Ly Thương thúc ngựa trong đêm, vượt qua ngọn núi về lại Biện Thành.
Lúc nàng rời đi, Biện Thành còn là dáng vẻ thế nào, hiện tại đều không nhìn ra nữa.
Hoang tàn đến đáng thương.
Lửa tàn vẫn còn cháy, cờ giáo gãy vụn nằm rơi rác trên đường.
Biện Thành, không còn là dáng vẻ của lúc trước nữa.
Nàng ngơ ngẩn nhìn.
Nơi đây, là nơi Nhạn Quyên ra đi.
Khoé mắt cay xoè, nỗi đau tưởng chừng đã nguôi ngoai bỗng lại ập về.
Ly Thương siết chặt tay, cong môi khẽ nở nụ cười bi ai.
“Biện Thành… Nhạn Quyên, ta về rồi.”
Ô Nam sau khi chiếm được thành, chỉ để lại một đội quân canh giữ.
Mà những người này, căn bản chẳng phải đối thủ của Ly Thương.
Có lẽ bọn chúng đều không ngờ rằng Biện Thành thất thủ rồi Ly Thương còn quay lại.
Ở ngoài cổng thành, bốn năm tên lính canh gác ngủ gà ngủ gật.
Ly Thương nghiêng đầu, đôi mắt trong veo như nước.
Thân ảnh lướt đi trong bóng tối, không chút tiếng động, đến khi bọn chúng nhìn thấy một đường sắc loé lên, chưa kịp phản ứng lại thì động mạch trên cổ đã dứt lìa.
Máu vấy lên mặt một hai giọt, Ly Thương lấy khăn tay chùi đi rồi vứt xuống.
Giá y của nàng không thể bẩn được, nàng còn phải xinh đẹp đến thành thân cùng Nhạn Quyên, không thể để xấu được.
Ly Thương vào trong thành, nơi đây xơ xác tàn tạ đến bất ngờ.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, vắng lặng đến đáng sợ.
Những binh lính, những huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nàng chính là đã ngã xuống tại nơi này.
Thật trớ trêu thay, tất cả đều đã chết, mà nàng vẫn còn sống thế này.
Lúc nàng đi, mang theo bao nhiêu hy vọng của mọi người.
Thế mà, lại để mọi người chờ đợi mỏi mòn, lúc bọn họ ngã xuống, là tâm trạng thế nào, có thất vọng, oán trách nàng hay không?
Chiến trường khốc liệt, mỗi một sinh mạng ra đi đều là đã định trước.
Nàng biết bọn họ đều là những dũng sĩ, họ không sợ chết.
Nàng cũng thế, nàng không sợ chết.
Điều mà nàng sợ chính là tất cả đồng đội của mình đều chết rồi mà nàng thì vẫn còn sống.
Người chết đi, sẽ không còn cảm xúc nữa.
Nhưng người ở lại mới càng đau khổ hơn, mang theo nỗi dằn vặt mà sống hết đời.
Lần đầu tiên, Ly Thương biết được còn có một nỗi đau khác đau đớn hơn là nỗi đau thể xác.
Bước vào sâu bên trong, Ly Thương nhìn thấy phía xa kia có ánh sáng của lửa.
Nàng nhoẻn miệng cười, nhấc bước đi về phía đó.
Đám binh sĩ ngồi xoay quanh đống lửa, tán chuyện rôm rả.
Ly Thương bước tới, hất một cành cây đập vào đầu một tên lính như khiêu khích.
Tên kia hừng hực lửa giận, quay đầu lại quát.
“Kẻ nào? Gan to bằng trời sao?”
Ly Thương điềm tĩnh nghiêng đầu dáng vẻ thách thức.
Bọn chúng nhìn thấy nàng một nữ tử yếu đuối, trên người lại khoác giá y, nhan sắc mĩ miều liền nổi ý đồ, nhìn nhau cười gian tà.
“Mỹ nhân ở đâu lại mò đến đây, chi bằng để gia hưởng lạc một chút.”
Đúng là kẻ ngốc còn tưởng bản thân là thông minh thật.
Có mắt lại không thấy thái sơn, chọc ai không chọc lại cứ phải chọc vào tử thần.
Bọn chúng còn chưa kịp đến gần nàng thì cổ họng đã cảm nhận được sắc lạnh của kiếm.
Đến khi năm sáu tên lỗ mãng ngã xuống, máu ướt đẫm nhỏ giọt trên kiếm nàng, bọn chúng mới ý thức được sự nguy hiểm trước mắt.
Tên chủ tướng nhìn thấy thuộc hạ của mình ngã xuống, tức giận nhưng lại dè chừng không dám tiến lên.
Có lẽ hắn ta cũng cảm nhận được khí lực uy áp, nguy hiểm toả ra từ người nàng.
Một nữ tử không rõ lai lịch từ đâu, vẻ ngoài monh manh như thế lại có thể xuống tay không chớp mắt, nhìn thấy người chết dưới kiếm mà một cái dao động mắt cũng không có.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Ly Thương điềm nhiên nhấc tà váy, bước qua thi thể lạnh ngắt của hai tên kia.
“Ly Thương, là người đến lấy mạng các ngươi.”
Lời vừa dứt, bọn họ đều không nhìn thấy Ly Thương đâu nữa.
Thân ảnh vụt lướt trong bóng đêm, chỉ thấy tàn ảnh màu đỏ lướt qua, sau đó thì mùi máu tanh nồng xộc lên mũi.
Tên chủ tướng vừa rút kiếm khỏi vỏ, chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên thì hơn nửa số thuộc hạ đã nằm dưới chân Ly Thương.
Hắn ta ý thức được, trước mắt không phải là một người bình thường.
Đây rõ ràng là tử thần! Là tử thần máu lạnh!
Trong nháy mắt, muốn bỏ chạy lại không cách nào dời gót.
Ánh mắt nàng cứ như từng lúc vây hãm lấy khiến đối phương toàn thân run rẩy, buông bỏ hết mọi phản kháng.
Tên chủ tướng biết bản thân không còn đường lui, rút trong ống tay áo ra một pháo sáng bắn lên trời làm hiệu.
Pháo sáng vừa bắn đi, cũng là lúc động mạch trên cổ hắn đứt lìa, máu ứa ra.
Hắn ta ôm lấy cổ, quằn quại ngã xuống nền đất, đôi mắt trừng trừng không can tâm mà nhìn nàng.
Ly Thương khuỵ gối, đặt kiếm lên y phục của hắn rồi nhẹ nhàng lau qua lau lại vài cái, nàng là đang muốn lau đi vết máu dính trên kiếm.
“Các ngươi giết chết người của ta, còn ung dung ngồi trên đất của ta, quả thực rất đáng chết.”
Trông thấy tên kia vẫn còn giảy giụa, Ly Thương nheo mắt, đâm một kiếm xuống ngực trái, tiễn hắn ta chết nhanh hơn một chút.
Máu tươi tanh nồng lại bắn lên trên mặt, vài giọt vươn lên y phục nàng.
Ly Thương đứng dậy, vẻ mặt khó chịu.
“Bẩn chết được.”.