"Một chén cuối cùng thôi." Nàng ngẩn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt khẩn thiết.
Nhan Dung bị đánh bại, không thể nào phản kháng rót thêm cho nàng, miệng lầm bầm nói, "Ngày mai nếu là ta bị tướng công nhà ngươi truy sát, nhớ kỹ, phải thay ta cầu tình."
Rượu ngon tới tay, Đào Tiểu Vi không quan tâm sau khi trời sáng, Nhan Hi có phẫn nộ hay không mà tìm Nhan Dung tính sổ, huynh đệ bọn họ cảm tình rất tốt, Nhan Hi nhất định là sẽ không giết hắn, nếu mạng còn được lưu lại, thụ một chút khổ về da thịt là không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng, những lời này là nàng đang thầm nghĩ, bỗng dưng nói ra tiếng, "Với lại Người xấu sẽ không khi dễ ta."
Nhan Dung cọ tâm động lên, "Ta là vì muốn giảm bớt phiền muộn của ngươi mới cho ngươi uống rượu, đến thời khắc mấu chốt, ngươi cũng không thể lạnh lùng như vậy, vô tình không để ý tới sống chết của ta."
Nàng trừng mắt, người này hay là đang nói đùa, có nghiêm trọng như vậy sao, Nhan Hi cũng không phải mãnh thú.
"Người xấu là người ta quan tâm nhất, mặc kệ là đúng hay sai, ta vẫn là một bất hiếu nữ, có một ngày, nếu như phụ hoàng cùng Người xấu đứng trước mặt ta, muốn ta làm ra lựa chọn, ta cư nhiên. . . cư nhiên không chút do dự sẽ đứng ở phía sau Người xấu." Đào Tiểu Vi chỉ vào mũi nhỏ nhắn của mình, ánh mắt mông lung, hổ thẹn nói, "Ta có đúng hay không rất xấu, không để thân tình trong lòng chút nào, ta biết ta nên chọn phụ hoàng, Người khi còn bé đã thương yêu ta như vậy, hận không thể đem sao trên bầu trời hái xuống đặt ở trước mặt ta, ta còn nhớ rõ Người luôn luôn ôm ta, đẩy ta lên cao, nghe ta vui cười thét chói tai, hắn sẽ nói, tiểu công chúa, như vậy có đẹp hay không? Có muốn cao hơn nữa không ?"
Đào Tiểu Vi say, nàng thường ngày rất ít uống rượu, mà rượu Nhan Dung cho nàng cũng không cay lắm, tác dụng cũng chậm hơn mười phần.
"Nhị ca ca, ta phân không rõ đối với Người xấu cảm giác là thích hay là yêu, thế nhưng ta biết, nếu có sự lựa chọn, ta nhất định sẽ không gả cho hắn." Nàng nói rất kiên quyết, trong mắt xẹt qua một tia khí thế, làm Nhan Dung tâm hơi bị căng thẳng.
Tại giờ khắc này, Đào Tiểu Vi phi thường giống một người.
Mà người đó đang đứng phía sau nàng, một thân hàn khí, con mắt như muốn bốc hỏa.
"Vì sao?" Nhan Dung từ trước đến nay là không sợ chết, cho dù đang bị ánh mắt của thân đệ đệ trừng như muốn lấy mạng, hắn như cũ không biết sống chết hỏi tiếp.
"Hai bên đều là ta người ta thích, nhưng là bọn hắn đứng ở hai bên đối lập, nếu có một ngày muốn ta trong bọn họ chọn một người, ta thực sự vô pháp lựa chọn." Nàng bụm mặt, đứng lên thân thể lại lung lay sắp đổ.