Rất nhiều năm về trước, có một tiểu hài tử lang thang trên đường.
Khuôn mặt thơ ngây không lo âu phiền, bước chân tự do mà phiêu bạt khắp nơi.
Tiểu hài tử vẫn luôn nghĩ rằng, tình yêu là một thứ gì đó thật xa vời và không đáng nói tới.
Y cho rằng cả đời này ngoại trừ yêu lấy tự do, sẽ không yêu bất kì ai khác nữa.
Nhưng cho đến một ngày, bao nhiêu suy nghĩ đều đổ gục trước một nụ cười.
Nữ tử xinh đẹp trên lừng ngựa, thảo nguyên xinh đẹp cũng chẳng thể bằng người.
Mọi ánh sáng rực rỡ xinh đẹp đều như hội tụ trên người, ánh mắt y từ bao giờ đã không còn có thể rời khỏi nữ tử đó được nữa.
Tự do bước đi khắp thiên hạ là khao khát cả đời của ta, còn nàng là cảnh đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời, là chân ái cả đời này của ta.
Tiết Liệt vẫn luôn hy vọng nàng có thể buông bỏ Bắc Mộc Xướng Nguyệt mà nhìn đến một thứ khác nữa.
Nhưng y trước nay vẫn hiểu, điều đó không thể nào.
Bởi lẽ, y cũng giống nàng.
Cũng đều vì một người mà nguyện dâng hiến sinh mệnh.
Cũng đều vì một người mà từ bỏ khao khát lớn nhất của đời.
Dẫu rằng, có lẽ cả đời này người đó cũng chẳng quay đầu nhìn lấy một cái.
Tình cảm trong lòng ngày một lớn, lớn đến mức khiến Tiết Liệt sợ hãi.
Y sợ rằng bản thân không giữ nổi bình tĩnh mà ham muốn lấy nàng.
Ly Thương rất đẹp đẽ, là người mà y cả đời tôn sùng.
Tiết Liệt không muốn chỉ vì ham muốn của mình mà vấy bẩn đi nàng, vấy bẩn đi thứ tình cảm vốn là đẹp đẽ.
Vì sợ nên lùi bước.
Vì sợ nên vẫn luôn im lặng đứng nhìn.
Nhưng thời khắc nàng ôm lấy y trong lòng oà lên nức nở và hơi thở y dường như thoi thóp, y mới thấy sợ hãi.
Sẽ thế nào nếu không còn được nhìn thấy nàng nữa.
Thế giới sẽ là một màu tăm tối, và y sẽ thực sự đánh mất nàng.
Vậy mà, cho đến lúc này, Tiết Liệt vẫn không có can đảm nói với nàng một tiếng yêu.
Dưới cơn mưa, mặc kệ máu đổ vẫn tiến bước cùng nhau.
Đây có lẽ đã là điều khiến y mãn nguyện nhất đời này.
Ly Thương đỡ lấy Tiết Liệt, để y dựa vào mình.
Nàng chống trường kiếm làm điểm tựa, cố gắng nâng bản thân lẫn Tiết Liệt đúng dậy.
Phủ Tịnh Thái Huy cách y quán không xa, đi đến cuối đường liền tới.
Đôi chân run rẩy đứng lên, Tiết Liệt trọng thương không thể tự mình làm chủ được mình.
Thân thể nhỏ bé một mình chống đỡ lấy vết thương của bản thân lẫn trọng lượng của một nam tử trưởng thành.
Vết chém trên chân vốn đã sâu, nàng lại liên tục dồn sức.
Máu thấm ướt một bên chân, nàng mơ hồ cảm giác được chân không còn là của nàng nữa.
Tiết Liệt mệt mỏi nhắm mắt, tựa đầu lên nàng.
“Mặc kệ ta đi! Ta sắp chết rồi, người cũng không cứu nổi!”
Nước mắt hoà cùng nước mưa, là lần đầu tiên trong đời Ly Thương cảm thấy bản thân vô dụng đến thế.
Nàng cố gượng cười mà nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Giọng nói nghẽn lại, đắng nghét nơi cuống họng.
“Bớt phí lời.
Ngươi cố gắng lên cho ta.
Nếu ngươi dám chết, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.”
Nặng nề lê từng bước chân, đoạn đường u tối trước mắt lại dài đằng đẳng.
Đường phố vắng lặng, chẳng một bóng người.
Nàng dìu lấy y, bước đi xiêu vẹo sắp ngã cũng chẳng dám buông tay.
Tiết Liệt mỗi lần nhấc bước, cơ thể dường như lại một lần chạm đến cực hạn chịu đựng.
“Ly Thương, ta sắp chết rồi! Người nghe ta nói hết một lần được không?”
Tiết Liệt cười khẽ thì thào yếu ớt.
Y biết, y chẳng thể sống nổi.
Cho dù Hoa Đà tái thế, cũng không cứu nổi y.
Thực ra y cũng rất sợ chết.
Là một con người có máu thịt, ai lại chẳng sợ chết.
Nhưng trước nay cơ rất nhiều thứ khiến y phải gạt bỏ nỗi sợ này.
