Ngươi đừng quên, mạng nhỏ của người còn nằm trong tay ta.”
Không nghĩ tới Đào Tiểu Vi chỉ là nhàn nhạt nằm phơi nắng, “Sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì hôm nay đã làm một việc ngu xuẩn.”
“Ngươi nói cái gì?”
Đào Tiểu Vi trở mình, đem sau lưng đối mặt với nàng.
Không hài lòng nửa câu, nếu ai đều nói không phục được ai, cần gì phải phí thời gian tranh cãi còn không thoải mái.
“Đào Tiểu Vi, ngươi đứng lên cho ta.” Chưa ai dám đối nàng vô lễ như vậy, cho dù là hoàng đế Lỗ quốc, nhìn thấy Tô Bối Nhi cũng là lễ nghĩa chu toàn, rất sợ chậm trễ làm nàng không hài lòng.
Một tiểu nha đầu như thế, lại dám khi dễ nàng.
Đào Tiểu Vi dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì ư?
Đào Tiểu Vi không tiếng động suy nghĩ.
Tuy lòng của nàng rối loạn, nhưng nàng thủy chung kiên định.
Nàng đối với tương lai không hề nắm chắc, mà nàng kiên quyết tin tưởng vững vàng, trượng phu không cẩn thận đánh mất nàng, khẳng định sẽ ở khoảng thời gian ngắn nhất, đến cứu nàng.
Đây là Đào Tiểu Vi dựa vào, mà Tô Bối Nhi, hoàn toàn không hiểu.
Có đôi khi, mạnh mẽ vẫn không có nghĩa lý, năng lực cường đại, võ công cao, tướng mạo xinh đẹp, vẫn không hơn mười năm cảm tình, Tô Bối Nhi, nếu như ngươi đối Nhan Hi cũng ôm huyễn tưởng, đạo lý dễ hiểu này, ngươi vĩnh viễn đều không thể tiến vào tâm Nhan Hi. Mà hiện tại, ngươi làm chuyện này càng làm hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi, bước đi đầu tiên ngươi đã cùng hắn đứng ở hai bên hoàn toàn đối lập, nữ nhân thông minh a, không lâu sau, ngươi sẽ bị thông minh của mình đánh trở lại.
Nghĩ thông, Đào Tiểu Vi thoải mái ngáp một cái. Thân thể dưới ánh nắng ấm áp càng làm người buồn ngủ, chỉ chốc lát, nàng đã bị cơn buồn ngủ tập kích.
… . . . . .
Tô Bối Nhi mặt không biểu tình tiêu sái đi ra khỏi gian nhà bắt nhốt Đào Tiểu Vi.
Thủ hạ cung kính nói, “Thánh cô, đã ở chỗ này được ba ngày, nhị điện hạ phái người đưa thư tới, bảo chúng ta đem nữ hài tử bên trong hộ tống trở lại kinh thành.”
“Nữ nhân này ta giữ lại còn có dùng, không thể cấp.”
“Chủ tử, thế nhưng nhị điện hạ, hiện nay thánh thượng đang hướng đến việc chọn người thừa kế, điện hạ cũng có thể, không đắc tội hắn thì tận lực không nên đắc tội.”
Tô Bối Nhi mặt vô biểu tình nhìn hắn một hồi, lạnh lùng nói, “Ngươi đây là đang dạy ta làm việc sao?”
Thủ hạ sợ hãi quỳ xuống, “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân nhiều lời.”
“Vậy quản tốt cái lưỡi của ngươi, nếu như ngươi còn muốn
dùng để nói.”