Ly Thương sửng sốt đến điếng người.
Hắn vừa nói gì cơ? Nhạn Quyên chết rồi? Ai chết cơ? Nhạn Quyên sao? Chuyện này sao có thể? Không thể đâu! Chắc chắn là nàng nghe lầm rồi, Nhạn Quyên sao có thể chết được? Rõ ràng, rõ ràng y đã hứa là sẽ đợi nàng về mà? Sao lại… không thể chết được! Chắc chắn không thể chết được!
Lúc rời đi, y đã nói sẽ sống đợi nàng.
Nàng đã nói nếu không cố thủ được thì rút quân, y đã hứa.
Lúc rời đi, y đã nói sẽ sống để thành hôn với nàng, y đã hứa như vậy mà?
Nhạn Quyên đã nói dù có chuyện gì cũng không rời xa nàng mà, y đã nói như vậy mà.
Rõ ràng, rõ ràng đã hứa với nàng rồi!
Ly Thương run run ngước mắt lên nhìn Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
“Nói dối! Người đang lừa ta đúng không? Nhạn Quyên không chết, y không thể chết được!”
“Nàng muốn biết có phải thật không thì đi xem là biết.
Dù sao, cũng nên gặp mắt hắn lần cuối, tiễn hắn một đoạn.”
Dáng vẻ này của Bắc Mộc Xướng Nguyệt không phải đùa.
Ly Thương lặng người, bật lao ra khỏi lều trướng, chạy thục mạng.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhìn theo bóng lưng xa dần của Ly Thương.
Thâm tâm hắn cũng chẳng lành lặn.
Hắn luôn nghĩ làm sao mới là tốt, luôn nghĩ làm sao mới giữ nàng bên cạnh cả đời.
Hắn không can tâm từ bỏ Ly Thương.
Đối với hắn, nàng là ánh sáng quá đỗi đẹp đẽ, là trân bảo quý giá.
Hắn không nỡ, không nỡ buông tay.
Nên hắn dùng đủ mọi cách giữ lấy nàng.
Nhưng mà khoảnh khắc ban nãy, lúc nhìn thấy nước mắt nàng, nhìn thấy nàng dáng vẻ tuyệt vọng, hắn mới nhận ra, hắn nên buông tay rồi.
Ly Thương, điều đẹp đẽ mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt dùng cả đời để theo đuổi.
Hắn tổn thương nàng bao nhiêu, trái tim hắn cũng vỡ nát gấp bội.
Kết thúc thôi, hắn cũng nên trả cho nàng một câu trả lời.
Ly Thương đứng trước thi thể Nhạn Quyên, vẫn không dám tin y đã lìa đời.
Nhạn Quyên vẫn là mặc trên người bộ chiến bào đó, máu tươi vẫn còn thấm bên mặt.
Gương mặt tưởng chừng đã quen thuộc đó bỗng dưng lại bất động không còn thể hiện bất kì cảm xúc nào nữa.
Nhạn Quyên của ngày nào còn mỉm cười với Ly Thương, mà bây giờ đến một cái chớp mắt cũng không thể nữa.
Trái tim quặn thắt không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.
Ly Thương nhấc từng bước chân nặng nề đến bên cạnh thi thể Nhạn Quyên.
Nước mắt không thể kiềm nén được cứ chạy dài bên gò má.
Ly Thương vẫn không dám tin, Nhạn Quyên thật sự đã chết rồi?
Nàng đưa tay chạm lên bàn tay y, lạnh ngắt không còn hơi ấm.
Nàng đưa tay lên vuốt ve gương mặt y, không còn cảm xúc ấm áp quen thuộc nữa.
Nhạn Quyên thật sự đã chết rồi? Thật sự đã chết rồi sao?
Nhưng, tại sao lại chết chứ?
Ly Thương đan tay vào tay Nhạn Quyên, siết chặt lấy tay y như muốn lay gọi.
