Đại thắng phá đảo tình thế lần trước của Nhạn Quyên, khiến cho cuộc gặp mặt hữu nghĩ ba ngày sau phải thay đổi toàn bộ.
Giờ đây, Đông Quốc có đủ điều kiện đòi lại thành Miên La một cách quang minh chính đại.
Cuộc gặp mặt của sứ thần Đông Quốc lùi thời gian về sau tết nguyên đán.
Những ngày đông cuối năm, gió lạnh phủ tuyết trắng xoá trên tường thành cao rộng.
Không khí náo nhiệt ngập tràn mong đợi một năm mới.
Trong cung, cũng rộn ràng khí xuân, cống phẩm, lễ vật cao quý từ khắp nơi gửi đến.
Trái ngược với sự náo nhiệt của kinh thành, phủ tướng quân của Ly Thương lại chìm trong một dáng vẻ yên bình đến mức tưởng như không tồn tại.
Phủ rộng như vậy nhưng cũng chẳng có mấy người, năm mới đến, hạ nhân trong phủ đều vê quê cả rồi.
Cả cái phủ, cũng chỉ còn lại có nàng và Khương Nhạn.
Yên bình đến ảm đạm, dù sao cũng không phải là lần đầu.
Cái tết nào đối với nàng cũng chỉ có vậy, không có sự khác biệt gì quá lớn.
Khác biệt duy nhất của năm nay có lẽ chính là nàng sẽ không vào cung cùng hắn đối ẩm đón giao thừa nữa.
Hoàng Hậu cũng đã có mang, hắn ngày ngày ở bên chăm sóc nàng ta thời gian còn chưa đủ, nói chi đến việc cùng nàng ôn chuyện xưa.
Ly Thương khoác áo choàng trắng, ngồi một mình trong góc vườn mân mê chén trà trên tay.
Cô đơn và tẻ nhạt, nàng sớm đã quen rồi!
Khương Nhạn ôm một đống giấy dán hoa đỏ, hớn hở trang trí khắp phủ.
Ly Thương bảo nàng không cần cầu kì như vậy, dù sao cũng chỉ có hai người.
Nhưng Khương Nhạn lại cười đáp rằng:
“Cho dù như vậy, ta cũng muốn cùng người trải qua tết nguyên đán một cách trọn vẹn.”
Thấy Khương Nhạn vui như vậy, Ly Thương cũng thôi không nói nữa.
Hôm nay, có một vị khách sẽ ghé thăm, vì vậy nàng từ sáng sớm đã ngồi đợi.
Khương Nhạn cũng chuẩn bị sẵn trà bánh để đãi khách, nàng chỉ việc ngồi chờ.
Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng, khách của nàng đã đến rồi!
Tiết Liệt mang theo một ít điểm tâm ở Nhàn Hoa Phường, là những món nàng thường ăn và Khương Nhạn cũng rất yêu thích.
Từ lúc nàng bị áp giải vào thiên lao cho đến khi được thả ra, đây là lần gặp lại đầu tiên của nàng và Tiết Liệt.
“Người vẫn khoẻ chứ?”
Tiết Liệt chăm chú nhìn Ly Thương.
Hơn tháng không gặp mà nàng có vẻ đã ốm đi, người cũng xanh xao hơn trước.
Ly Thương cười đáp:
“Có gì mà không khoẻ.
Ta nam chinh bắc chiến nhiều năm như vậy, chút khổ cực này có là gì.”
Nàng đẩy cho Tiết Liệt một chén trà ấm.
Trời mùa đông, lại là cuối năm uống trà bắc bảo là ngon nhất.
Nàng biết Tiết Liệt thích uống trà bắc bảo vì vậy đặt biệt mua riêng một hũ về cất trong nhà, chỉ khi y tới mới đem ra tiếp đãi.
Cộng sự nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Tiết Liệt dù chuyện gì xảy ra vẫn không rời xa nàng.
“Tướng quân, cũng sắp tới sinh thần của người rồi.
Người không có dự định gì sao?”
Chớp mắt đã tới sinh thần rồi sao? Một năm cũng trôi qua thật nhanh.
Sinh thần của nàng vừa vặn vào đúng ngày cuối cùng của năm.
Mọi khi bận việc quân, cũng không nhớ đến.
