Bỉ Ngạn Đứng Chờ Nơi Vong Xuyên

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Mày bị đi/ên à? Bình thường chiều riết mày quen, làm mày thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư hả?"

"Bình thường đã sai tao đủ thứ, bây giờ còn lên cơn đi/ên gì vậy? Dật Du tuyên bố mày là bạn gái của anh ấy chưa, mà bản thân mày lại tự dát vàng lên mặt. Sao mày không thử soi gương xem xem, mày có điểm nào so bì được với tao?"

"Dật Du?" Lục Tâm nhìn anh trai tôi với vẻ mặt không tin nổi’ "Anh vậy mà lại nói cho nó biết tên của anh sao?"

"Thật là nực cười, còn nói là bạn trai mình, đến cả tên người ta còn không biết." Diệp Lan ở bên cạnh thúc thêm một đao.

"Diệp Lan, mày đừng quá đắc ý, cái thứ ngàn người cưỡi vạn người leo như mày, đợi tao gom hết những việc d/ơ b/ẩn của mày lại, xem thử đến lúc đó Dật Du sẽ chọn mày hay là chọn tao?" Lục Tâm tức đến phát đi/ên.

Anh tôi yên lặng ngồi đó, đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

"Mày cho rằng mình thuần khiết cỡ nào? Không phải mày thường xuyên đến những câu lạc bộ cao cấp đó sao? Mấy tên trâu bò đó vẫn chưa th/ỏa m/ãn nổi mày hả?" Diệp Lan chống tay lên eo, như thể muốn cùng Lục Tâm quyết một trận sống còn.

Khi Lục Tâm chuẩn bị lao về phía trước, Mạnh Kỳ đã kéo cô ấy lại.

Cô ấy đẩy Mạnh Kỳ ngã xuống đất nói một cách hung hãn.

“Mày là thứ gì mà dám cản tao? Bên cạnh Lục Tâm tao, mày chỉ là một con ch.ó thôi!”

Mạnh Kỳ im lặng cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Mặc dù Mạnh Kỳ cũng b/ắt n/ạt tôi nhưng cô ta có địa vị thấp nhất trong ba người họ, vì cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường, không quyền không thế. Chỉ có dựa vào Lục Tâm, cô ta mới không bị b/ắt n/ạt ở trường.

"Mạnh Kỳ, cậu thực sự muốn trở thành con ch.ó của Lục Tâm à? Cậu quên bình thường cô ta s/ỉ nh/ục cậu như thế nào sao?" Diệp Lan khiêu khích Mạnh Kỳ.

Hai vai Mạnh Kỳ khẽ run lên.

"Mạnh Kỳ, đừng để bị con kh/ốn Diệp Lan lừa, mày có biết anh trai mày..." Lục Tâm chưa kịp nói xong, thì đã bị Diệp Lan túm tóc, Lục Tâm hét lên một tiếng.

Hai cô chiêu thường ngày đứng ở trên cao, giờ đây đều phát ra những tiếng la hét chói tai, giằng co như thể muốn gi*t nhau.

"Lục Tâm, mày là đồ ác độc, chỉ có thằng nào mù mới thèm để ý mày. Nếu không phải vì muốn nguồn trợ lực từ nhà mày, liệu Tống Ngọc có đồng ý ở bên cạnh mày không? Mày có biết khi tao và Tống Ngọc l/ên gi/ường với nhau, anh ta phàn nàn rằng kỹ năng giường chiếu của mày tệ đến mức nào không? Anh ta chỉ vì tiền mới ở bên cạnh mày, thật tội nghiệp cho mày vẫn cho rằng anh ta thích mày cơ đấy!”

“Diệp Lan, chính là mày quy/ến r/ũ Tống Ngọc, đồ đ/ê ti/ện, tao phải gi*t ch*t mày!”

13.

“Đủ rồi!”

Anh trai cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng nói của anh không lớn, nhưng kỳ diệu thay lại làm cho Lục Tâm và Diệp Lan dừng lại, bọn họ nhìn anh với ánh mắt đắm đuối không biết chán.

"Hai em đều muốn được anh thích, lẽ nào không cần phải hỏi ý kiến của anh sao?"

Ánh mắt của anh trai đảo quanh giữa Lục Tâm và Diệp Lan.

Chắc hẳn anh trai đã bỏ bùa họ rồi. Anh trai có lẽ rất giỏi trong việc bỏ bùa. Nếu không, tại sao chỉ trong một ngày, Lục Tâm và Diệp Lan lại vì anh trai mà trở mặt như vậy chứ?

"Dật Du, anh thích em có đúng không? Em có thể từ bỏ tất cả vì anh." Lục Tâm qu/ỳ xuống cạnh anh trai.

"Dật Du, tối qua lúc em hôn anh, anh đã tỉnh rồi đúng không? Anh thích em đúng không?" Diệp Lan không chút giấu diếm hỏi.

"Trong thôn bọn anh có một truyền thuyết, nói rằng, nếu như hai người thật lòng yêu nhau cũng đi đến miếu Nguyệt Lão trên núi cầu duyên, thì sẽ được Nguyệt Lão chúc phúc và chỉ đường. Hai em có bằng lòng cùng anh đến miếu Nguyệt Lão không?"

Họ qu/ỳ xuống bên cạnh anh trai.

Anh trai cúi đầu nhìn họ, hai con ngươi đen như vực sâu.

Bọn họ giống như những sứ giả sùng đạo, nở nụ cười say mê với anh trai, và liên tục gật đầu, trông rất kỳ quái.

Tôi thực sự không nhớ là có một ngôi miếu Nguyệt Lão ở sau núi.

Nhưng anh trai sẽ không lừa tôi đâu.

Sau núi rất cao, vách đá dựng đứng, anh trai tôi đi ở phía trước, theo sau là Lục Tâm và Diệp Lan, hai người cứ chao đảo lắc lư, nhưng họ vẫn theo nhau từng bước, còn tôi và Mạnh Kỳ đi theo sau cùng.

Buổi sáng sương mù dày đặc.

Mạnh Kỳ im lặng suốt chặng đường, nhưng lại cố tình dẫn tôi đi càng lúc càng chậm.

"Liễu An, cậu nói thật cho mình biết đi, anh trai cậu có chút kỳ quái đúng không?"

Trong lòng tôi có chút vui mừng.

Cuối cùng… Cũng có người phát hiện ra sự kỳ lạ của anh trai tôi rồi? Tôi tưởng cô ta cũng bị anh trai tôi bỏ bùa như bọn Lục Tâm cơ chứ.

Thấy tôi không trả lời, Mạnh Kỳ tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Lục Tâm và Diệp Lan đều rất nổi tiếng trong giới, có thể lọt vào mắt xanh của họ đều là những anh chàng rất đẹp trai. Nhưng khi nhìn thấy anh trai cậu, bọn họ giống như bị qu/ỷ á/m vậy đó.”

"Đôi mắt của anh trai cậu giống như có ma lực vậy. Khi nhìn anh ấy, mình không khỏi bị anh ấy hấp dẫn, muốn ở bên và yêu anh ấy."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio