại chuyện này? Trừ phi người đó làm trong bệnh viện.
“Viện trưởng nhất định sẽ kịp thời phong tỏa tin tức, nhưng mà người biết thì cũng đã biết rồi.” Bác sĩ kia nói.
“Theo tôi thấy, mặc kệ người khác có biết hay không, anh tuyệt đối đừng nói lại cho người khác biết, cũng đừng thảo luận chuyện này.” Đầu óc Sở Tuyên xoay vòng vòng, trong lòng rất bất an, xảy ra chuyện như vậy, bệnh viện nhất định sẽ tìm một hai con dê thế tội, nếu không sẽ không có biện pháp giải thích với người nhà của những người đã chết.
“Ừ ừ…. cái này tôi cũng biết.”
Vừa dứt lời, Bạch Tuyết đã trở lại, cũng là một bộ dạng biết được bí mật lớn.
Bước vào cửa liền hô Sở Tuyên: “Cậu có biết không…”
“Xuỵt!” Sở Tuyên phất phất tay với cô, bảo cô đừng nói.
Bạch Tuyết giơ tay che miệng, xem ra cô cũng không phải người không có đầu óc.
Nhưng mà cô thầm nghĩ, bà đây không hề có tí quan hệ nào, cho dù bệnh viện có muốn tìm dê thế tội cũng sẽ không tìm tới mình.
Nhưng mà có một số việc ai mà ngờ được.
Đã đến năm rưỡi chiều, Sở Tuyên ra khỏi bệnh viện, trực tiếp bắt xe đến cửa tiệm của Từ đạo sĩ.
Lần này đến hắn mua cho Hoắc Vân Thâm mấy bộ quần áo, bởi vì lần trước mua dường như mặc không đủ, có hai ba bộ quỷ kia bỏ tận đáy hòm, hiển nhiên là không thích.
“Cậu cứ đối với y như vậy, sớm muộn gì cũng tốn không ít tiền.” Từ đạo sĩ một bên cắt may quần áo một bên nói, anh biết rõ Sở Tuyên chỉ là bác sĩ nhỏ, gia cảnh cũng không tính là tốt.
Mà thời điểm này, Sở Tuyên vì vợ quỷ của mình, không hề ngần ngại chi tiền, cũng không phàn nàn về giá cả.
“Tiền vẫn là quan trọng nhất…” Sở Tuyên nói, khổ sở trong lòng chỉ có bản thân mình biết.
“Còn cậu, tâm trạng cân bằng, đây không phải rất tốt sao?” Từ đạo sĩ nói: “Quỷ bên ngoài, so với của cậu còn khủng bố hơn, ngày hôm qua tôi gặp phải một con quỷ chỉ thích ăn tim người.”
“Tim?” Sở Tuyên đặc biệt mẫn cảm với hai chữ này.
“Ừ, làm sao vậy?”
“Không có gì…” Hắn đột nhiên nghĩ, chuyện của bệnh viện có khả năng liên quan đến mấy sự kiên kỳ quái hay không, vì vậy do dự nói: “Nhà xác của bệnh viện chúng tôi xảy ra chuyện, tim của xác chết đều bị móc đi…”
Tay đang cắt áo của Từ đạo sĩ ngừng lại, mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Chuyện khi nào?” Đây chính là chuyện lớn a, tiết lộ ra ngoài sẽ chấn động cả nước.
“Hôm nay, cũng có khả năng xảy ra tối hôm qua, tôi không rõ lắm.” Sở Tuyên lắc đầu, không có thời gian cụ thể.
Từ đạo sĩ gật gật đầu, trong lòng đang nghĩ, khi nào đến hiện trường nhìn một chút. Anh nhìn Sở Tuyên, cái này cần phải được Sở Tuyên hỗ trợ mới được.
“Sở Tuyên, quần áo lần này, anh cho cậu nhiều thêm hai bộ, đều là kiểu dáng mới nhất, không lấy tiền của cậu.”
“Anh Từ, như vậy sao được.” Sở Tuyên vội vàng xua tay, không chịu nhận: “Tiền cứ tính, nếu anh thật sự muốn tặng thêm cho tôi, vậy cứ tặng nhang gì gì đó là được rồi.”
Từ đạo sĩ thầm nghĩ, tiểu tử này thật khó mua…
“Nếu không thế này, cậu gọi y ra ngoài lựa, còn dư lại tôi bán cho người khác.” Nghe Sở Tuyên nói quỷ kia đặc biệt bắt bẻ, có mấy bộ không chịu mặc.
Lại gặp được Sở Tuyên thành thật dễ bắt nạt, nói cái gì chính là cái đó, ngay cả ý niệm mua vài món dạy dỗ lại quỷ kia cũng không có.
Sở Tuyên vừa định đồng ý, nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn liền từ chối: “Không được, điều kiện thế này, y đi ra khẳng định rất khó chịu.”
Nói xong, nhìn thấy Từ đạo sĩ nhìn mình giống như nhìn thấy quỷ.
“Làm sao vậy?” Hắn không hiểu hỏi.
