“Chủ thượng, nếu Ly Thương thực sự chết đi, liệu người có vì ta mà rơi một giọt lệ không?”
Nàng gấp lại bức thư, cẩn thận để vào trong một hộp gỗ.
Hộp gỗ đỏ chạm khạm hoa văn đơn giản, bề ngoài có vẻ đã cũ nhưng lại được lau chùi thường xuyên, không bám một hạt bụi.
Bên trong đừng rất nhiều thư, đều là thư của Bắc Mộc Xướng Nguyệt gửi cho nàng.
Có lẽ nói, bởi vì tình cảm Ly Thương dành cho hắn quá sâu đậm, đến nỗi một vật hắn cho nàng dù là hữu ý hay vô ý nàng đều muốn cẩn thận giữ lại, bảo quản bên mình.
Nhưng bức thư này, đều là thư hồi đáp chiến trận hắn gửi cho nàng.
Bức dài lắm cũng chỉ đến năm câu, cũng chưa từng có bức thư nào hỏi nàng có khoẻ không, biên thuỳ gió lạnh có chịu được không.
Hắn trước giờ đều chưa từng hỏi qua nàng những thứ đó.
Nàng nhìn ngọn đèn hiu hắt trước gió, cảm thấy thật giá lạnh.
Bên ngoài nghe một tiếng xin gặp, nàng liền biết là ai đến liền cho vào.
Bên ngoài gió lớn, lại thêm sương phủ kín, Tiết Liệt tay băng bó mặc một chiếc áo choàng mũ trùm chậm rãi tiến vào bên trong.
Ánh mắt lướt qua người nàng, trìu mến vô cùng.
“Tướng quân.”
Y chỉ gọi hai tiếng, cũng không hỏi thêm gì.
Trong lòng cả hai đều biết đối phương muốn nói gì.
Ly Thương dựa người vào ghế, đáy mắt âm trầm thâm sâu.
“Ngày mai xuất quân, ngươi không cần theo ta.”
Tiết Liệt vì một câu của nàng không khỏi sửng sốt.
Xuất quân? Làm sao có thể? Viện quân còn chưa đến, lương thực tiếp viện cũng không có.
Binh sĩ hiện tại ở trong doanh sớm đã là củi mục không thể đốt lửa.
Hiện tại còn sống sót đã là kì tích.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt rốt cuộc nghĩ gì, mà lệnh nàng thời khắc này xuất quân?
“Không thể được! Binh sĩ trong doanh bệnh nặng chưa khỏi đã gần một vạn người, tính đến nay sức chiến đấu của cả doanh cũng chỉ có bảy mươi mấy vạn người.
Trong khi Miên La mấy trăm vạn quân, chúng ta như thế khác gì nộp mạng?”
Ly Thương đảo mắt, cũng không nhìn ra được nàng đang lo lắng hay bình tĩnh.
Hiện trạng của doanh, nàng sao có thể không biết.
Chỉ là lệnh vua khó cãi.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã chỉ thị như thế, bảo nàng phải làm sao đây?
“Tiết Liệt, chúng ta là bề tôi, phải trung thành với vua.
Huống hồ chúng ta còn là tướng sĩ, đất nước này chúng ta không bảo vệ thì ai bảo vệ?”
Còn bởi vì, người ấy cần ta!
“Nhưng…”
Ly Thương cắt ngang lời chưa nói hết của Tiết Liệt.
“Ý ta đã quyết.
Nếu chủ thượng đã muốn ta chết, vậy ta chỉ có thể tuân theo ý người.
Chỉ là làm khổ mấy mươi vạn huynh đệ kia phải chôn thây theo ta.
Ta cũng thực không cam tâm.”
Tiết Liệt cắn chặt răng, cúi đầu nhẫn nhịn.
Y biết bản thân dù có nói gì cũng không thể thay đổi.
Có trách cũng chỉ trách Bắc Mộc Xướng Nguyệt vô tình tàn nhẫn.
