Mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, Đào Tiểu Vi cả người gục trên giường lớn thỏa mãn. Bữa cơm ăn no, lúc này nửa điểm tinh thần cũng không dậy nổi, dính vào trên giường nghĩ là không ai có thể gọi được nàng.
Nhan Hi buông quyển sách trên tay xuống, bế nàng lên, đi tới trước bàn học.
"Ta muốn ngủ!" Nàng tà tà tựa ở ngực Nhan Hi, mềm mại tiểu thân thể giống như cá chết nằm bất động.
"Ăn rồi ngủ, sớm muộn gì cũng phì ra, không cần chờ thêm bao năm nữa, ngươi cũng tự nhiên phát tướng nga." Cười nhạo nàng là tiểu phì trư, Nhan Hi ra hiệu bảo Thiên Đồng đem khăn mặt lạnh đến, cấp tốc đưa đến trên mặt Đào Tiểu Vi.
Băng lãnh tạm thời đuổi đi buồn ngủ, Đào Tiểu Vi thét chói tai, hai tay lung tung quơ lên nhưng đem không được bàn tay to của Nhan Hi ra khỏi mặt.
"Người xấu, mất tích mấy tháng, một hồi trở lại liền khi dễ ta." Buồn ngủ bị cưỡng chế di dời, tiểu hài tử bắt đầu cáu kỉnh, nàng mới mười tuổi, có quyền lợi chỉ ăn và ngủ, không có người lớn nào bởi vì ... điểm này mà cấp cho hài tử khăn mặt lạnh như ướp tuyết kia.
"Tính ra thì cũng đã mười sáu ngày, tiểu tử kia, sư gia cũng không nói cho ngươi bao nhiêu ngày sẽ kiểm tra sao?" Nhan Hi nghiêm trang mở sách học đặt ở bàn bên cạnh, chuẩn bị đến lúc kiểm tra đột kích.
Mở ra trang thứ nhất, nhưng kinh ngạc nhìn thấy một cái mặt động vật hoành ở chính giữa chữ viết.
Hiển nhiên là kiệt tác của cô gái nhỏ này.
Nhan Hi giương mắt nhìn vẻ mặt chột dạ của tiểu nữ oa, hắn nhẹ nhàng mở ra trang thứ hai, lúc này đây, đợi hắn chính là chân dung một người nam tử có bộ mặt xấu xí.
"Đây là cái gì?" Hắn chỉ vào bức tranh kinh khủng hỏi.
Đào Tiểu Vi cúi đầu nắm lại bàn tay nhỏ bé chỉ, nàng hối hận trong lúc thất thần đã để lại "Chứng cứ phạm tội". "Đó là bức tranh a!"
Hảo mất mặt, nhất định Nhan Hi khẳng định sẽ cười nhạo nàng.
"Bức tranh này là thần giữ cửa phải không?"
Mắt liếc dữ tợn, bước ra từ một cửa lớn, đại quỷ tiểu quỷ thấy cũng phải lập tức vòng quanh chạy đi, nào dám mạo hiểm đi vào, cái này không phải là chân dung thần giữ cửa hay sao.
Đào Tiểu Vi dùng sức lắc đầu, chỉ vào kiệt tác của mình không phục trả lời, "Bức tranh giống ngươi sao lại cư nhiên nhìn không ra a? Người xấu, năng lực giám định và thưởng thức của ngươi quá kém, Thiên Đồng cùng Thiên Sương liếc mắt cũng có thể nhìn ra bức tranh này là ai nga."
Mắt lạnh hướng một bên nhìn, Thiên Sương đang nhịn xuống tiếng cười, Nhan Hi mày kiếm khẽ cong, mặt hàm chứa nghi vấn.
Lập tức tiểu nha hoàn kinh hách lui về phía sau ba bước, liên tục xua tay, "Điện hạ, nô tỳ mắt vụng về, nhìn không ra ý tứ bức họa của tiểu thư."