Đào Tiểu Vi ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh nàng liền lên tiếng hoan hô, rồi ôm chầm Trúc Diệp Đồng, “Nhị tẩu, tẩu thực sự quá lợi hại, Vi Vi rất sùng bái tẩu nga, ta ta. . .” Tiếng nói lại bị nước mắt làm nghẹn ngào, bất quá lần này khóc nhưng nỗi lòng đã được giải tỏa, vừa đeo trên người gông xiềng quốc gia nhân nghĩa, tất cả đã bị Trúc Diệp Đồng dùng lý luận “Xuất giá tòng phu” đập một cái nát bấy.
Bọn nàng đã có gia đình riêng của mình, chuyện nhà có khả năng giúp thì phải giúp, thế nhưng thực sự việc này yêu cầu quá mức, nói cái gì cũng không thể giúp, hiện tại tướng công của nàng mới là ông trời của nàng, bất luận kẻ nào khác, dù quan trọng cũng chỉ đứng thứ hai.
Buồn cười, nàng cư nhiên bị đạo lý đơn giản như vậy vây khốn, thực sự là một phen bị Tề Túc lấy đạo lý to lớn làm nàng mông lung đầu óc.
Để Đào Tiểu Vi ôm, Trúc Diệp Đồng cắn môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc bình nhỏ đang nắm chặt trong tay, “Vi vi, muội nói cho tẩu biết, vừa rồi đều là đang nói đùa a, bên trong hai chiếc bình này đều không phải Nhạn Đãng Sa cùng Tuyệt Tử Hoàn phải không?”
Đào Tiểu Vi thân thể cứng đờ, thân thể ủ rũ buông ra Trúc Diệp Đồng, hơi gật đầu.
“Muội thế nào lại có những thứ ác độc như vậy, là ai đưa cho muội?” Trúc Diệp Đồng tự nhiên biết Nhạn Đãng Sa cùng Tuyệt Tử Hoàn, nàng càng nghe nói qua, hai loại thuốc này chế tạo cực kỳ khó khăn, dược liệu rất trân quý không gì sánh được, giống như người nào muốn dùng Nhạn Đãng Sa đi tìm chết, còn phải xem có đủ tư cách hay không. Còn Tuyệt Tử Hoàn, đa số là nữ nhân hậu cung muốn hãm hại sủng cơ của đế vương mới dùng, ban đầu cũng là do thái y trong cung nghiên cứu chế tạo ra, đã rất nhiều năm đã không có nghe nói tới.
Nhưng ngày hôm nay, hai loại này song song cùng xuất hiện, còn được Đào Tiểu Vi giữ trong tay, nếu như không phải nàng ngủ không được, mới đến gặp Đào Tiểu Vi nói chuyện, không biết nha đầu ngốc này nghĩ đi đâu rồi sẽ còn sinh ra nhiều tai họa nào đây.
Đào Tiểu Vi nhếch môi, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không chịu nói ra lai lịch của thuốc này.
“Vi Vi, Nhạn Đãng Sa là muốn cho thất đệ ăn, mà Tuyệt Tử Hoàn là cho muội ăn phải không?” Nghĩ đến Đào Tiểu Vi lúc nãy nói, Trúc Diệp Đồng nín hơi cẩn cẩn dực dực hỏi.
Bất động không đáp lời, nhưng cũng một phủ nhận, biểu tình của Đào Tiểu Vi đã nói rõ tất cả, nàng không phải nữ hài tử biết nói dối, tâm tư đơn thuần, mọi việc trong lòng đều viết ở trên mặt.
“Tâm ý thất đệ đối với muội, ngay cả người trì độn nhất cũng cảm giác được, Vi Vi, muội nhẫn tâm thương tổn một nam nhân si tình như vậy sao?”
Lúc này đây, đối với câu hỏi của Trúc Diệp Đồng, Đào Tiểu Vi không có lảng tránh, nàng dùng sức lắc lắc đầu, “Ta không nghĩ tới cho tướng công dùng cái này, ta không hạ thủ.”