“Sở Tuyên, cậu đối với quỷ kia… không phải là, động tâm rồi chứ?” Từ đạo sĩ nhìn ra được, Sở Tuyên đã cùng quỷ lăn giường.
“Nói bậy cái gì!” Sở Tuyên người này da mặt mỏng, hơi chút nhắc đến phương diện này, hắn liền mặt đỏ tới mang tai: “Anh chớ nói hưu nói vượn, làm sao có thể, tôi theo y là chuyện không thể tránh được, tự anh rõ ràng.”
Có lựa chọn mà nói, ai có thể nguyện ý?
“Có hay không trong lòng cậu tự rõ nhất.” Từ đạo sĩ không tin hắn, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng.
Sở Tuyên lấy được đồ tốt, trả không ít tiền, sau đó nhìn trái nhìn phải, lấy vài bó nhang trên kệ: “Xem như đồ tặng kèm, tôi đi đây.”
Ra khỏi cửa tiệm của Từ đạo sĩ, hắn vòng qua chợ mua một con gà trống, vì thời gian gấp rút nên lại bắt xe về nhà.
Dọc đường nhàm chán hắn liền tính toán sơ lược, tiền bắt xe mấy ngày nay đã thâm hụt vào tiền ăn một cách nghiêm trọng, là thời điểm bắt đầu tiết kiệm rồi.
Buổi tối một mình trong căn hộ, Hoắc Vân Thâm đang ăn nến đỏ kết hợp cùng máu gà, Sở Tuyên ngồi trên ghế sopha ăn mít sấy xem phim.
Xem được một lúc, bỗng một trận gió lạnh ùa qua.
“Tiên sinh đang ăn gì vậy…” Cằm quỷ kia, đột nhiên xuất hiện từ sau cổ Sở Tuyên.
“…” Sở Tuyên sợ tới mức nuốt luôn miếng mít sấy trong miệng, lắp bắp nói: “Ăn, ăn mít sấy…”
“Mít… sấy?” Nghiêng đầu, nghi hoặc.
“Cậu chưa từng ăn sao?” Sở Tuyên khôi phục lại, tiếp tục rôm rốp tiêu diệt đồ ăn vặt, sau đó móc ra một miếng mít sấy màu vàng: “Đây là một loại trái cây sấy khô, mùi vị rất ngon.” Bỏ vào miệng, rốp rốp rốp.
“…” Ngón tay xám trắng, với vào miệng túi đồ ăn.
Một bên ăn vặt, một bên xem phim, là một bộ phim ma mới chiếu vào năm nay.
“Không sợ lắm… đúng không?” Bộ phim này, khiến Sở Tuyên đặc biệt lúng túng, hắn vậy mà cùng một con quỷ chân thật khủng bố, xem một bộ phim ma giả tạo như vậy.
“Có chút khủng bố.” Quỷ kia nép vào ngực Sở Tuyên.
“…” Thật… chán ghét.
Sở Tuyên cũng không biết, mình là như thế nào kiên trì đến cùng… quỷ kia xem đến hứng thú, mình thì chán đến muốn ngủ.
Thật vất vả nhịn đến khi kết thúc, hắn vui vẻ nói: “Xem xong rồi.” Có thể tự do.
“Xem rất hay.” Quỷ lạc hậu ít khi được tiếp xúc với tivi, thời điểm hơn mười tuổi đã từng xem tivi trắng đen, đa số tiết mục đều là tin tức về chiến tranh, đơn điệu không thú vị, y xúc động nói với Sở Tuyên: “Lần đầu tiên xem phim ma.”
Sở Tuyên cảm thấy buồn cười nói: “Dám mở mắt nói xạo, không phải mỗi ngày cậu đều soi gương sao?”
Lời nói xúc phạm thẳng thừng, Hoắc Vân Thâm chớp mắt mấy cái, y bình tĩnh nhìn Sở Tuyên.
“Tôi giỡn thôi.” Sở Tuyên không sợ như vậy, chỉ cần quỷ này không lộ ra vẻ mặt dọa người, hoặc lộ ra nguyên hình, hắn sẽ không sợ.
“Vâng.” Hoắc Vân Thâm cúi đầu, bộ dạng vâng lời.
Sau đó chậm rãi vươn tay, hai tay nắm ngón tay Sở Tuyên, đặt trên cổ áo mình.
Đầu ngón tay cảm nhận được chất vải tơ lụa, hô hấp Sở Tuyên lập tức chậm một nhịp. Hắn không thể nói cảm giác là gì, chỉ cảm thấy tối nay… tất cả giống như bị bịt kín một tầng lụa mỏng mờ ảo, có một vẻ đẹp không thể giải thích được, thị giác… tất cả giác quan, bỗng nở rộ.
Tiếp theo đó hắn hô hấp một cách nặng nề, dùng ngón tay cởi bỏ từng nút buộc nơi cần cổ Hoắc Vân Thâm.
Đó là một động tác vô cùng ái muội… mang theo ám chỉ nồng đậm.
Chỉ thấy yết hầu Sở Tuyên, không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống, đây là biểu hiện của sự khẩn trương, đồng thời củng lộ ra vẻ chờ mong.
Không, không phải… Sở Tuyên ý định kéo lý trí trở về, không ngừng nhấn mạnh với bản thân, không phải chờ mong, ngoại trừ khẩn trương vẫn là khẩn trương.
Quần áo, tuột xuống khỏi người Hoắc Vân Thâm, làn da xám trắng nhẵn nhụi của y hiện ra dưới ánh đèn, gần như trong suốt. Y chậm rãi dựa vào Sở Tuyên, để người đàn ông này giúp mình cởi quần áo, thân thể áp sát thân thể phía dưới, cọ nhẹ.
“A…” Sở Tuyên cảm thấy bụng dưới thoáng cái tê rần, dưới tình huống bị kích thích, hai người lăn xuống dưới.
Bằng tốc độ ánh sáng, Sở Tuyên giành rơi xuống trước, miễn cho cả người trần trụi của Hoắc Vân Thâm rơi xuống mà xảy ra chuyện.
“A..!” Phần lưng tiếp xúc với sàn nhà, cảm thấy đau đớn vô cùng, khiến mặt Sở Tuyên lập tức nhăn thành cái bánh bao.
Hoắc Vân Thâm nằm trên người Sở Tuyên, hai tay chống lên lồng ngực dày rộng, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, cứ như vậy nhìn Sở Tuyên.
Chờ sau khi cơn đau trên lưng qua đi, Sở Tuyên cũng nhìn y, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, còn có lúng túng không dễ phát hiện.
“Tôi…”
Hắn vừa muốn đứng dậy, Hoắc Vân Thâm lấy tay ấn hắn lại, tiếp tục nhìn hắn.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Sở Tuyên dậy không nổi, động cũng không động được, hắn cảm thấy mình giống như miếng thịt đợi bị làm thịt. Mà Hoắc Vân Thâm đè trên người mình, vừa là con dao vừa là thực khách, y sẽ cắt mình thành từng mảnh, lại ăn hết từng miếng một.
“Tiên sinh không thích nhìn tôi?” Quỷ kia bướng bỉnh nhìn Sở Tuyên.
Y có một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cho dù không cười, phần khí chất cùng ngũ quan kia cũng để để hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Y tồn tại giống như một bức họa, đây là may mắn của Sở Tuyên.
“Phải nói thế nào đây…” Sở Tuyên đương nhiên không muốn nhìn thẳng y, khuôn mặt xinh đẹp đến quỷ dị kia, mỗi lần đối diện hắn liền theo thói quen né tránh, dùng ánh mắt trốn chạy để đối phó quỷ kia.
Hoắc Vân Thâm cười, đưa tay xoay mặt Sở Tuyên, khiến hắn nhìn thẳng vào mình: “Nhưng tôi… rất thích nhìn tiên sinh.”
Gắt gao khóa chặt con ngươi co rút, trong lúc nói chuyện, móng tay hơi dài xẹt qua bên cạnh gò má Sở Tuyên, để lại một dấu vết nhàn nhạt. Phàm là y lại ra tay lần nữa, mặt Sở Tuyên lập tức nở hoa, máu tuôn xối xả.
“Đừng đùa.” Vào lúc này Sở Tuyên rất bình tĩnh, nhiều lắm là hô hấp nhanh hơn một chút mà thôi.
Không biết vì cái gì, đêm nay hắn có chút mông lung có chút thông suốt… Cảm thấy Hoắc Vân Thâm y, có phải không thích mình sợ hay không?
Nhớ lại lúc trước, mỗi lần mình lộ ra trạng thái sợ hãi, con quỷ này như thế nào?
Y chẳng những sẽ không thương cảm Sở Tuyên, ngược lại còn làm nghiêm trọng hơn, hung hăng khi dễ mới có thể khôi phục lại bình thường.
Cho nên Sở Tuyên cả gan cho rằng, Hoắc Vân Thâm cũng không hy vọng bản thân sợ hãi.
“Tiên sinh nói gì?” Móng tay quỷ kia, vẫn còn chạy vòng quanh cổ Sở Tuyên.
“Tôi nói, cậu đừng đùa giỡn tôi như vậy.” Sở Tuyên chụp lấy cái tay chỉ lộ ra móng vuốt sắc bén kia, sau đó vòng qua sau hông, đồng thời ôm eo của quỷ kia, trở mình… lại để cho quỷ kia nằm dưới sàn, mà mình đè ở phía trên.
Bốn mặt lẳng lặng giao nhau, bầu không khí giữa hai người nhìn như hài hòa êm đẹp, nhưng kỳ thật hết sức căng thẳng.
Quỷ nằm dưới thân Sở Tuyên, y cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Hoắc Vân Thâm giờ phút này, không cần đe dọa uy hiếp, y cần chẳng phải là biểu hiện sợ hãi của Sở Tuyên, dù cho chỉ là một ánh mắt.
“Cậu con quỷ này, đặc biệt biến thái…” Sở Tuyên khẽ nói một câu, cúi đầu hôn xuống đôi môi lạnh lẽo của Hoắc Vân Thâm.