Bỉ Ngạn Đỏ

chương 2: suy nghĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi dùng xong bữa tối Linh Mạn lập tức trở về phòng khoá trái cửa lại,nằm dài trên chiếc giường to lớn của mình.Còn Nhạc Bưng liền rời khỏi biệt thự,Tư Hiên lại trở thành trụ chì giao phó việc cho chúng người hầu trong biệt thự tân trang lại mọi thứ chuẩn bị tất thảy mọi việc để ngày mai đón các vị khách quý của thất đại gia tộc.

Linh Mạn tay kê trán,tay đặt lên bụng đưa đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần phòng,đầu óc lại mong lung suy nghĩ.Thất đại gia tộc chính là bảy gia tộc nổi tiếng giàu có,quyền lực nhất đất nước Trung Quốc lẫn Quốc Tế nha,khi nhắc đến bát đại gia tộc thì không ai là không biết.

(Trừ Tử Nguyệt gia tộc ra thì còn lại là thất đại gia tộc a)

Gia tộc đứng đầu chính là Lăng Cổ gia tộc,đứng thứ hai là Đông Lục gia tộc,đứng thứ ba là Tử Nguyệt gia tộc,đứng thứ tư là Huyết Triệt gia tộc,thứ năm là Lý Mục gia tộc,thứ sáu là Phượng Thương gia tộc,thứ bảy là Vọng Lâm gia tộc cúi cùng là Thiên Ngọc gia tộc.

Bữa tiệc tối ngày mai chính là bữa tiệc một năm được tổ chức một lần,để họp mặt các thiếu gia,tiểu thư đứng đầu của các gia tộc với nhau,nhằm mục đích gắng kết mối quan hệ hợp tác trong giới làm ăn.Những năm trước các bữa tiệc đều đã được tổ chức lần lượt các gia tộc rồi đi,năm nay là đến Tử Nguyệt gia tộc.

Ngày mai nhất định sẽ có không ít thiếu gia,tiểu thư,nam thanh nữ tú cùng đến tham gia Linh Mạn có nên nhân cơ hội hiếm có đó mà trốn ra khỏi biệt thự không nhỉ?Trong bữa tiệc tuy không hơn ba mươi người nhưng cũng tầm mười đến hai mươi vị khách đi,Nhạc Bưng chắc chắn sẽ rất bận rộn tiếp đãi các vị khách ắt sẽ không để mắt đến cô em gái vắng mặt đi.

Còn các chúng người hầu bọn họ sẽ làm tốt việc phục vụ cho các vị khách nên cũng không để ý gì đến 'nhị tiểu thư' a,về phần Tư Hiên thì anh cùng các đội vệ sĩ sẽ đứng bên ngoài canh gát tránh những kẻ muốn đột nhập vào.Vì là những người có máu mạch,quyền lực nhất định sẽ không tránh khỏi việc đắt tội với nhiều người trên thương trường a,họ sẽ nhân cơ hội bát đại gia tộc đứng chung một chỗ mà 'khủng bố' lúc đó thì xác định là đi luôn,cho nên việc có vệ sĩ đi tuần kháp nơi là không tránh khỏi.

Chắc sẽ không một ai chú ý đến việc Tự Nguyệt gia tộc vắng một nhân vật a,Linh Mạn sẽ thừa cơ tìm cách trốn ra khỏi biệt thự đi.Đúng là trời không phụ lòng Linh Mạn mà sau bao năm chờ đợi cúi cùng thời cơ cũng đến,nghĩ đến việc mình có thể rời khỏ biệt thự Linh Mạn liền bật dậy không kiềm được vui mừng mà phá lên cười một cách điên loạn.Chăn,gối,gấu bông không khỏi bị Linh Mạn ném bay lung tung.

Đang lúc niềm vui lên cao trào thì bên ngoài liên tục có hai thanh âm gõ cửa truyền vào,khiến Linh Mạn đang cười cũng trở nên nín thinh,có phải Linh Mạn đã quá khích,chân mày nhỏ nhiú lại tiến ra mở cửa.Là Tư Hiên a trên tay còn cầm một cái túi giấy màu nâu.

-Nhị tiểu thư,đây là trang phục của tối mai...là do một tay đại thiếu gia chuẩn hị cho người.Anh đưa cái túi giấy lên trước mặt Linh Mạn nở nụ cười mỉm nói.

-Ân.Linh Mạn gật nhẹ đầu,tay nhận lấy túi giấy trên tay anh rồi nhanh đóng cửa phòng lại.

Linh Mạn ném cái túi giấy ấy lên giường,mẩy may là không chú ý đến nó a.Nhạc Bưng lúc nào cũng thế chỉ thích làm theo ý anh không hề hỏi ý kiến Linh Mạn lấy một lời xem coi có thích hay không.Chỉ cần anh thích nhất định anh sẽ mua cho em gái mình.Tất cả mọi thứ từ quần áo,dép,kẹp tóc thậm chí những thứ của con gái anh cũng tỉ mĩ chọn lựa mua cho Linh Mạn,trên đời có ai như anh không thực là khiến Linh Mạn tức đến mạch máu cũng muốn bể ra.

Thực không biết trong mắt anh Linh Mạn chính là cái thứ gì nữa,nửa bước cũng không cho ra khỏi biệt thự anh là đang muốn ép chết cô em gái mà.Cứ nghĩ đến là Linh Mạn không thể không cáu điên a.Tất cả quần áo có trong tủ Linh Mạn đều là anh mua,mặc dù nhỏ không hề chạm vào chúng,vẫn còn nguyên tem cơ đấy,cũng đúng thôi cách một tháng anh lại mua một lần,lần nào cũng mất chục bộ,mặc cả đời cũng không hết a.

