Năm xưa, mẫu thân của Bắc Mộc Xướng Nguyệt gả cho vị đại tướng quân kia, sống yên ổn bình yên.
Nào ngờ vị tướng quân kia bị vu hại, vướn vào oan khuất tru di tam tộc.
Mẫu thân hắn tưởng rằng đã chết trong thảm sát, không ai biết bà cũng may mắn trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của một cai ngục.
Mà lúc này mẫu thân của hắn đã mang thai con của vị tướng quân kia.
Lúc Bắc Mộc Xướng Nguyệt bảy tuổi, mẫu thân hắn cho hắn một cặp dây chuyền hồ điệp vàng, nói rằng hắn một chiếc, sau này mẫu thân hắn sinh thêm tiểu hài tử thì cả hai sẽ cùng đeo.
Hồ điệp vàng này là đồ vật đặc biệt, là do mẫu thân hắn tự tay làm, ở trên còn có ký hiệu riêng, trên đời chắc chắn không có cái thứ ba.
Lúc thảm sát, Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn đeo hồ điệp vàng, chiếc còn lại ở trong tay mẫu thân hắn.
Trận thảm sát làm hắn thất lạc, hắn tưởng mẫu thân đã chết nên ngậm ngùi đi theo Đổng Huyền.
Không hề biết rắng mẫu thân hắn sau khi thoát chết đã thuận lợi sinh ra đứa con đang mang trong bụng, không ai khác chính là Ly Thương.
Nhưng nghiệt ngã chính là vừa sinh ra Ly Thương, bà chỉ kịp giao phó cho một nữ hầu thân cận, đeo lên cho nàng chiếc hồ điệp vàng rồi qua đời.
Ly Thương chỉ biết hồ điệp vàng là do mẫu thân để lại, không hề biết ở trên đời còn có con thứ hai.
Sau này, nữ hầu cận kia chăm sóc Ly Thương đến năm nàng sáu tuổi thì qua đời vì bệnh.
Ly Thương trở thành đứa trẻ lang thang, sau này phiến loạn mới lưu lạc khắp chốn, cuối cùng thì được Bắc Mộc Xướng Nguyệt thu nhận.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nhiều năm như thế, cũng không hề biết bản thân còn có một muội muội.
Hắn và nàng của lúc đó, không hề biết đối phương chính là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của mình.
Tất cả sẽ như thế, cho đến khi, vào cái đêm định mệnh đó.
Cái đêm mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt đến phòng nàng, cùng nàng thân mật.
Lúc hắn nhìn thấy hồ điệp vàng, biểu cảm lại tối sầm như vậy.
Ly Thương lúc đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ chính là bởi vì hắn lúc đó đã nhận ra nàng là muội muội ruột của mình.
Nhưng mà nếu đã nhận ra, tại sao sau lần đó vẫn cùng nàng…
Cái đau đớn nhất chính là hắn đã biết hết sự thật vẫn kéo nàng vào trầm luân không dứt.
Như thế này, chính là tội loạn luân! Kiếp này, kiếp sau nữa, cũng là tội đồ không thể rửa sạch tội.
Sau này chết, xuống Hoàng Tuyền, nàng biết nhìn mặt mẫu thân thế nào đây?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, lại lừa nàng!
Người nàng yêu, hoá ra lại chính là ca ca ruột của nàng!
Ha! Đúng là nực cười! Nỗi thống khổ này, sao có thể hiểu được đây?
Thảo nào, Bắc Mộc Xuớng Nguyệt trước nay đều không dám thừa nhận hắn yêu nàng.
Hắn không dám đối diện, cho dù có yêu, sự thật hắn và nàng chảy cùng huyết thống là một rào cản quá lớn, hắn không cách nào dám đối diện.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt giấu nàng, hắn là muốn nàng cả đời này cũng không biết, cứ rơi vào trầm luân như vậy sao? Hắn là muốn để thế nhân sau này khi nhắc đến nàng, lại cười cợt một nữ tử không biết đạo hạnh cùng ca ca làm ra chuyện loạn luân?
Nực cười cho một tấm chân tình, cuối cùng chỉ là trò đùa của số phận!
Còn mơ mộng cái gì cùng người nắm tay đi hết kiếp này, còn mơ tưởng cùng người an yên trải qua một đời, tất cả đều chỉ là giấc mộng hư vinh.
Ly Thương cảm thấy, bản thân giống như một con rối.
Thật sự càng lúc càng không biết cuộc sống này có ý nghĩa gì?
Trong tiếng mưa, nghe thấy tiếng vó ngựa đang đến.
Tịnh Lạc đau lòng nhìn Ly Thương, biết ra sự thật có lẽ là một chuyện rất tàn nhẫn với nàng.
Trạng thái của Ly Thương bây giờ, không còn tha thiết gì nữa.
