Bắc Mộc Xướng Nguyệt lặng người.
Hắn đột nhiên thấy sợ.
Nàng đối với hắn chân thành như thế, tin tưởng như thế, nhưng nếu nàng biết ra sự thật, nàng sẽ đối với hắn thế nào? Bắc Mộc Xướng Nguyệt hắn không sợ gì hết, hắn duy nhất chỉ sợ nàng rời khỏi cuộc đời hắn.
Hắn cũng nghĩ sẽ không sao, nhưng đoạn thời gian vắng bóng nàng, hắn mới nhận ra hắn căn bản không thể sống thiếu nàng.
Càng say đắm, càng sợ hãi.
Hắn biết, một khi đã nói dối, phải nói rất nhiều lời nói dối nữa để che lấp cho lời nói dối ban đầu đó.
Cũng giống như hắn, lừa nàng một lần là phải lừa nàng rất nhiều lần nữa để che giấu sai lầm của mình.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vỗ nhẹ vai Ly Thương.
“Được rồi, ta đến tìm nàng rồi! Nàng chữa trị vết thương trước, được không?”
Ly Thương lắc đầu.
“Chủ thượng, ta xin người một chuyện.
Dẫn quân giải vây Biện Thành, cứu Nhạn Quyên được không?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn nàng với vẻ bàng hoàng.
Nàng vượt vạn dặm xa xôi, không màng bản thân thương tích đầy mình là vì muốn cứu tên Nhạn Quyên đấy thôi sao? Nàng từ lúc nào đã vì người đó mà không màng an nguy bản thân?
Ngày trước, mỗi việc nàng làm mỗi câu nàng nói đều là vì hắn.
Vậy mà bây giờ…
Trong lòng có chút nhói.
Bản tính chiếm hữu của Bắc Mộc Xướng Nguyệt rất cao.
Nàng đến tìm hắn, là vì muốn cứu Nhạn Quyên.
Nhưng đáng tiếc, nàng lại tìm sai người rồi.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười đắng, lại cúi đầu không muốn để nàng thấy.
Có lúc Bắc Mộc Xướng Nguyệt thật sự hối hận.
Nếu như hắn không gánh vác trên vai vận mệnh của Bắc Minh Triều, có khi mọi thứ đã chẳng phải phiền toái như thế.
Lúc này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại nhớ đến Tịnh Lạc của ngày hôm đó.
Thật sự trớ trêu! Hắn không ngờ chính nử tử mà hắn tin là thuần khiết nhất, không nhuốm ý nghĩ đen tối xấu xa nào lại trở thành như thế.
Hắn không biết, là vận mệnh hay là thiên ý, lại đẩy cả ba vào bước đường này.
Hắn muốn cứu vãn mọi thứ, nhưng mà không kịp.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đặt Ly Thương nằm xuống lại giường.
Hắn cúi xuống dịu dàng hôn lên môi nàng.
Ly Thương chớp mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt không cách nào đối diện ánh mắt của nàng, chỉ đành lấy tay che lên mắt Ly Thương.
“Được, nàng ngủ đi.
Tỉnh dậy mọi thứ đều sẽ ổn hết.”
Chuyện sau đó, Ly Thương đều không biết nữa.
Nàng chỉ biết, sau khi Bắc Mộc Xướng Nguyệt che mắt nàng, hình như nàng đã ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, hình như nghe tiếng ai đó gọi tên nàng, gọi rất thê lương.
Bóng tối bao trùm cả không gian, Ly Thương không nhìn thấy bất cứ gì, lại hình như mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh thấp thoáng.
Rất ấm áp, rất quen thuộc, lại rất cô độc.
Nước mắt lăn dài trên gò má, mặn chát.
Nàng vì sao lại khóc?
Nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Người đó là ai, tại sao lại khiến nàng cảm thấy thương tâm đến vậy?
Ly Thương vươn tay, rướn người về phía trước.
Nàng muốn chạm lấy, nhưng vừa chạm đến thân ảnh đó lại vỡ tung, hoà vào trong màn đêm đen mất hút.