“Thuộc hạ nguyện đi cùng người!”
Ly Thương ngẩng đầu, nàng bước đên trước Tiết Liệt.
“Ngày mai ngươi không thể ra trận.”
Tiết Liệt nhíu mày, hỏi lại:
“Tại sao? Lẽ nào người nghĩ thần sẽ ham sống sợ chết trốn ở nơi này nhìn người ở ngoài kia chiến đấu với mấy vạn quân địch hay sao?”
Ly Thương lắc đầu, nàng vỗ lên vai Tiết Liệt.
“Ngươi trọng thương, không thể ra chiến trường.
Ta không muốn người vì quyết định của ta mà bỏ mạng nơi sa trường một cách vô ích.
Bắc Minh Triều thiếu ta, sẽ không thể thiếu thêm ngươi.
Ly Thương bạc mệnh, ta không muốn kéo theo người bên cạnh cùng chịu khổ với ta.
Huống hồ nếu ta thực sự bỏ mạng, Khương Nhạn vẫn còn cần có người chăm sóc.”
Tiết Liệt nhìn nàng.
Y không can tâm lại một lần nữa bất lực nhìn nàng rời đi như sáng nay nữa.
Cảm giác đó thực sự khó chịu đến muốn vỡ tung.
Tiết Liệt biết bản thân hiện tại không thể chinh chiến, nhưng vì lý do đó mà bắt y phải nhìn nàng xông pha nơi chiến trường không có lấy một phần thắng như vậy, y không muốn.
Tiết Liệt theo nàng chinh chiến bao nhiêu năm, lại bao nhiêu ngày ở cạnh bầu bạn cùng nàng.
Tiết Liệt biết trong lòng sớm đã nhen nhóm một thứ tình cảm không nên có đối với nàng, vì vậy mới đem nó chôn sâu xuống không muốn để cho ai biết.
Ly Thương cả đời có lẽ cũng sẽ không bao giờ biết đến tình cảm của y.
Mà y cũng cam tâm ở bên nàng, lặng lẽ cả đời.
Lặng lẽ nhìn nàng yêu một nam nhân khác, lặng lẽ nhìn nàng vì nam nhân khác mà hy sinh.
Đây đã là giới hạn cuối cùng y có thể làm được.
Nhưng hiện tại, nếu đã biết nàng có thể sẽ bỏ mạng, y làm sao có thể chấp nhận lời nàng nói mà ở lại đây?
“Tướng quân… ta…”
Ly Thương xua tay, nàng quay người đi vào sâu trong trướng.
Chỉ để lại một câu:
“Tiết Liệt, ngươi quay về đi.
Chuyện sống chết đã có trời định đoạt.
Nếu ta thực sự đã đến tận hạn, vậy thì có trốn tránh cũng chỉ là vô ích.”
Tiết Liệt nhìn theo bóng lưng của nàng, không nhìn ra được rốt cuộc là cảm xúc gì, chỉ biết rằng cảm thấy rất cô độc.
Ngày hôm đó, gió sương lạnh lẽo cũng không lạnh bằng lòng người.
Mãi đến sau này, Tiết Liệt vẫn luôn muốn hỏi Bắc Mộc Xướng Nguyệt một câu, chỉ tiếc rằng không có cơ hội đó.
Câu mà y muốn hỏi, chính là muốn biết rốt cuộc Bắc Mộc Xướng Nguyệt có trái tim hay không?
Bởi lẽ nếu là người đều có trái tim, nhưng hắn lại vô tình đến nối làm giá lạnh lòng người.
Nếu hắn có trái tim, hắn sẽ biết thương xót nàng.
Nếu hắn có trái tim, hắn sẽ biết đâu là ái tình.
Ly Thương, người nói đất nước này là do người bảo vệ.
Nhưng liệu có ai tình nguyện bảo vệ trái tim người không?.