Nhưng Tịnh Lạc không muốn để nàng phải chết tại nơi đây.
Chi ít, muốn giữ lấy tôn nghiêm cho Ly Thương.
Ly Thương là tướng quân, kiêu ngạo của tướng quân là không muốn chết trong tay giặc.
Tịnh Lạc muốn bảo vệ tôn nghiêm này của Ly Thương đến cuối cùng.
Nàng ta biết hiện tại có khuyên thế nào cũng không được nữa, cổng thành cách đây rất gần, chỉ cần phóng ngựa là sẽ đến.
Không thể suy nghĩ thêm được nữa, Tịnh Lạc cố sức kéo lấy Ly Thương, đẩy nàng lên ngựa.
Nhưng Ly Thương dường như vô hồn, mỗi bước đi đều không tự chủ được.
Tịnh Lạc vất vả lắm mới đẩy nàng lên ngựa được.
Vừa lúc quân Ô Nam cũng kéo đến, đèn đuốc soi sáng cả một góc.
Tiếng hô hào đuổi bắt lấy Ly Thương vang lên trong đêm, thúc giục Tịnh Lạc mau chóng trèo lên ngựa, ngồi sau lưng Ly Thương, kéo lấy dây cương.
Ly Thương vẫn như kẻ vô hồn, sự thật đả kích nàng quá lớn.
Âm thanh kim loại rít trong gió vang lên, là âm thanh không thể nào quen thuộc hơn được.
Ly Thương nhận ra âm thanh này, tâm trí chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng hét của Tịnh Lạc phía sau lưng.
Ly Thương bừng tỉnh, quay ngoắt người nhìn lại.
Một mũi tên ghim vào nơi ngực trái của Tịnh Lạc, máu rất nhanh đã thấm ra y phục, sắc mặt Tịnh Lạc tái nhợt thành trắng bách.
Là bởi vì ngồi phía sau, nên Tịnh Lạc đã chắn cho Ly Thương một mũi tên sao?
“Tịnh Lạc, người sao rồi? Người đừng ngủ, mau, ôm chặt lấy ta! Kiên trì một chút, ta đưa người rời khỏi.”
Tịnh Lạc cảm nhận được đau đớn đang chiếm lấy mình, nàng ta biết bản thân cũng đến cực hạn.
Một tiểu thư sống trong lầu son, vết thương này là quá lớn đối với nàng ta.
Bởi vì ngựa chạy nhanh, máu cũng theo đó mà chảy ra nhiều hơn.
Tịnh Lạc biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian.
Đây có lẽ là báo ứng cũng nên!
“Ly Thương, ta không được rồi.
Người nhất định phải sống sót.”
Đến lúc này, Ly Thương thật sự muốn hỏi một câu.
“Tịnh Lạc, người vì sao lại muốn cứu ta? Hết lần này đến lần khác đều muốn giúp ta.”
Rõ ràng không hề thân thiết, lại mạo hiểm chạy tới đây cứu nàng, đây là chuyện bình thường có thể làm sao?
Tịnh Lạc tựa đầu vào lưng Ly Thương, mệt mỏi cười.
“Nguyệt yêu người, ta không cứu người, ta chỉ muốn cứu người mà chàng ấy yêu.
Ta không muốn nhìn thấy chàng ấy đau lòng.
Vì vậy, xin người nhất định phải sống.”
Ngựa đã chạy đến cổng thành, chỉ còn thiếu một chút là chạy ra ngoài.
Tịnh Lạc buông tay ra khỏi người Ly Thương, nghiêng mình ngã xuống đất.
Ngựa theo tốc độ mà chạy vượt ra khỏi cổng thành, Ly Thương cố kéo dây để dừng ngựa, muốn quay lại cứu Tịnh Lạc.
Nhưng, khi quay đầu lại thấy Tịnh Lạc cố gắng bò dậy từ nền đất, dùng chút sức lực còn sót lại, cố đóng cửa thành.
Không được, Tịnh Lạc lẽ nào đang muốn dùng mạng chặn cửa để nàng chạy sao? Ly Thương kéo cương, quay đầu ngựa thì lại nghe thấy Tịnh Lạc hét lên.
“Ly Thương, xin lỗi! Là ta nợ người!”
Khoảnh khắc cuối cùng mà Ly Thương nhìn thấy chính là cánh cửa thành khép lại.
Quân Ô Nam bên trong nháo nhào.
Ly Thương biết, Tịnh Lạc chết rồi.
Kì thực, quân Ô Nam đuổi đến nơi, Tịnh Lạc vẫn dùng thân thề cố sức đè chặn cổng thành.
Cuối cùng, quân Ô Nam tức giận đâm một giáo vào bụng nàng ta.
Tịnh Lạc đến chết, vẫn muốn chặn cửa thành..