“Nhạn Quyên, không phải ngươi đã hứa với ta sẽ đợi ta quay về sao? Không phải ngươi nói sẽ đưa ta đi đến cùng trời cuối đất, có thế nào cũng không buông tay ta sao? Không phải ngươi nói ngươi không nỡ mất ta sao? Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta!”
Tất cả đều là lừa gạt! Không phải nói là sẽ hạnh phúc cả đời sao, tại sao lại bỏ rơi nàng một mình?
Ly Thương cười dài trong tiếng khóc, chẳng biết bây giờ đang mang cảm xúc gì.
Hình như là đau khổ nhiều quá khiến nàng không còn nhận biết được nữa, chỉ thấy tê tái cõi lòng.
Nàng gục người trên di thể Nhạn Quyên, siết chặt lấy y phục của y, nhàu nát trong tay.
Tiếng nấc đau đớn xé lòng xé dạ, Ly Thương vẫn lẩm bẩm không ngừng.
“Nhạn Quyên, ngươi nói ngươi muốn ta gả cho ngươi.
Được! Ta đồng ý rồi! Ngươi tỉnh dậy đi! Chúng ta cùng thành thân có được không? Giá y của ta vẫn còn giữ, ngươi tỉnh dậy chúng ta liền bái thiên địa.
Nhạn Quyên, ngươi đừng ngủ nữa.
Ta biết ngươi giận ta, giận ta không yêu ngươi.
Được! Ta có thể học cách yêu ngươi, ngươi muốn ta thế nào cũng được.
Ngươi tỉnh lại được không, đừng ngủ nữa! Ta xin ngươi, tỉnh dậy đi mà…”
Nhạn Quyên đợi Ly Thương một đời, đã đợi được câu nói sẽ gả cho y.
Đợi được đến đó, lại không đợi được nắm tay tân nương của mình.
Ly Thương không biết, khoảnh khắc Nhạn Quyên gục trên chiến trường, vạn tiễn xuyên tâm vẫn không thể quên lời hứa của nàng với y.
Y biết mình sắp chết rồi.
Nằm gục trên chiến trường, nước mắt trào ra không ngừng.
Nhạn Quyên không sợ chết, chỉ là y luyến tiếc.
Chỉ thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi là y với nàng đã thành thân rồi, đã có thể có cuộc sống của riêng mình.
Y đã cố gắng như vậy, buông tay ở đây y không đành lòng.
Y còn rất nhiều lời chưa nói với nàng, còn rất nhiều việc muốn làm.
Nhưng làm sao đây? Y sắp chết rồi, y không thể kiên trì được nữa.
Tiếc nuối lớn nhất đời này của Nhạn Quyên chính là cho đến tận lúc chết, khoảnh khắc cuối cùng của đời này lại không thấy được Ly Thương.
Nhạn Quyên của lúc đó, vươn cánh tay lên không trung hư vô, muốn nắm lấy một thứ gì đó.
Tưởng tượng ra nụ cười của nàng, là dáng vẻ đẹp đẽ nhất kiếp này của y, vẫn không cam lòng.
Nước mắt chạy dài trên gò má, cánh tay buông thõng, đôi mắt nhắm lại.
Đến lúc hơi thở cuối cùng sắp tàn lụi, không có ai nghe thấy, tiếng y khẽ gọi tên nàng.
“Ly Thương, kiếp sau ta lại yêu nàng!”
Trong lá thư Nhạn Quyên viết để lại cho Ly Thương có một đoạn.
“Kiếp này chúng ta không thể thành thân được.
Kiếp này ta và nàng đều vì vận mệnh quốc gia.
Được rồi, không sao hết.
Nàng sống là được! Chỉ cần nàng sống, cho dù ta có chết cũng cam nguyện.
Kiếp sau, kiếp sau chúng ta lại thành thân.
Kiếp sau ta nhất định sẽ đến tìm nàng trước, nhất định sẽ nắm được tay nàng.
Ta nhất định sẽ không bỏ lỡ nàng nữa.
Chúng ta hẹn kiếp sau thành thân!”.