Gánh vác trên vai là con dân Bắc Minh Triều, y không cho phép mình gục ngã.
Còn cả, mong muốn được kề vai bên cạnh nử tử mình yêu khiến y biết bản thân phải mạnh mẽ.
Nhưng mà y biết, có cái gọi là lực bất tòng tâm.
Y rất luyến tiếc, luyến tiếc những ngày tháng ở bên cạnh nàng.
Còn rất nhiều rất nhiều thứ y vẫn chưa làm được.
Rất nhiều điều chưa nói với nàng.
Ly Thương nghẽn giọng, nàng lắc đầu quát:
“Im miệng, ngươi sẽ không chết! Không thể nào!”
Mặc kệ Ly Thương, Tiết Liệt biết rõ bản thân đã đến giới hạn.
Có những điều, nếu không nói ra sẽ thực sự không thể nói ra được nữa.
“Ly Thương người nghe ta nói đi được không? Ta sợ mình không còn cơ hội để nói nữa.”
Ly Thương im lặng cúi mặt, vẫn nặng nề nhấc từng bước chân.
Tiếng mưa lách tách trên mái nhà, là gió lạnh hay lòng người lạnh hơn đều không rõ.
“Lúc còn ở trong tông môn, người mỗi buổi chiều đều chạy ra sau núi.
Là ta giúp người che giấu trước sư phụ và bệ hạ.
Người biết chứ?”
“Ta biết.”
“Lúc đầu khi ta đồng ý gia nhập ám vệ, là do người hy vọng như thế.
Người biết chứ?”
“Ta biết.”
“Trên chiến trường Miên La, là ta vì người cầu xin viện quân, chặn đứng tấn công.
Người biết chứ?”
“Ta biết.”
“Lúc người bị giam trong tù, là ta đến tìm Ngự Sử Đài và Thừa Tướng cầu xin họ giúp người.
Đêm sinh thần, người và Nhạn Quyên bí mật gặp nhau, là ta giúp người xử lí đám ám vệ mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt phái đến theo dõi.
Lúc Bắc Mộc Xướng Nguyệt định bãi chức người vì người đưa thuốc giải cho Nhạn Quyên, là ta dùng mạng mình thề cả đời phục tùng hắn vô điều kiện để đổi lại người được tha tội.
Người biết chứ?”
Ly Thương nức nở, nàng hét lên:
“Ta biết! Ta tất cả đều biết!”
Những năm này y vì nàng âm thầm làm biết bao nhiêu việc, nàng sao lại không biết chứ.
“Tiết Liệt, ngươi là tên ngốc! Tại sao vì ta làm nhiều thứ như thế? Ngươi rõ ràng biết người ta yêu không phải ngươi, tại sao ngươi vẫn vì ta hy sinh nhiều như vậy chứ? Rõ ràng, rõ ràng ngươi có thể có được một cuộc đời tốt hơn.
Vì sao vẫn bám lấy không buông, vì sao không từ bỏ?”
Nàng hét lên, thanh âm bi thương xé toạc cả trời đêm u tối.
Tiết Liệt cười đắng chát, nước mắt tràn ra chảy xuống gò má.
“Ta thực sự vì người làm rất nhiều thứ.
Bây giờ, người có thể hứa với ta một điều được không?”
Bước chân nặng nề dừng lại, y quán chỉ còn cách hơn năm bước liền tới.
Nhưng Tiết Liệt không tin thứ gọi là kì tích.
Cho dù có đến được y quán thì như thế nào? Sẽ chỉ nhận được một lời khẳng định về cái chết của y mà thôi.
Nếu đã biết, chi bằng sớm từ bỏ.
Tiết Liệt mệt nhoài ngã người, tay không còn đủ sức để bám lên người nàng nữa.
Ly Thương không kiềm nổi Tiết Liệt, cùng với y ngã sõng soài ra đất.
Nàng vội bật dậy cố đỡ lấy Tiết Liệt.
“Hứa với ta được không?”
Ánh mắt y vẫn chân thành chờ đợi một cái gật đầu của nàng.
Ly Thương cố gắng kéo lấy Tiết Liệt, vẫn không thể lay động dù chỉ một chút.
Bao nhiêu bất lực dồn nén vỡ oà trong một khoảnh khắc, nàng chỉ có thể gật đầu.
“Được.
Ta hứa với ngươi.”
Tiết Liệt nở nụ cười mãn nguyện.
Thứ y chở đợi, chỉ có như thế.
Nắm trọn lấy bàn tay nàng, cảm nhận chút hơi ấm giữa dòng nước mưa lạnh buốt.
Đôi mắt mệt nhoài khẽ khép lại, giọng nói âm trầm càng lúc càng thiếu hụt hơi, chữ được chữ không.
“Hứa với ta, đừng bao giờ rơi nước mắt vì hắn nữa.
Hắn không đáng để người phải khóc.
Ta không thể bảo người dừng yêu hắn, nhưng ta mong người hãy rời khỏi hắn.
Nếu được, hãy rời khỏi đây đi! Chi ít, ta không muốn người đau khổ nữa.”.