Đời này của Nhạn Quyên, có rất nhiều thứ y luyến tiếc.
Y đối với thiên hạ, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Y không phụ thiên hạ, không phụ bất kì ai.
Nhưng y, lại phụ chính bản thân y.
Sống đến gần nửa đời người, Nhạn Quyên vẫn chưa từng biết mưu cầu hạnh phúc của bản thân là gì.
Y biết, chuyện Ô Nam xâm lấn, không phải đơn giản.
Thiên ý là thứ vô tình.
Mà Nhạn Quyên, sớm đã trở thành con rối dưới tay thiên ý.
Y không cầu được sống bởi lẽ khi chết đi lại càng tốt hơn.
Nhưng y lại không biết, bản thân chết rồi thì làm sao có thể nhìn thấy nàng nữa.
Nhạn Quyên luyến tiếc Ly Thương, còn luyến tiếc nàng hơn cả mạng sống của mình nữa.
Nhưng so với việc cố chấp níu kéo ở bên cạnh, Nhạn Quyên thà rằng có thể tối đa lợi ích cái chết của mình, bảo vệ nàng một lần cuối.
Sau khi trở về từ đỉnh đồi, Nhạn Quyên đã gấp rút tập hợp quân, đến đêm đã bí mật đem người vào núi đóng quân.
Toàn bộ quá trình đều tiến hành rất kỹ lưỡng.
Chỉ là, từ sau cái ôm từ biệt đó, Ly Thương vẫn chưa nói được lời nào với Nhạn Quyên.
Khi nàng đã rõ ràng được tình cảm của Nhạn Quyên dành cho mình, Ly Thương lại càng không biết phải đối diện với y thế nào.
Ly Thương mang nặng món nợ ân tình năm ấy của Nhạn Quyên.
Nàng biết Nhạn Quyên không để trong lòng, nhưng Ly Thương lại trọng tình trọng nghĩa.
Ly Thương đời này, tự biết bản thân không thể trao tình cảm cho ai, không thể đem lại hạnh phúc cho ai.
Chính bản thân nàng còn không sống tốt nỗi, thì làm sao dám ở bên người khác.
Ly Thương đứng ở trên Biện Thành nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Nhạn Quyên.
Nửa đời người trên lựng ngựa, vai gồng gánh bao vất vả cũng không biết một ngày giông gió nào sẽ vùi thây nơi sa trường.
Thiên cổ lưu danh há có là chi? Một đời phiêu bạc cũng chỉ cầu an yên.
Vẻ mặt Nhạn Quyên hôm đó, Ly Thương cả đời này vĩnh viễn không thể nào quên được.
Rõ ràng, nếu ở trong một thời không khác, đứng trên một thân phận khác, cả nàng và y đều sẽ có thể có được hạnh phúc của mình.
.
ngôn tình hay
Ly Thương rướn người, đón gió lộng thổi qua.
Hoàng hôn lấp ló phía sau ngọn núi, ánh sáng từng chút xua đi bóng tối.
Một ngày mai nắng lên, liệu có thể soi sáng tới nàng?
Nàng quay gót rời đi.
Sau khi bố trí xong xuôi tất cả, Biện Thành đã đón nhận đợt tấn công đầu tiên của Ô Nam.
Nhưng kì lạ thay, Ô Nam kéo quân tới đánh chỉ với một phân lực nhỏ.
Thậm chí, Ly Thương còn chẳng cần sự chặn đánh phía sau xủa Nhạn Quyên cũng đã bảo toàn được Biện Thành.
Trận đấu diễn ra rất nhanh, thắng lợi thuộc về phía Ly Thương.
Nhưng đó mới chính là điểm kì lạ.
Vì sao Ô Nam lại phân chia binh lực mà không dốc sức đánh một trận? Lẽ nào bọn họ còn có tính toán khác sao?
Ly Thương không đoán ra được ý đồ bên trong.
Nhưng chi ít, cho đến hiện tại vị trí đóng quân bí mật xủa Nhạn Quyên vẫn an toàn.
Lần này thuận lợi, cũng không biết bão tố mạnh mẽ lần sau Biện Thành có thể chống đỡ được hay không.
Buổi tối, Ly Thương trằn trọc mãi không ngủ được.
Nàng ngồi vào bàn, lấy một xấp giấy ra đặt trước mặt.
Tối hôm đó, Ly Thương thức suốt đêm để viết một phong thư.
Nhưng sau khi thư viết xong, bỏ vào trong phong bì rồi Ly Thương lại đem cất đi vào trong áo.
Trên thư không đề tên người nhận, là một bức thư không biết gửi cho ai.
Cho đến mãi về sau, bức thư đó cũng chưa một lần được gửi đi.
Ngoại trừ nàng và một người nữa, không ai biết bên trong thư viết gì.
Bọn họ chỉ biết, có một nam nhân sau này ngồi tựa lưng bên hàng trúc, trên tay cầm một phong thư, nước mắt đầm đìa.
Tầm trưa hôm sau, Ô Nam bất ngờ kéo một lượng lớn binh lực tuyên bố công thành.
Mà thành bọn họ muốn công phá, lại không phải Biện Thành.
Ô Nam kéo quân công phá, Thành Liêu Sơn.
Liêu Sơn là thành trì gần nhất với Biện Thành.
Nhưng Ô Nam tấn công bất ngờ, Liêu Sơn không trở tay kịp liền thất thủ.
Ly Thương nhận tin, kéo quân đến đã là tàn cuộc.
Bấy giờ nàng mới biết, hoá ra thứ mà Ô Nam nhắm tới chính là diệt tận Biện Thành.
Lập kế giương đông kích tây, để nàng ở trong mơ hồ không rõ được mưu đồ.
Sau đó nhân thời cơ mà tấn công các thành lân cận.
Ô Nam là biết binh lực trong tay nàng không đủ để phân tán đi nhiều như thế.
Thất bại trước mắt khiến Ly Thương ý thức rõ ràng được sự cách biệt về quân số là thứ không thể bù đắp.
Sai một li đi một dặm.
Chưa đến ba ngày sau, Ô Nam đã kéo quân tiến đánh một thành trì khác gần Biện Thành.
Ly Thương dự liệu được, nhưng nàng không cách nào rời bỏ Biện Thành, cũng không thể phái bất kì một binh sĩ nào đến tương trợ.
Ô Nam là đang chờ, chờ nàng xuất quân chi viện sẽ đánh vào Biện Thành.
Cố thủ Biện Thành, từ bỏ các thành trì lân cận, cho dù có thể kéo dài cũng không tránh được cái chết.
Ly Thương biết rõ, lại bất lực không biết nên làm thế nào.
Chỉ vỏn vẹn chưa đến một tuần, hai thành trì đã mất vào tay Ô Nam.
Ngày tàn của Biện Thành, chỉ cách không xa.
Một ngày trời trong, mây không gợn, hôm đó chính là ngày định mệnh.
Ô Nam cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, tập hợp chủ lực tiến công Biện Thành.
Khoác giáp sắt lên người, trèo lên lưng ngựa, cầm kiếm oai nghiêm.
Lúc trước khi xuất chinh, nàng đứng trước toàn quân cúi đầu tuyên thệ.
“Một trận sống chết, vạn bách tính còn ở phía sau lưng.
Ngày hôm nay, cho dù có đánh tới giọt máu cuối cùng, cũng nhất quyết không để vó ngựa Ô Nam giày xéo trên mảnh đất mà ta bảo vệ.”.