Nếu có mặc thì mặc cho ai ngắm chứ nhỉ?Quanh năm luôn ở trong biệt thự,ngoài những chúng người hầu Tư Hiên và anh ra thì Linh Mạn còn được tiếp xúc với ai nữa đâu?Nhiều khi Linh Mạn hai ngày mặc một bộ váy cũng không ai biết đi.

Mà thôi bỏ đi,bỏ đi bây giờ nó không còn quan trọng nữa,cái quan trọnh bây giờ là phải nghĩ ra một kế hoạch chu chu toàn nhất để dễ dàng mà trốn ra ngoài mà không bị một ai phát hiện a.

Sau một hồi điên loạn thì Linh Mạn mới nhớ ra chuyện đại đại trọng,không biết thế giới bên ngoài như nào nhỉ?Nó có to lớn ba la như trong ti vi không ha?Hay là giống cái nơi Linh Mạn đang ở,âm u,ngột ngạt đầy khó chiụ,chắc không đâu trên ti vi nó sinh động thế cơ mà.Còn không biết cái thứ gọi là ánh nắng mặt trời ý nó có lung linh không nhỉ?Miêu tả sao ta?

Cái gọi là ánh nắng ý nó không hề có ở nơi này,quanh năm suốt tháng nơi này đều có một làn sương dày đặc đến mức nhỏ không phân được đâu là sáng,trưa tối lun nha.Không biết sau khi Linh Mạn trốn ra khỏi được biệt thự thì sẽ như nào nhỉ?

Dẹp hết những suy nghĩ ấy ra sau đầu,Linh Mạn liếc mắt về cái túi giấy,biũ nhẹ môi tay kéo cái túi về phiá mình,bắt đầu xem bên trong lại là bộ váy nào a.Là một bộ váy cúp ngực xoè màu đen thực bồng bềnh điểm nhấn là một cái nơ to ngay bên hong,hửm..còn có một đôi cao gót đen được đính rất hình sophia lấp lánh trong thực lung linh a.

Đang mân mê nhìn ngắm đôi giày cao gót,thanh âm gõ cửa lại một lần nữa truyền vào.Linh Mạn bỏ đôi cao gót xuống giường nhướm mày nhìn ra phiá cửa lên tiếng nói.

-Vào a.

Được sự cho phép,người bên ngoài liền đẩy cửa đi vào,là Tư Hiên trên tay anh còn cầm một cái khay nhỏ,trên cái khay ấy là một ly sữa tươi.Khoé môi anh vẻ lên nụ cười mỉm tiến đến gần Linh Mạn,tay đặt cái khay xuống bàn cạnh giường,cầm ly sữa đưa đến trước mặt 'nhị tiểu thư' nói.

-Đã hơn giờ rồi,người uống hết ly sữa này rồi hẳn ngủ.

-Ân,cảm ơn anh.Linh Mạn vui vẻ nhận lấy ly sữa,gật nhẹ đầu.

-Có lẽ người rất thích bộ váy này.Tư Hiên lia mắt xuống bộ váy nằm trên giường rồi nhìn 'nhị tiểu thư' hỏi.

Linh Mạn nghe xong chân mày có chút nheo lại,bỏ ly sữa uống hơn một phân nửa vào lại cái khay,đôi mắt nâu cà phê nhìn xuống bộ váy khoé môi cong nhẹ.

-Là một chú,đồ anh mua không thể không thích.

Trong lời nói của Linh Mạn có phải có gì đó mâu thuẫn không a?'Không thể không thích' là có chút miễn cưỡng đi.Anh có chút nheo mày nhìn Linh Mạn có chút khó hiểu,nhỏ nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của anh liền cong nhẹ môi,giọng nhạt nói,một lời nói luôn kèm theo hành động.

-Ta buồn ngủ rồi.Linh Mạn vừa nói vừa leo lên giường kéo tấm chăn đắp ngang ngực.

-Ân,chúc tiểu thư ngủ ngon.Anh thu hồi ánh mắt,khoé môi liền nở nụ cười mỉm cúi nhẹ đầu nói,tay bưng cái khay ra khỏi phòng Linh Mạn,tiện thể không quên tắt đèn giúp nhỏ.

Anh vừa đóng cửa phòng Linh Mạn lại thì liền bị Nhạc Bưng doạ cho thót tim,xuất quỷ nhập thần đứng ngay bên cạnh lúc nào không hay.Con người này thực nguy hiểm đi,Nhạc Bưng có chút nheo mày nhìn anh,biểu hiện lúc nãy là đang giật mình đi.Nhạc Bưng im lặng hai tay nhét túi quần sải bước xuống đại sảnh,anh ngầm hiểu ý cũng tự động đi theo phiá sau.

-Mọi việc đến đâu rồi?Nhạc Bưng thanh âm trầm mặc lên tiếng nói.

-Đến trưa mai mọi việc sẽ hoàn tất,đại thiếu gia người đã phải bận tâm rồi a.Anh đi phiá sau đầu lúc nào cũng khẽ cúu giọng đầy cung kính trả lời.

-Ngày mai,ta rất bận không thể nào để mắt đến con bé Mạn Mạn được,ngươi phải để mắt đến Mạn Mạn không để con bé thừa cơ mà trốn ra ngoài,ngươi biết mà một khi con bé rời khỏi đây thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?

-Tư Hiên đã biết,đại thiếu gia người cứ yên tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio