Ngày hôm sau, Nhạn Quyên vẫn luôn né tránh không đến gần Ly Thương.
Ly Thương cũng không nói không hỏi, hãy cứ xem như đó là một bí mật giữa hai người.
Đoàn người ngựa tiếp tục chặn hành trình dài, lăn bánh rời khỏi thành hướng tới nơi biên giới không còn xa.
Mà Ly Thương không hề biết, lúc này ở Đông Quan đã dàn sẵn một thế trận chỉ chờ nàng đến.
Gió bấc cuộn trào trên đỉnh đồi, triền cỏ xanh trải mươn mướt không thấy đích.
Chốn chân trời tựa như gần ngay trước mắt, bước ra ngoài mới biết là một khoảng rộng lớn đến thế.
Một danh Tân nương, khoác lên giá y đỏ một đi không ngoái đầu nhìn lại, không luyến tiếc, không hy vọng.
Mọi thứ vốn đều là vận mệnh đang xoay đúng, lệch một bước lại đi cả ngàn dặm.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt tính đông tính tây, lại không tính đến Nhạn Quyên.
Lòng rối bời khiến hắn quên đi nhân tố này chính là mấu chốt quyết định của tất cả.
Buổi tối dừng chân ở trên đồi cỏ, chỉ còn cách thành Đông Quan chưa tới nửa ngày đường.
Những ảnh vệ ở trong thành Đông Quan kia biết nàng chỉ còn cách rất gần, lại không dám manh động tìm ra bắt.
Bọn họ đều e sợ thực lực của Ly Thương, chỉ dám cầu trời mọi chuyện suông sẻ như trong tính toán.
Lại thật sự không ngờ đến vào lúc then chốt nhất, Nhạn Quyên ở ngoài thành Đông Quan nhận được tin báo gấp của sứ giả.
Tin đến làm chấn động cả người, Nhạn Quyên vứt phong thư xuống, không chờ được mà lao đến tìm nàng giữa đêm khuya.
Ly Thương ở trong trướng còn đang say giấc, nghe tiếng y ầm ỹ bên ngoài liền tỉnh dậy, khoá tạm áo đi ra.
Nhạn Quyên sắc mặt hốt hoảng chưa từng có, cả người đều đang run lên.
“Ly Thương… Ô Nam Tây Vực động binh rồi.
Hơn trăm vạn quân lính, kéo thẳng đến Biện Thành.”
Ly Thương thất kinh đến đánh rơi cả cốc nước đang cầm trên tay.
Bấy lâu nay ba lãnh thổ Bắc Minh, Đông Quốc, Ô Nam Tây Vực cùng tồn tại trên đại lục.
Cho dù Bắc Minh có xâm lấn Đông Quốc, hai bên đánh nhau đến tan nát cũng chưa từng động đến Ô Nam Tây Vực.
Không động không phải vì không muốn, mà là không dám.
Ô Nam Tây Vực nổi tiếng các tướng sĩ hùng hậu cũng thôi đi, bọn họ còn sỡ hữu khả năng chế tạo kì độc không ai giải được.
Mấy năm này im hơi lặng tiếng, rõ ràng đang có ý đồ.
Biện Thành là chỗ hiểm yếu của phòng thủ biên giới Đông Quốc, lại đồng thời là đường nối giao thương của Bắc Minh Triều đến các nước khác.
Nếu Biện Thành bị chiếm, không chỉ Đông Quốc lâm nạn, Bắc Minh e rằng cũng không thể bình thản ngồi yên được.
Ô Nam Tây Vực kéo hơn trăm vạn quân, rõ ràng là muốn toàn lực đánh một trận tiêu diệt cả hai nước, cho dù không thể triệt tiêu cả hai thì cũng khiến một bên chết một bên suy yếu.
Suy cho cùng đều là Ô Nam Tây Vực có lợi.
“Đông Quốc có động thái chưa?”
Nhạn Quyên ngồi xuống ghế, cố trấn an mình.
Hơn trăm năm qua, kể cả Đông Quốc hay Bắc Minh đều cố gắng củng cố quân đội và quyền lực.
Bọn họ đều hiểu, chỉ cần một ngày Ô Nam Tây Vực còn đó, nhất định sẽ có ngày nổ ra một trận chiến lớn.
Đoạn thời gian trước, Bắc Minh đã rối loạn vì loạn thần tạo phản, chưa yên ổn được bao lâu thì lại đón nhận trận chiến lớn thế này, tinh khí căn bản không đủ.
Đông Quốc yên bình nhưng mức độ phát triển cũng chẳng khá hơn là bao, đến hiện tại so với thời điểm trước đó chỉ thịnh vượng hơn một chút.
“Phía Quốc vương bệ hạ vừa nhận được tin đã cử quân lính các thành lân cận tập hợp, đồng thời phái quân chi viện các nơi gấp rút đến Biện Thành tụ họp.
Nhưng theo tình báo, cho đến hiện tại Bắc Mộc Xướng Nguyệt chẳng có động thái gì.”
Ly Thương nhíu mày, Bắc Mộc Xướng Nguyệt chắc chắn hiểu rõ được tầm quan trọng của vấn đề.
Ảnh vệ của hắn rải rác khắp nơi, tin tức này hắn là người nắm nhanh hơn ai hết.
Một người có dã tâm và kiêu ngạo lớn như hắn vậy mà lại im hơi không chút động thái nào sao? Chuyện này rất đáng ngờ.
Nhưng Ly Thương cũng không thể đoán mò vào lúc này, sự việc tiến triển quá bất ngờ đến không lường trước được.
“Từ đây đến Biện Thành còn bao nhiêu dặm đường?”
“Nếu đi ngựa vòng theo đường núi hướng tây nam, chưa tới một ngày sẽ tới.”
Hiện tại, Bắc Minh Triều cùng Đông Quốc đã xác lập mối quan hệ hoà nghị.
Trận chiến này, dù là lợi ích chung hay riêng, hai bên chắc chắn cũng phải bắt tay.
Môi hở răng lạnh, trận chiến này đe doạ trực tiếp đến lợi ích hai bên, muốn không bị đẩy xuống cái vực thẳm vạn trượng thì cấp thiết phải cùng nhau tác chiến.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt không biết đang nghĩ gì nhưng Ly Thương lại không thể lo được nhiều như vậy.
Biện Thành rất gần với các thành cận biên giới của Bắc Minh Triều, Ô Nam rất có thể sau khi đánh hạ Biện Thành sẽ quay ra đánh Bắc Minh.
Mà lúc này, người có năng lực chiến đấu ở gần đây nhất không ai khác chính là nàng và Nhạn Quyên.
Lại vừa hay chính là đại diện của hai nước, đại diện cho nghị hoà của cả hai.
Thời khắc này, nàng cùng Nhạn Quyên ra trận mới là thích hợp.
Ly Thương đứng bật dậy, ánh mắt kiên định.
“Được, chúng ta đổi hướng, đến Biện Thành.
Trong tối nay lập tức xuất phát, chỉ dẫn theo quân lính, tuỳ tùng bỏ lại.”
Nhạn Quyên gật đầu, đặt tay lên vai nàng khẽ cười.
“Ly Thương, chúng ta lại cùng nhau đứng trên một chiến trường rồi.
Lần này, chúng ta là một phe.
Cùng ta đánh một trận sảng khoái đi.”
“Được, trận này, đặt cược cả tính mạng của ta và ngươi.
Nếu thắng, lưu danh muôn đời.
Thất bại, thể chôn thây cùng Biện Thành đổi lấy bình yên cho con dân vạn nhà.”.