“Ly Thương, nàng quả nhiên là chiến thần trong thiên hạ.
Lần này bổn vương thua nàng, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ không nương tay với nàng.”
Dứt lời, Nhạn Quyên thoăn thoát vượt ra khỏi lều trướng, mất hút khỏi tầm mắt của nàng.
Ly Thương ngã xuống nền đất lạnh, thở dài một hơi.
Máu nóng trào ra từ nơi vết thương vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Gương mặt thanh tú điềm tĩnh, nàng ngồi dậy, chậm rãi đi về phía giường.
Động tĩnh lớn như vậy, Tiết Liệt chắc cũng đã nghe.
Chỉ trách Nhạn Quyên thân thủ quá tốt, đột nhập vào không hề bị phát hiện.
Nếu ban nãy không phải nàng còn chưa ngủ sâu, thì có lẽ giờ này đã không thể mở mắt nữa rồi.
Nghĩ đến thanh kiếm sắc bén ban nãy, Ly Thương rùng mình.
Trên thế gian này, thực sự tồn tại một người đáng sợ đến thế.
Lực đạo khống chế vừa đủ, nhanh nhẹn như gió.
Nàng biết, ban nãy là Nhạn Quyên đã hạ thủ lưu tình.
Bởi nếu y thực muốn giết chết nàng, nàng có cố công cũng không chống cự nổi.
Lúc kiếm của y chuẩn bị đâm xuyên qua người nàng, Ly Thương cảm nhận được Nhạn Quyên đã phản ứng lại, pậ tức xoay chiều đẩy kiếm lệch hướng lên vai của nàng.
Có lẽ y thực sự không muốn giết nàng?
Ly Thương thở dài.
Ân tình này nàng sẽ khắc ghi.
Tiết Liệt quả nhiên ngay sau đó đã chạy đến lều trướng của nàng, hớt hải vội vàng.
“Tướng quân!”
Nhìn thấy nàng nằm trên giường, máu đã thấm ướt cả một mảng y phục liền vội tìm đại phu.
Thị nữ của nàng, Khương Nhan cũng đã lập tức chạy đến.
Đại phu xem vết thương của nàng, sát trùng rồi khâu lại.
Ly Thương suốt cả buổi, mặt dù mặt mày điềm tĩnh, nhưng cơ thể đã toát mồ hôi lạnh ngắt.
Khương Nhan ở bên cạnh, đã rưng rưng nước mắt ôm lấy tay nàng.
Ly Thương vốn đã quen với những vết thương thế này.
Nhiều năm chinh chiến, nàng sớm đã quên đi đau đớn là thế nào.
Từ năm bảy tuổi lên học nghệ, cho đến khi cùng Bắc Mộc Xướng Nguyệt lên chiến trường, thân thể này của nàng cũng không còn lành lặn nữa.
Trên làn da trắng lại không hề mịn màng như các tiểu thư khác, mà thô ráp, vết thương chất chồng.
Nàng cũng sớm đã quen.
Đối với Ly Thương mà nói, một làn da hoàn hảo chẳng là gì so với một lòng tin của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Đại phu cắt chỉ khâu, băng bó vết thương lại cho nàng.
Lại tỉ mỉ dặn dò nàng tránh cử động mạnh, sau đó để lại cho một liều thuốc mới rời đi.
Ly Thương mệt mỏi ngã người nằm xuống giường.
Khương Nhan bên cạnh chỉ biết thở dài, đắp chăn lên cho nàng.
Khương Nhan là cô nhi, được nàng thu nhận nuôi lớn.
Trong lòng Khương Nhan, Ly Thương chính là người mà nàng ta phải trung thành cả đời này.
Khương Nhan xem Ly Thương chính là người quan trọng nhất, vì vậy đối với nàng là dùng hết cả tấm lòng để săn sóc.
Mấy năm này, cũng là nhờ Khương Nhan mà cuộc sống nàng được chăm chút hơn trước.
Tiết Liệt sau khi tiễn đại phu liền quay lại.
“Tướng Quân, Nhạn Quyên kia quá ngạo mạn.
Lại dám đột nhập quân doanh của ta, làm người bị thương.
Ta bây giờ dẫn quân đi công thành.”
Ly Thương hất tay, mệt nhoài đáp lại:
“Ngươi đừng bốc đồng.
Ngươi bây giờ dẫn quân đi công thành cũng chỉ là nộp mạng.
Chúng ta đều không phải đối thủ của Nhạn Quyên.”
Thế nhưng Tiết Liệt thực sự nhịn không nổi cục tức này.
Y chính là hận những kẻ làm nàng bị thương.
Y thương tiếc cho nàng, vốn là phận nữ nhi, nàng nên là một tiểu thư ở trong đài các tận hưởng cuộc sống chứ không nên ở trên chiến trường này chịu phong ba bão táp.
Ly Thương không tiếc cho bản thân nàng, nhưng Tiết Liệt thực sự không nhìn nổi cái cảnh nàng mặc cho bản thân năm lần bảy lượt xông pha vào hiểm nguy.
Có mạnh mẽ đến đâu, cứ thế này thân thể nàng sẽ không thể chống đỡ nổi.
“Tướng Quân, sau trận này, người xin lui về làm Trấn Bắc Hầu được không? Bắc Minh Triều thái bình rồi, thống nhất rồi.
Người cũng không cần phải ở nơi biên ải này chịu tội nữa.
Kết thúc trận này, người xin bệ hạ phong Trấn Bắc Hầu, người cũng không cần phải xông pha nơi biên ải thế này nữa.”
Tiết Liệt biết, đối với nàng mà nói trung thành là quan trọng nhất, còn an nguy bản thân hoàn toàn không đáng để tâm.
Nhưng có nói thế nào, nàng như thế này cho ai xem chứ?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, thậm chí hắn còn chưa từng quan tâm trên người nàng có bao nhiêu vết thương, nặng nhẹ thế nào.
Tiết Liệt nhìn nàng vì hắn mà làm quá nhiều thứ.
Y thực sự không có cách nào ngăn cản.
Nhưng y cũng không muốn nhìn nàng từ từ bị làm cho kiệt quệ đến chết được.
Ly Thương ngắm nghiền mắt, nàng trầm giọng:
“Tiết Liệt, trước kia ta luôn cho rằng, thế gian này thực sự quá rộng lớn mà ta lại như hạt cát bay mãi không có điểm dừng.
Cho đến một ngày, người ấy đưa tay ra với ta, nắm lấy tay ta, nói với ta cho ta một chốn để về.
Ta của bây giờ đột nhiên nhận ra, ta muốn vì một người, cam tâm tình nguyện xông pha khắp nhân thế.
Ta trước nay, chưa từng có ý định rời bỏ, chỉ trừ khi người ấy rời bỏ ta.”.