Hắn mặt mày giận dữ, Hạn Dực cũng không dám nói gì thêm nữa.
Vòng tay rộng đó có thể ôm lấy Tịnh Lạc, có thể che cả Bắc Minh Triều chỉ không thể che Ly Thương một khắc.
Trái tim của hắn có thể bao dung mọi thứ của Tịnh Lạc, cũng có thể bao dung cả thiên hạ, chỉ không thể thương hại nàng dù chỉ một chút.
Hồ điệp rụng cánh trước mưa, là ta hữu ý mà người vô tình.
Giai thoại đau đớn muôn thuở vẫn luôn tồn tại trong nhân thế, chỉ tiếc nhân sinh lại đắm chìm không muốn dứt ra.
Tình… là thứ không thể tránh khỏi.
Sẽ có một lúc nhận ra bản thân đau đớn tê tâm liệt phế vẫn không nỡ rời xa.
Buồn không phải từ khi sinh ra đã có, là từ lúc biết đến tình yêu nên mới có nhiều cảm xúc như vậy.
Thế gian dạy Bắc Mộc Xướng Nguyệt rất nhiều thứ, chỉ không dạy hắn làm cách nào để trân trọng một người.
Đổng Huyền có thể dạy hắn tinh thông thiên văn địa lý, chỉ không thể dạy hắn đối mặt với tình thì nên làm gì.
Đợi đến khi nhận ra, đã là không thể quay lại.
Hắn của ngày hôm đó, nắm chặt tay an ủi Tịnh Lạc, bao bọc lấy nàng ta, cho nàng ta hơi ấm và sự bảo vệ.
Tẩm điện ấm áp tràn đầy niềm vui và mong đợi với tiểu hài tử sắp sửa ra đời.
Nàng của ngày hôm đó, chờ đợi hắn dưới mưa suốt một canh giờ.
Lòng nguội lạnh, tâm cũng tàn.
Huyết nhuộm đỏ sân, hoà cùng mưa lạnh.
Phong ba bão táp, cũng chẳng bằng lòng người vô tâm.
Hạn Dực cầm ôn tìm đến che cho nàng, thương xót mà khuyên nàng quay về.
Nhưng Ly Thương lại chỉ cười khổ, túm lấy tà áo của Hạn Dực mà cầu xin.
“Xin người, để ta gặp chủ thượng được không? Ta thực sự rất gấp.
Xin ngươi!”
“Ly tướng quân, xin đừng làm khó ta.”
Đắng lòng.
Lẽ nào cứ thế từ bỏ? Rõ ràng đã rất cố gắng, tại sao vẫn không thể cứu vãn mọi việc.
“Chi ít, xin ngươi chuyển lời đến chủ thượng.
Xin người cho phép ta đưa Doãn đại phu ra ngoài cứu người.”
Hạn Dực thở dài, nàng hà cớ phải như thế.
Trong tâm của hắn vốn dĩ là sắt thép, cho dù nàng có tổn thương bản thân đến tàn phế hắn cũng sẽ không động lòng.
Hắn chính là một ngọn lửa lớn, rất hùng vĩ cũng rất ấm áp, khiến cho người ta không nhịn nổi muốn chạm tới.
Nhưng đến khi lại gần mới biết, sức lửa lớn như thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn.
Là cố gắng nhưng cũng chỉ vô dụng, chưa chạm đến đã hoàn toàn bị thiêu cháy thành tro bụi.
Hạn Dực biết có khuyên cũng không khuyên nổi nàng.
Nhìn nàng tiếp tục thế này quả thực cầm lòng không nổi.
Hạn Dực mặc kệ, quyết định liều mình một lần nữa tìm đến hỏi Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Tẩm điện Nam Khâu đầy người ra vào, tất cả đều nóng lòng chờ đợi hậu nhân đầu tiên của Bắc Minh Triều sau thời kì hưng thịnh trở lại.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi chờ bên ngoài với vẻ mặt không khỏi háo hức.
Hạn Dực len qua đám cung nữ ngoài cửa, đến bên cạnh hắn ghé tai nói khẽ:
“Bệ hạ, Ly tướng quân muốn xin mượn Doãn đại phu.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhíu mày, nàng vẫn còn chưa về sao? Hắn nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn mưa.
Gió đêm như vậy, nàng không lạnh sao?
Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong, tình hình đang yên ổn bỗng nhiên có biến động.
Hắn khẩn trương đứng bật dậy, ánh mắt mong ngóng chờ đợi.
Một cung nữ chạy vội ra, quỳ rạp trên đất run rẩy.
“Bệ hạ, không hay rồi! Hoàng hậu nương nương có dấu hiệu sinh khó.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đập mạnh tay xuống bàn.
Cái gì gọi là sinh khó? Không phải mỗi tháng vẫn đều đặn bắt mạch thăm khám đều nói tốt sao, sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề?
“Mau triệu Doãn đại phu gấp, Hoàng hậu có mệnh hệ nào các ngươi đừng hòng sống nổi.”
Sinh khó sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng của Tịnh Lạc lẫn nhi tử chưa ra đời, Bắc Mộc Xướng Nguyệt không thể làm lơ.
So với Ly Thương, một thân hai mạng của Tịnh Lạc quý giá hơn.
Tâm của hắn có chút đau đớn không rõ từ đâu mà có.
Hắn làm như vậy, thật sự đúng sao? Tình thế khiến hắn phải lựa chọn.
Một bên là người hắn yêu cả đời, cũng là người đang mang thai con của hắn.
Còn một bên là người trung thành với hắn cả đời.
So ra, hắn vẫn không thể từ bỏ Tịnh Lạc.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi gục xuống ghế, hỗn loạn trong lòng không thể gạt bỏ.
Hắn cảm thấy, hắn có lỗi với nàng.
Hồ điệp vàng trong tay khiến hắn thức tỉnh trong phút chốc.
Cánh hồ điệp vàng liên tục nhắc nhở hắn, cũng là thứ giày vò hắn suốt mấy tháng qua.
Có chăng tất cả chỉ là trò đùa của tạo hoá? Ta và nàng gặp nhau vốn dĩ đã là nghiệt?
Hắn chỉ hận, hận vì sao lại bị ranh giới bởi dây hồ điệp vàng này.
Nếu không có nó, có lẽ hắn và nàng sẽ khác?
Hạn Dực nhìn tình hinh trước mắt, chỉ có thể lắc đầu.
Đã quá rõ ràng rằng Ly Thương không còn cơ hội nào nữa.
Chỉ đáng tiếc cho nàng, vẫn luôn chờ đợi những thứ vốn dĩ sẽ chẳng có lời hồi đáp.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười khổ, vỗ tay lên vai Hạn Dực.
“Bảo nàng ấy quay về đi.”
Có lẽ, cũng chỉ còn cách đó.
Hạn Dực rời đi.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngã người dựa vào ghế, không ai nhìn thấy nước mắt hắn chảy dài trên má.
Đời Đế Vương, thật cô độc!
Ly Thương, trách ta! Đều trách ta!
Nếu ta sớm nhận ra, sớm biết được mọi chuyện sẽ đến nước đường ngày hôm nay thì ngày đó đã không khiến nàng phải vì ta chờ đợi.
Là ta quá ích kỷ.
Luôn mong cầu có được trọn vẹn tất cả, lại không biết bản thân vốn không đủ sức níu lấy.
Là ta quá tham lam.
Yêu lấy vẻ đẹp của nàng, lại không nhịn được ham muốn biến nàng thành của riêng ta.
Đều tại ta, là ta có lỗi với nàng.
Hạn Dực quay lại truyền đạt lời của Bắc Mộc Xướng Nguyệt cho Ly Thương biết.
Không nghe nàng đáp lại, chỉ thấy vẻ mặt hờ hững đến kì lạ.
Là biểu cảm của sự sụp đổ tận cùng.
Ly Thương ôm ngực đau đớn.
Tại sao? Tại sao người lại vô tình như vậy? Người không có trái tim sao? Tại sao vậy?
Uất ức trong lòng, nội thương ngoại thương chưa dứt.
Ly Thương kích động, tức đến nôn ra một ngụm máu tươi tanh nồng.
Nàng khóc.
Tại sao trước nay những cố gắng của nàng đều không có tác dụng? Tại sao nàng lại vô dụng đến thế?
Dưới mưa, tiếng hét của nàng chấn kinh, xuyên cả lòng người.
Giếng nức nở thê lương chẳng ai có thể thấu.
Đau đớn cả một đời dường như trong một khoảnh khắc đều trút hết ra ngoài.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, người không có tim sao? Người có thể quay đầu nhìn lại ta một lần hay không?”
“Người mau ra đây gặp ta đi! Mau ra đây gặp ta đi!”
Nàng dập đầu, mạnh đến mức trán cũng chảy máu.
Cho dù Hạn Dực có kéo lấy cũng không ngăn được nàng.
Tổn thương trong lòng đã quá lớn để có thể diễn tả.
Bàn tay cào trên đất đến muốn bật cả móng, trầy xước hết cả.
“Bắc Mộc Xướng Nguyệt, xin người, xin người… thương hại ta một lần thôi được không!”
Tiếng gọi của nàng, thấu cả tâm can thấu cả trời đất.
Chỉ là không thấu được lòng của người.
Tâm vỡ rồi, tình cạn rồi.
Những thứ còn lại, chỉ có thất vọng và đau khổ.
————-
Ở phía xa, ánh mắt dõi theo nàng mà tâm quặn thắt.
Hắn ôm lấy hồ điệp vàng vào lòng, khóc nức nở.
Không dám để người khác nghe thấy, cũng không muốn để ai nhìn thấy nên chỉ đành trốn vào một góc.
Muốn ngăn tiếng khóc phát ra mà cắn chặt lên bàn tay đến chảy máu.
“Ly Thương, xin lỗi nàng! Xin lỗi…”
Thứ cho ta, không thể nói yêu nàng!
Thứ cho ta, không thể che chở nàng.
Vì số phận đã định, chúng ta có duyên không nợ.
Đau khổ này, để ta gánh lấy.
Chỉ mong nàng cả đời đừng biết.
Nàng hận ta đi, hận ta thì sẽ không yêu ta nữa.
Có như thế, ít ra sẽ khiến ta bớt tội lỗi.
Ngày hôm đó, không chỉ trái tim nàng tan vỡ.
Mà ở một góc lặng khác, trái tim vốn rỉ máu của Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng vỡ tan tành..