Tiết Liệt thì lúc nào cũng nhớ rõ, nhưng chính sự bận rộn nàng đều không đón sinh thần.
Nếu có cũng là vừa đón tết vừa đón sinh thần luôn.
Nhiều năm như vậy, Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng chưa từng nhớ sinh thần của nàng.
Ly Thương chống cằm, ngao ngán nhìn ra sân.
Nàng thở dài:
“Dự định gì sao? Năm nào mà ta chẳng vậy, sinh thần hay không cũng đều như nhau cả thôi.”
Tiết Liệt nhìn nàng không khỏi thương tâm.
Ly Thương gồng mình gánh lấy Bắc Minh Triều này bao nhiêu năm, vất vả như vậy mà đau đớn thay lại chẳng ai biết ngày sinh thần của nàng là ngày nào.
Có những lúc, Tiết Liệt tự hỏi có phải chỉ có đối với Ly Thương mọi người mới vô tình như vậy.
“Tướng quân, người cũng không thể mãi như vậy được.
Thiên hạ thái bình rồi, người cũng nên nghĩ cho bản thân mình chứ!”
Ly Thương cười xoà.
Nàng thì nghĩ gì cho mình đây? Nàng chỉ biết cầm quân đánh trận, ngoài việc đó ra cái gì cũng không biết thì còn có thể làm gì cho mình? Đến cả chải tóc, y phục cũng là Khương Nhạn một tay chuẩn bị, nàng còn không biết phải chăm chút cho mình thế nào.
“Tiết Liệt, ta quên nói với ngươi.
Tháng sau ta sẽ nhậm chức Trấn Bắc Quan, rời xa kinh thành rồi.”
Tiết Liệt có hơi ngạc nhiên.
Lúc trước khuyên hết lời nàng cũng không chịu nghe, bây giờ lại tự dưng đồng ý rồi, lại còn chủ động đi xin nhậm chức như vậy.
Nhưng thấy nàng có thể buông bỏ như vậy, trong lòng Tiết Liệt cũng vui thay.
“Người cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Thật ra vẫn có chút tiếc nuối, nàng đi rồi thì năm dài tháng rộng cũng không biết bao giờ mới gặp lại được.
Tiết Liệt biết có lẽ lần này rời đi, có thể là cách biệt muôn trùng.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, có Khương Nhạn bên cạnh có lẽ sẽ tốt thôi.
Nhưng còn ngươi, thật ra ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Kinh thành náo loạn như vậy, cấm vệ quân là nơi mưu mô hiểm trở vốn dĩ không thích hợp với ngươi.
So với chiến trường, ngươi ở cấm vệ quân chỉ để chôn vùi tài năng, lãng phí thời gian.
Ta muốn qua tiệc tết nguyên đán, xin với chủ thượng cho phép ngươi cùng ta đến nhậm chức Trấn Bắc Quan.
Cũng chỉ là chưa hỏi qua ý ngươi.”
Tiết Liệt nghe vậy thực sự rất cảm động.
Ly Thương trước nay trọng tình trọng nghĩa chưa từng bỏ rơi một thuộc hạ nào.
Thật sự mà nói những tháng này Tiết Liệt ở cấm vệ quân cũng không hề thoải mái.
Thế lực của Quốc Cữu- phụ thân Hoàng Hậu trong cấm vệ quân rất nhiều.
Mà bọn họ sớm đã không vừa mắt Ly Thương.
Tiết Liệt bị giáng chức, trở thành cây lớn đơn độc không chỗ nương tựa liền bị bọn người kia nhắm vào.
Nhưng dù sao y cũng là thủ hạ dưới tay Ly Thương, hành sự không thể lỗ mảng.
Nếu không lại để bọn người đó nắm được thóp thì lại chuyển mũi giáo lên người nàng.
Tiết Liệt rưng rưng nước mắt, cung kính quỳ xuống dưới chân nàng.
“Tướng quân, chỉ cần người không chê bai ta.
Tiết Liệt thề cả đời trung thành với người, sống chết cũng không đổi.
Cho dù người có đi đâu, có thế nào đi chăng nữa ta cũng nguyện tận trung với người.
Trừ phi Tiết Liệt bỏ mạng, ta nhất định sẽ bảo hộ người chu toàn.”
Trung thành với người, là lời hứa cả đời của ta.
Còn bảo hộ người đến chết, là lời thề của trọn kiếp của ta..