Trước khi vỡ tung, hình như còn ngoảnh đầu lại nhìn nàng.
Ly Thương không nhớ ra khuôn mặt, nàng không nhìn kĩ được.
Duy nhất, lại nhớ mãi đôi mắt đó.
Đôi mắt đó nhìn nàng với một sự trìu mến đến lạ, mà sâu trong đó còn có cảm luyến tiếc.
Là ai? Rốt cuộc là ai?
Ly Thương giật mình, bật tỉnh dậy.
Vết thương bên vai vẫn còn nhói đau.
Khung cảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ lúc rõ lúc không.
Ly Thương dụi mắt, một lúc sau cũng nhìn rõ được.
Nàng nhìn quanh quất xung quanh, là lều trướng.
Cách bài trí này, chắc là chỗ ở của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Trong tim đột nhiên cảm nhận được sự trống rỗng.
Ly Thương âm thầm cảm nhận được, hình như bản thân đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.
Nàng muốn bước xuống giường, đột nhiên một bóng dáng xuất hiện.
Ly Thương ngước nhìn.
Tịnh Lạc bước vào trong, dáng vẻ có phần tiều tuỵ.
Nàng ta mặc bộ y phục của cung nữ, không biết là do khí sắc hay do lớp trang điểm nhạt mà gương mặt lại rất u sầu.
Tịnh Lạc bước đến, ngồi xuống bên cạnh giường Ly Thương.
“Ly tướng quân vừa tỉnh, đừng cử động mạnh kẻo rách vết thương.”
Ly Thương lại mơ hồ không rõ.
Tịnh Lạc tại sao lại xuất hiện ở đây, còn trong dáng vẻ này? Lẽ ra nàng ta đang ở trong cung mới đúng.
“Hoàng hậu, người vì sao lại ở đây?”
Tịnh Lạc đem khăn sạch, nhúng vào trong thau nước ấm bên cạnh, cẩn thẩn vắt khô.
Nắm lấy tay Ly Thương, Tịnh Lạc rất dịu dàng dùng khăn lau cho nàng.
“Ly tướng quân, có những chuyện ta và ngươi đều không thể biết trước được.”
Ly Thương không hiểu lời Tịnh Lạc đang nói là có ý gì.
Nàng cũng không hỏi lại vì nàng biết có hỏi cũng chẳng có câu trả lời.
Nhiều ngày không gặp, Tịnh Lạc hình như thay đổi rất nhiều, lại dường như chẳng có chút gì thay đổi.
Ly Thương chỉ là cảm thấy Tịnh Lạc, nàng ta không còn như xưa nữa.
Lời nói vẫn nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng thục đức, tuy sắc khí có tiều tuỵ nhưng vẫn không che đi được nhan sắc mỹ miều vốn có.
Không có gì thay đổi, vậy thứ khiến Ly Thương cảm thấy khác là thứ gì?
Có lẽ chính là trong thần sắc, trong lời nói không còn sự vui vẻ hồ hởi như trước đây nữa.
Tịnh Lạc của bây giờ, mang một màu sắc trầm đến lạ.
“Ly tướng quân, ngươi biết không, ta thật ra rất ngưỡng mộ ngươi.”
“Ngưỡng mộ thần? Vì sao chứ? Thần lại chẳng có gì tốt, so với người thì càng không có điểm nào hơn.”
Tịnh Lạc vẫn tiếp tục dùng khăn lau sơ qua cho nàng, lại ân cần thay băng vết thương cho nàng.
“Vì sao à? Bản thân ta cũng không biết.
Chỉ là cảm thấy sống như ngươi thật tốt.
Không bị bó buộc, có thể ngắm nhìn thế giới.
Còn ta, chỉ trói chân nơi bốn góc tường chốn thâm cung.
Dẫu rằng ngươi phục tùng Nguyệt, nhưng nếu ngươi muốn rời đi, lúc nào cũng có thể.
Quan trọng nhất có lẽ chính là… ngươi có tình yêu của người ấy.”.