Tuy rằng là Đào Tiểu Vi luôn mồm nói phải ly khai Nhan Hi mới giúp nàng vượt qua khúc mắc, thế nhưng từ lúc nghe chính miệng Nhan Hi nói sẽ buông tay cho nàng rời đi, nàng cảm giác rất không thoải mái đứng lên.
Chỉ cần là nữ nhân, vô luận là ai cũng đều là tự mình mâu thuẫn chính mình, cùng là cái mình muốn, nhưng lại không tiếp thụ được khi điều đó do đối phương nói ra.
Đào Tiểu Vi không khỏi cười khổ, tim đập mạnh và loạn nhịp, một lát sau lại cụt hứng tà ỷ lại bên người Nhan Hi, vô lực chống lại cảm giác bất an.
Được rồi, nếu Nhan Hi muốn nàng hảo hảo quan sát mới cho ra kết quả cuối cùng thì nàng cũng nguyện ý tiếp thu kiến nghị của hắn, Đào Tiểu Vi biết rằng nếu như cứ đơn giản vì cừu oán của quốc gia thiên hạ mà phủ định một đoạn thân tình dài đến mười năm, vì một lúc xúc động mà rời đi Nhan Hi thì những ngày tháng sau nàng nhất định sẽ sống trong hối hận cùng tưởng niệm.
Nàng cũng không muốn đơn giản như vậy mà rời bỏ Nhan Hi, cũng là trong lòng còn có một âm thanh nho nhỏ kháng cự, thà tin tưởng Nhan Hi, người đã sớm chiều ở chung cùng nàng còn hơn là tin những người thân nhân mà đến ngay cả tên cũng đều không nhớ.
Được một lát, nàng rốt cục quyết định.
Nàng chậm rãi gắt gao ôm trụ thắt lưng Nhan Hi, như không muốn xa rời liền cả gương mặt đều dán lên vòm ngực ấm áp của hắn.
"Người xấu, chúng ta còn muốn ở trên cây bao lâu nha, đã đến buổi trưa rồi người ta bụng đã kêu rất to a." Trên mặt lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, Đào Tiểu Vi lại khôi phục bộ dáng nghịch ngợm cùng làm nũng như thường ngày.
Biết nàng tạm thời đã bị thuyết phục, Nhan Hi tịnh không lộ ra thần sắc đắc ý, chỉ là nhàn nhạt nắm lấy thắt lưng nàng, tập trung nội lực, từ tán cây bay vọt ra, hướng sâu vào trong rừng rậm. Đã quen với cách di chuyển này Đào Tiểu Vi chỉ là co người lại, thân thể nhỏ nhắn kề sát vào Nhan Hi, híp mắt tận hưởng cảm giác "bay lượn", rất mạo hiểm nhưng rất kích thích, nhưng nếu như có thể nàng cam tâm di chuyển bằng một « phương tiện » bình thường a.
Cửu Đĩnh cũng không biết đã ở đây từ khi nào, trong tay nắm hai con ngựa chạy lại, nhìn thấy Nhan Hi cùng Đào Tiểu Vi, hắn thở dài một hơi, cung kính nói, "Gia, ngài đã tới."
"Ừm." Nhan Hi đặt Đào Tiểu Vi trên yên ngựa, nhàn nhạt đáp lời.
" "Thức ăn" đã đưa tới miệng, bầy cá cũng sẽ đến vây tìm, thuộc hạ tin tưởng, rất nhanh người đứng phía sau màn này nhất định cũng không nhẫn nổi mà muốn hiện thân tự mình hành động." Lời nói của Cửu Đĩnh cũng chỉ có Nhan Hi mới hiểu, báo cáo hoàn tất, hắn cũng lên ngựa đi theo phía sau Nhan Hi.